Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông - Chương 1: Lương Kiều
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
232


Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông


Chương 1: Lương Kiều


Sùng sục sùng sục – –

Nước ở trong nồi sôi lên, Lương Kiều mở vung nồi, lấy ra một gói mì sợi, cầm một nắm ném vào.

Trên tường của phòng bếp có một cửa sổ nho nhỏ, ngoài cửa sổ vẫn là mưa phùn liên miên, giọt nước mưa rơi xuống trượt dọc theo thủy tinh, tạo thành những vệt nước nghiêng lệch.

Phòng bếp nhỏ không đến năm mét vuông, không gian chật chội, đến cả không khí cũng mang cảm giác ngột ngạt. Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa kính mơ hồ có thể nghe thấy, cùng tiếng sùng sục của nồi nước sôi như hòa vào nhau, chỉ nghe thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Mỗi lần trời mưa đều cảm thấy đặc biệt khó chịu, muốn cởi sạch chạy trần truồng ra ngoài, cũng không biết đây là suy nghĩ kiểu gì nữa.

Lương Kiều thầm thở hắt ra, cầm đũa quấy loạn lên trong nồi.

Bạn cùng mướn chung phòng đêm nay phải chăm sóc bạn trai, không trở về được, không có người nấu cơm, Lương Kiều liền giảm bớt việc bằng cách ăn mỳ, đến cả rau cũng không cho vào, định chốc nữa trộn một chút tương thịt bò cay vào, bữa tối cứ như vậy mà trôi qua thôi.

Lúc nấu mì xong, điện thoại cũng vang lên, là một số xa lạ. Lương Kiều tắt bếp, lấy di động từ túi ra, mở đặt đến bên tai.”Xin chào.”

“Chị Kiều đúng không, em là Tống Bắc, chị còn nhớ em không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam tuổi còn trẻ.

Cái vợt dùng để vớt mỳ được cô treo trên tường nhà màu trắng, Lương Kiều đưa tay lấy xuống, bỏ những sợi mỳ vớt được vào trong bát, bên cạnh đó cố gắng tìm tòi ký ức trong đầu: “À, còn nhớ, Tống Bắc sao, tìm chị có chuyện gì không?”

“Em không sao, là Dung Dung…” Giọng nói Tống Bắc có chút lo lắng: “Cô ấy bị một người đàn ông mang đến hội sở, nơi đó gọi là Hoàng Đình , em sợ cô ấy bị người ta bắt nạt nên muốn đi cùng, nhưng mà hội sở không cho em vào, chị Kiều có thể đi tới đó một chuyến hay không?”

Nhắc tới Dung Dung Lương Kiều mới nhớ tới , cái cậu Tống Bắc này là người theo đuổi trung thành của Trâu Dung Dung từ cao trung tới đại học, là tiểu tử đặc biệt cố chấp.

Trâu Dung Dung là em ruột cùng cha mẹ của Lương Kiều, đến thành phố C học đại học, cô ấy sống ở khu nhà mới tu sửa lại tại vùng ngoại thành, một nửa ngăn cách với bên ngoài, đến khi học đại học năm thứ hai mới có thể ra ngoài vào cuối tuần. Cho nên bình thường Trâu Dung Dung đều ở lại trường học, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ đến chơi hai ngày.

Nhưng mà hôm nay mới thứ tư, Lương Kiều nhíu mày: “Không phải lúc này nó đang đi học sao?”

“Chị Kiều, trước tiên em sẽ nói cho chị, nhưng chị biết rồi đừng mắng Dung Dung nhé “ Tống Bắc ấp úng nói: “Cô ấy đăng ký làm người mẫu cho một công ty, mấy ngày gần đây đều không đi học, em lo lắng cho cô ấy, cho nên hôm nay lén đi theo một ngày… Cô ấy bị lãnh đạo công ty mang tới, còn có vài người mẫu nữ khác, em nhìn giống như là để tiếp rượu…”

Không lo học cho giỏi dám đi làm cái gì mà người mẫu! Còn tiếp rượu? Lương Kiều tức giận đến thiếu chút nữa ném cái vợt trong tay đi, Trâu Dung Dung, chị thấy đôi cánh của em thực sự cứng cáp rồi!”

“Đọc địa chỉ cho chị nhanh lên, chị lập tức tới ngay!” Lương Kiều cau mày bóp chặt điện thoại, bát mì mới vừa nấu xong cũng chẳng quan tâm, cầm túi xách chạy như bay ra cửa.

Hội sở Hoàng Đình nằm tại khu đất vàng của thành phố C, tiếp giáp với bách hóa Dữ Thiên Mậu và trung tâm quốc tế mới, nghe nói tất cả đường đi bên trong đều trải đá ngọc, bình hoa trang trí, tranh chữ tất cả đều thật sự là đồ cổ, mức độ xa hoa khó có thể tưởng tượng được.

Lúc ngồi taxi để đến đó, có lẽ người lái xe đã từng vào rồi, một đường đi đều nói tới, cái gì mà vòi nước ở nhà vệ sinh làm từ vàng ròng, tất cả thảm trải hành lang đều là thảm Ba Tư đi lên hoàn toàn không có tiếng động… Vân vân.

Điện thoại của Trâu Dung Dung vẫn không gọi được, trong lòng Lương Kiều đang rất lo lắng, tay phải xiết chặt di động xoay một vòng ở trên đùi, thuận tiện nghe người lái xe khoác lác.

Cửa sổ xe bị cô mở ra một khe nhỏ, có mưa bụi bay vào mặt, dường như cô không cảm thấy điều đó, con mắt nhìn chằm chằm dòng xe đang thong thả chạy bên ngoài cửa sổ, câu được câu không phụ họa người lái xe.

Di động trong lòng bàn khẽ rung một cái, là tiếng kêu báo có tin nhắn, Lương Kiều tiện tay mở ra.

Mặt của người nhắn tin: Biên tập, cô ở đó không (^o^ )/~(ý là trong lúc nhắn tin sẽ hiện lên hình của người đó mà mình lưu trong máy)

Lương Kiều trả lời: Ừ?

Góc trên bên trái có lời nhắc đối phương đang trả lời, nhưng rất lâu không có tin nhắn gì được gửi tới.

Hiện tại Lương Kiều không có sức mà quan tâm đến, bởi vì người lái xe đã dừng xe ở ven đường, đến Hoàng Đình rồi.

“Đều đã trễ như thế này rồi mà còn vào nơi không đứng đắn như vậy, cô gái cô có phải nên tự biết xấu hổ một chút hay không…”

Người lái xe tên Lâm Hạ Xa quay đầu lại tận tình khuyên bảo, Lương Kiều nói cảm ơn, thanh toán tiền xong vội vội vàng vàng xuống xe. Lúc ra cửa quá vội nên đến cái ô cô cũng không mang theo, may mà mưa không lớn, những hạt mưa bụi bay vào người không có ảnh hưởng gì.

Bên ngoài hội sở tráng lệ còn có quảng trường cùng đài phun nước nho nhỏ, khu vực xanh hoá được cắt tỉa vô cùng tươi đẹp và trong sạch, nhưng mà Lương Kiều hoàn toàn không có tâm trạng để thưởng thức, đi vài bước đến bậc thềm chín bước được xây dựng bằng đá cẩm thạch trong truyền thuyết.

Cậu bé đón khách mặc đồng phục lễ tân màu đen phẳng phiu, làn da trắng nõn, còn rất đẹp trai. Lúc Lương Kiều đi qua thuận tiện nhìn cậu ta thêm mấy lần, sau đó thình lình bị một bóng người xông ra từ bên tay phải ngăn cản đường đi.

“Chị Kiều, chị tới rồi !” Cậu nam sinh đeo kính gọng đen đứng trước mắt cô, liếc về phía cửa một cái, vội vàng nói: “Chúng ta vào như thế nào bây giờ, bọn họ sẽ cho chúng ta vào sao?”

Không biết có phải phụ nữ đều có thói quen như này không, đầu tiên Lương Kiều nhìn thấy cậu ta liền quan sát từ trên xuống dưới một lần theo thói quen: Khuôn mặt đại chúng, đầu tóc vừa nhìn đã biết rất lâu rồi chưa cắt tỉa; lưng có hơi còng, dáng đứng không thẳng, khí chất không tốt; áo sơ mi kẻ ô, quần jean sẫm màu, giày thể thao rất bẩn, chẳng có chút phù hợp nào.

Không trách được nhiều năm như thế cũng không cưa đổ Trâu Dung Dung về tay được, nhìn vậy mà lại là loại con trai không có đầu óc làm hỏng thể diện của mình. Lương Kiều có chút ít không phúc hậu suy nghĩ.

“Cậu đợi tôi ở chỗ này, tôi đi vào dẫn con bé ra.”

