Lối Rẽ Nào Cho Tôi - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Lối Rẽ Nào Cho Tôi


Chương 8


Khi bác sĩ đi sang phòng làm việc riêng của mình đã thấy Quý ngồi đấy, Quý nhìn thấy bác sĩ thì đã vội lên tiếng.

_Vợ tôi có vấn đề gì sao bác sĩ.

Bỏ chiếc khẩu trang trên mặt của mình, bác sĩ nhìn Quý bắt đầu giải thích.

_Cô ấy đã bị vỡ ối mà tử cung thì chưa mở phân nào. Chúng tôi quyết định sẽ mổ lấy thai a có đồng ý ko.

_Phải mổ sao bác sĩ.

_Đúng vậy. Nếu kéo dài, lượng ối sẽ khô e bé trong bụng cũng sẽ gặp nguy hiểm. A có đồng ý cho vợ mổ thì điền thông tin vào đây nhé.

Bác sĩ lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy, đẩy nó về phía Quý, a cầm lên đọc kĩ từng chữ ghi trên đó rồi đặt xuống.

_Bác sĩ chờ tôi tí được ko. Tôi gọi điện thoại cho gia đình cái đã.

_Vâng. A cứ tự nhiên. Nhưng nhanh nhanh lên nhé.

_Vâng.

Quý đứng dậy rời khỏi phòng bác sĩ đi ra ngoài. Đứng trên hành lang bệnh viện,a rút chiếc điện thoại trong túi bấm nút định gọi cho mẹ nhưng nhìn thời gian trên đồng hồ đã khuya thì lại thôi. Đắn đo một hồi Quý vẫn quyết định gọi đầu dây bên kia liền nghe máy.

_Gọi cho mẹ có việc gì thế.

_Quỳnh bị vỡ ối nhưng chưa mở phân gì gì đấy bác sĩ bảo mổ lấy thai mẹ ạ.

Bà Thu đang nằm trên giường nghe thế thì bật người ngồi dậy.

_Cứ bảo bác sĩ để cho nó sinh thường. Mổ làm gì tốn kém mà lại ko tốt.

_Bác sĩ bảo ko sinh thường được. Con kí giấy cho cô ấy sinh mổ nhé.

_Đợi mẹ… Mẹ sẽ đến ngay.

_Vâng.

Bà Thu lấy tạm chiếc áo khoát trên móc mặc vào người lấy chiếc xe máy rời khỏi nhà.

Tôi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, từng cơn đau liên tục dội đến, tôi ko gào khóc cũng chẳng la hét chỉ cố gắng dùng tay mình giữ chặt vào thành giường, cắn chặt răng vào môi cho đến khi cảm giác mùi tanh mới biết môi mình bị bật máu.

Từ nãy đến giờ do đau quá cho nên tôi cũng ko để ý xem con có đạp hay ko đến khi giật mình, tôi chăm chú cảm nhận bụng của mình thì mới thấy ko như trước, trong lòng liền dâng kên một dự cảm bất an.

Bình thường mỗi ngày con trong bụng của tôi đạp liên tục ko hiểu sao từ nãy giờ nó chỉ nằm im ko chút động đậy, tôi vừa lo vừa sợ, lần đầu sinh con chân ướt chân ráo nên ko biết gì.

Ko biết bác sĩ đã nói gì với Quý và a đã làm thủ tục cho tôi xong chưa mà mãi vẫn ko thấy gì. Tôi nằm trên giường đau quá tôi lại nhớ đến bố, mẹ của mình nếu có họ ở đây với tôi lúc này thì tốt quá.

***

Đợi mãi ko thấy Quý vào làm thủ tục để cho thai phụ mổ thành ra bác sĩ lại bảo y tá.

_Em ra xem người nhà thai phụ Nguyễn Như Quỳnh đâu rồi. Bảo họ làm thủ tục nhanh lên để lâu như vậy rất nguy hiểm đến em bé.

_Vâng.

Y tá quay người chạy ra ngoài, đưa mắt ngó nghiêng hành lang bệnh viện rồi gọi to.

_Người nhà của thai phụ Nguyễn Như Quỳnh đâu ạ.

Quý đang đứng một góc của hàng lang nghe tiếng gọi thì đưa tay lên.

_Tôi đây…

Y tá đi lại chỗ Quý.

_Gia đình mau vào làm thủ tục để bác sĩ còn tiến hành mổ lấy thai.

_Đợi một lác mẹ tôi đến cái đã.

_Bệnh nhân đã bị vỡ ối rồi. Để lâu quá rất nguy hiểm đến e bé trong bụng. A là chồng thì quyết định đi chứ,mạng sống của vợ con a mà a đợi ai.

_Tôi biết rồi chị vào đi tôi sẽ vào ngay.

Y tá nhìn Quý thở dài rồi lắc đầu đi vào trong.

Bên ngoài hành lang Quý đi qua đi lại trong lòng rất nóng ruột đợi mãi ko thấy mẹ xuất hiện. Đôi mắt a luôn nhìn về phía cửa thang máy cho đến khi thấy bà từ trong đi ra,Quý chạy lại.

_Mẹ…

Bà Thu nhìn Quý hỏi.

_Sao rồi nó đã sinh chưa.

_Cô ấy ko sinh thường được chắc chắn phải sinh mổ mẹ ạ

_Cứ bình tĩnh đi. Từ từ xem sao vội mổ ko khéo lại tốn tiền ra đấy.

_Vâng.

***

Tôi nằm trên giường cơn đau liên tục kéo đến khiến tôi ko sao chịu được. Chiếc bụng thì căng cứng nhưng lại ko có chút động tĩnh. Một lúc sau, bác sĩ quay lại chị ấy cho tay vào trong của tôi để kiểm tra nhưng rồi lại lắc đầu.

_Vẫn ko mở được phân nào. Em chuẩn bị tinh thần để lên bàn mổ đi nhé ko đợi nữa lâu quá rồi.

Tôi nhìn bác sĩ gật đầu, trong lòng tôi thật sự rất lo lắng, chỉ cần nghe đến từ ” mổ” dù chưa từng trải qua một lần nào nhưng tôi đã cảm giác rùng mình. Có vài lần xem trên Facebook thấy mấy đoạn video mô phỏng lại quá trình mổ lấy thai tôi đã thầm cầu nguyện cho bản thân ko phải trải qua việc ấy nhưng bây giờ tôi lại chuẩn bị đối mặt với nó.

Đưa tay xờ lên chiếc bụng nơi chứa đứa con bé bỏng mà ngày đêm tôi mong ngóng thì bao nhiêu sợ hãi và đau đớn của tôi đều tan biến.

_Mẹ sắp được ôm con rồi.

****

Sau khi kiểm tra xong cho Quỳnh bác sĩ ko sai y tá ra ngoài mà tự mình đi ra.

_Người nhà của thai phụ Nguyễn Như Quỳnh đâu ạ.

Quý cùng mẹ đang ngồi trên chiếc ghế đợi trước phòng sinh nghe gọi thì đứng dậy.

_Tôi đây ạ.

Hai mẹ con Quý tiến lại gần chỗ bác sĩ.

_Vợ tôi sinh chưa vậy bác sĩ.

_Tôi đã kêu a làm thủ tục cho cô ấy mổ lấy thai mà sao a ko làm.

Lúc này bà Thu lên tiếng.

_Để cho nó sinh thường đi bác sĩ. Sinh mổ tốn kém lắm gia đình tôi ko đủ điều kiện.

_Nếu cô ấy sinh thường được bọn cháu đã ko bắt sinh mổ đâu bác ạ. Thai cô ấy chưa đến ngày mà bị vỡ ối sớm, tử cung lại ko mở phân nào thì làm sao sinh thường được đây ạ.

_Cháu cứ để thêm đi. Ngày xưa thời của cô toàn sinh thường chứ có ai mổ đâu bây giờ lại hay mổ thế.

Nghe bà Thu nói như vậy bác sĩ chỉ biết lắc đầu.

_Cháu chỉ khuyên gia đình nên làm thủ tục sớm nếu để lâu khô ối em bé nguy hiểm lúc ấy đừng trách bọn cháu làm việc ko có tâm.

_Bác sĩ vào đi. Mẹ con tôi bàn bạc một lác rồi sẽ quyết định.

_Vâng. cháu chào gia đình.

Bác sĩ thở dài quay người đi vào trong. Bà Thu quay sang Quý nói.

_Con cứ nghe lời mẹ cứ để đấy từ từ sẽ sinh thôi. Lúc trước thời của mẹ làm gì có ai mổ vẫn sinh đầy đấy thôi.

_Hay để cho cô ấy mổ đi mẹ. Con nóng ruột quá.

_Đừng có cãi lời mẹ. Mẹ sinh rồi mẹ biết. Đợi thêm 30p nữa nếu ko sinh thường được thì mổ vẫn kịp.

_Vâng.

Quý ko nói thêm gì nữa mà đi lại chiếc ghế ngồi xuống, từng giây từng phút tít tắc trôi qua tôi nằm trong phòng chờ mãi vẫn ko thấy ai đến đưa vào phòng phẫu thuật, cơn đau mỗi lúc một nhiều chỉ biết nắm chặt tay vào thanh sắt của chiếc giường bệnh, vì con mà cố gắng chịu đựng.

Bác sĩ lại đi vào, chị ấy lại mang bao tay y tế sau đó lại đưa vào bên trong tôi để kiểm tra, tôi vừa đau vừa cố gắng mở lời.

_Khi nào em mổ vậy bác sĩ. Em đau quá.

Rút tay ra khỏi người của tôi, chị ấy nhìn tôi đáp.

_Chị đã thông báo với chồng và mẹ của em mấy lần rồi nhưng vẫn ko thấy họ vào làm thủ tục. Nếu người nhà ko kí giấy thì làm sao tiến hành mổ được.

_Bác sĩ cho em ra gặp người nhà được ko ạ.

_Ừ. E ra nói chuyện với chồng đi. Nhanh nhanh lên chứ vỡ ối để lâu thế nguy hiểm lắm

_Vâng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN