Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 153: Phải đi quay ngoại cảnh
Buổi ghi hình hôm sau sẽ tiến hành ngoài trời. Ngọc Mạn Nhu định đưa hai cô bé đến cung văn hóa thiếu nhi, khai thác năng khiếu và sở thích của hai cô bé.
Sáng sớm, Hạ Kỳ vừa ra khỏi nhà thì các nhân viên trong ekip cũng đã đến.
Hôm nay phải quay ngoại cảnh, nên mấy chiếc camera đương nhiên không thể ẩn ở chỗ khuất được nữa.
Lúc Ngọc Mạn Nhu lên tầng gọi hai cô bé dậy, anh quay phim cũng vác máy quay đi theo cô lên tầng. Hạ Lâm thì không cần quan tâm mấy. Cô bé có thể tự đánh răng, rửa mặt và thay quần áo, nên Ngọc Mạn Nhu đi thẳng đến phòng của Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu vẫn đang ôm một chú thỏ to đùng trong lòng, ngủ say sưa. Một chân gác lên bụng của con thỏ, ống quần hơi vén lên, để lộ bắp chân trắng ngần. Khuôn mặt tròn trịa mềm mịn, hàng mi cong vút đổ bóng mờ mờ, đôi môi nhỏ như trái cherry hơi hé mở. Lúc đến gần còn có thể nghe thấy tiếng hít thở khẽ khàng của Tiểu Miêu Miêu.
“Miêu Miêu, Miêu Miêu.” Ngọc Mạn Nhu dịu dàng gọi Tiểu Miêu Miêu đang ngủ say.
“Ừm…” Tiểu Miêu Miêu ngái ngủ đáp một tiếng, nhíu mày trở người, xoay lưng lại với Ngọc Mạn Nhu.
Ngọc Mạn Nhu khẽ vỗ lên lưng Tiểu Miêu Miêu: “Miêu Miêu à, dậy thôi, hôm nay mẹ Ngọc đưa con đi chơi.”
Ngọc Mạn Nhu vừa dứt lời, cô bé ban nãy mắt vẫn đang còn nhắm nghiền bỗng nhiên mở choàng ra. Đôi mắt mơ màng nhìn ra cửa, rồi mới ngồi dậy.
Ngọc Mạn Nhu đang định lên tiếng thì đã thấy Tiểu Miêu Miêu trượt xuống cạnh giường, vô thức đi chân trần quanh phòng mấy vòng.
Ban nãy lúc ngủ, rõ ràng cô bé nghe thấy có người nói muốn đưa cô bé đi chơi, sao lại không thấy người đâu nữa? Tiểu Miêu Miêu lại nhìn về phía cửa, đôi mắt mơ màng ầng ậng nước, dẩu môi òa khóc thành tiếng.
Ngọc Mạn Nhu thấy Tiểu Miêu Miêu bỗng nhiên òa khóc thì hơi sững người, rồi vội vàng chạy tới bên cạnh, bế cô bé lên, lau nước mắt trên mặt: “Miêu Miêu ngoan, đừng khóc, đừng khóc mà!”
Tiểu Miêu Miêu nước mắt lưng tròng nhìn Ngọc Mạn Nhu, khóc nức nở: “Mẹ Ngọc… hu hu… Miêu Miêu muốn… muốn đi chơi.”
“Được được được, lát nữa mẹ Ngọc đưa con đi chơi, được không nào?”
Ngọc Mạn Nhu cầm khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho Tiểu Miêu Miêu. Cô bé nghẹn ngào gật đầu: “Vâng.”
Nhưng Tiểu Miêu Miêu bỗng nhớ đến gì đó, lại nhìn xung quanh phòng rồi hỏi: “Ôn ã của con âu rồi*?”
(*) Ông xã của con đâu rồi?
“Ôn ã con đi học rồi, tối mới về.”
“Vâng.”
Trong đầu cô bé vẫn còn nhớ mang máng chuyện sáng sớm hôm nay, ôn ã nói đi học về sẽ mua bánh kem cho cô bé, nên Tiểu Miêu Miêu cũng không quấy khóc nữa.
Ngọc Mạn Nhu bế Tiểu Miêu Miêu về giường thay quần áo. Anh quay phim vác máy quay đi theo Ngọc Mạn Nhu nãy giờ đang điều chỉnh góc độ quay, cho dù Tiểu Miêu Miêu có mù thì cũng đã nhìn thấy.
Lúc Ngọc Mạn Nhu thay quần áo cho mình, Tiểu Miêu Miêu chỉ vào anh quay phim kia, hỏi: “Mẹ Ngọc, đó là ai vậy?”
Ngọc Mạn Nhu ngoảnh đầu lại nhìn, rồi thong thả đáp: “Đó là chú chụp ảnh cho Miêu Miêu của chúng ta.”
“Chụp ẳn*?”
(*) Chụp ảnh?
Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu: “Chụp ẳn là cái gì*?”
(*) Chụp ảnh là cái gì?
Chụp ảnh là một khái niệm rất mới mẻ đối với Tiểu Miêu Miêu.
Trong xã hội hiện đại bây giờ, mỗi người đều có một chiếc điện thoại di động thông minh, người đi thuê thợ chụp ảnh càng ngày càng ít. Còn Tiểu Miêu Miêu cũng chỉ chụp ảnh vào dịp Tết hoặc sinh nhật mà thôi. Nhưng với đứa bé vẫn còn nhỏ tuổi như vậy thì cô bé đã quên bẵng từ lâu rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!