Tống Bắc không quá cam tâm tình nguyện: “Em đi cùng với chị, nhiều người thì lực lượng mạnh hơn.”

Mạnh hơn cái em gái cậu! Lương Kiều không kiên nhẫn nói: “Bảo cậu chờ thì đàng hoàng chờ đi, cậu đi vào theo tôi còn phải để ý tới hai người!” Nói xong vỗ vỗ mưa bụi dính ướt váy, cất bước đi về phía cửa lớn đang rộng mở.

Bởi vì lúc trước Tống Bắc lén lén lút lút đi theo sau khách nhân là Trâu Dung Dung mà hình thái bỉ ổi, bị nhân viên làm việc phát hiện ra ngăn lại, người ta hoài nghi cậu ta tới chụp ảnh hoặc là điều tra gì đó, trực tiếp đuổi ra ngoài. Cậu ta ngồi xổm ở cửa hơn nửa ngày, người ta cũng nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, vừa rồi Lương Kiều nói với cậu ta vài câu, cậu bé giữ cửa cùng nhân viên tiếp tân ở đại sảnh đã chú ý tới bọn họ.

Cho nên cô vừa vào cửa, đã lập tức có tiểu thư mặc váy ngắn tiếp khách tiến lên đón chào, trên mặt mang nụ cười tiêu chuẩn nói: “Tiểu thư, buổi tối tốt lành, xin hỏi cô cần phục vụ gì đây ạ?”

Lương Kiều thuận miệng bịa chuyện nói: “Xin chào, phòng bao 2588, phiền cô dẫn đường.”

Vốn cho là cô gái này cùng một hội với tên trẻ con miệng còn hôi sữa ngoài kia, còn định ngăn cô ta lại, không nghĩ tới thật sự là khách nhân đến để tiêu phí. Tiểu thư tiếp khách nghe cô nói chuyện như thế, hơi ngơ ngác một chút, trên mặt lại không có chút nào biểu hiện ra ngoài, mỉm cười nói “ Vâng”, sau đó trao đổi ánh mắt với người bên cạnh, ý bảo đối phương mang cô đi vào.

Bên trong hội sở đã được tu sửa mang theo phong cách phục cổ, chỗ rẽ bày bình hoa không biết có phải là đồ cổ hay không, nhưng mà không gian bên trong rất lớn, gian phòng cùng hành lang được thiết kế cũng hết sức kỳ lạ, cô gái dẫn đường dẫn cô đi qua bảy tám ngã rẽ, dọc theo đường đi cứ thế mà không đụng phải bất cứ người nào.

Lương Kiều tự nhận khả năng nhận biết phương hướng của mình không tệ, vừa mới đầu còn chú ý tới đường đi, về sau đi tới đi lui làm cô bị xoay đến chóng mặt .

Cô gái đi trước dẫn đường liên tục mềm giọng nhỏ nhẹ nói với cô, đi giày gót nhọn hơn mười cm, vậy mà dáng vẻ vẫn thong dong như cũ. Mặc dù lúc này trong lòng tràn đầy lo lắng về an nguy của Trâu Dung Dung, Lương Kiều vẫn theo phản xạ có điều kiện quét vài vòng chiếc váy bó sát eo mông của người nữ phục vụ.

Trâu Dung Dung ở phòng bao nào cũng không biết được, cứ đi theo sau người ta thế này cũng không phải là biện pháp, đi qua chỗ rẽ khác, Lương Kiều hết sức thả chậm bước chân, nghĩ thừa dịp đối phương không chú ý lặng lẽ chuồn mất, sau đó tự mình đi tìm đường.

Đúng lúc đó chuông điện thoại lại vang lên, cô liếc một cái, vậy mà lại là điện thoại của Trâu Dung Dung!

Cô gái dẫn đường phía trước quay đầu nhìn sang, Lương Kiều khẽ mỉm cười với cô ta, ở trước mặt cô ta nhận điện thoại, cố làm ra vẻ thong dong nói: “Này, Dung Dung à, đừng có gấp, chị lập tức tới ngay. Các em ở phòng 2588… A? 2888?”

Bên kia Trâu Dung Dung nói đến một nửa thì xảy ra tranh chấp với người bên cạnh, hình như là đối phương muốn khuyên con bé uống rượu nhưng bị nó từ chối. Một trận âm thanh huyên náo vang lên, sau đó điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, Lương Kiều không giả bộ được nữa, bắt lấy cổ tay của cô gái phía trước: “Phiền cô mang tôi tới phòng 2888, cảm ơn!”

Cùng lúc đó, trong phòng 2888- –

Trâu Dung Dung xinh đẹp mặc váy bó sát bị người bắt lấy cổ tay, cô nhíu mi lại không kiên nhẫn giãy giụa: “Tôi nói không uống anh nghe không hiểu sao! Trả điện thoại cho tôi!”

“Lát nữa sẽ trả lại cho cô. Chính sự quan trọng hơn, đừng nghịch di động.” Người đàn ông trung niên bị hói đầu giấu điện thoại của cô vào túi quần, nhìn mọi người đang vui đùa bên cạnh, kéo cô vào phía trong góc: “Chỉ là bồi Hà tổng uống hai ly rượu mà thôi, cho tôi chút mặt mũi, khi quay về cái quảng cáo kia sẽ thuộc về cô, phí đại diện ít nhất cũng là mười vạn, như thế nào?”

Trâu Dung Dung cũng không phải con nợ: “Uống cái rắm, anh ta không có ý tốt!” Hà Lập Hâm cái tên cặn bã kia, còn không phải là nhận ra cô đến, cố ý muốn làm cô khó xử!

Quản lý Vương không kiên nhẫn “Chậc” một tiếng: “Trâu Dung Dung, con người Hà tổng có thể vừa ý cô còn không phải là phần mộ tổ tiên nhà cô bốc khói xanh hay sao, cô đừng không biết điều! Trước khi đến tôi đã nói với các cô, mấy người này đều là khách hàng lớn của công ty, nhất định phải chăm sóc cho thật tốt! Nhưng mà Hà tổng đã gọi tên cô, rượu này nếu cô không uống, trở về cô hãy chờ đi! Đừng quên hợp đồng của cô còn ký ở công ty tôi đấy!”

Trâu Dung Dung dùng sức rút tay mình về, lạnh mặt liếc xéo ông ta một cái: “Quản lý Vương, trước khi đến ông nói với tôi là gặp khách, không phải là tiếp rượu. Còn nữa, ông phải làm cho rõ ràng, tôi ký hợp đồng là làm người mẫu, không phải là làm tiểu thư!”

Mặt quản lý Vương trầm xuống: “Trâu Dung Dung, cô đừng thấy tôi cho cô chút mặt mũi mà lên mặt với tôi!”

“Ai yêu thích mặt của ông!” Trâu Dung Dung cũng nóng tính, quay đầu làm như muốn đi, quản lý Vương nháy mắt với người bên cạnh, nguyên một đám đàn ông to con bỏ ly rượu xuống đứng lên, kéo cô trở về.

Quản lý Vương lại vô ý thức liếc nhìn đám người đang náo nhiệt trong phòng bao, vừa vặn chống lại ánh mắt Hà tổng. Ông ta vội vã cười nịnh nọt để lấy lòng, thấy ánh mắt Hà tổng dừng lại bên cạnh Trâu Dung Dung, có hơi phiền muộn gãi gãi đỉnh đầu.

Dừng một chút, ông ta đi về phía tủ rượu trong bóng tối, rót hai ly rượu đỏ, sau đó móc ra một túi nylon nhỏ trong ngực.

Trâu Dung Dung bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm, không đi được, ngồi ở trong góc buồn bực. Hà Lập Hâm nhìn bên này nhiều lần, cuối cùng đẩy vũ nữ gợi cảm đang dính chặt trên người mình ra, đi qua ngồi vào bên cạnh Trâu Dung Dung.

Anh ta nhìn Trâu Dung Dung, giọng điệu rất quen thuộc: “Dung Dung, hiện tại uống một ly rượu với anh cũng không muốn sao?”

“Đừng, tôi với anh không quen, gọi tên đầy đủ của tôi, cảm ơn!” Trâu Dung Dung cũng không nhìn anh ta cái nào.

“Còn oán giận anh đúng không?” Hà Lập Hâm giật giật khóe miệng, mơ hồ mang theo tư vị đã bị mình lãng quên: “Chị của em đâu, cô ấy có tốt không?”

Nhắc tới Lương Kiều, sắc mặt Trâu Dung Dung biến đổi.

Hỏng bét, vừa rồi trong điện thoại hình như Lương Kiều nói chị ấy sẽ lập tức tới ngay? Nếu như Hà Lập Hâm bị chị ấy nhìn thấy…

Nhân viên làm việc dẫn Lương Kiều tới trước cửa phòng bao liền rời đi. Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, đứng ngoài cửa hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì bên trong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN