Hoàng Ân Hạo Đãng
Chương 25: Hạ chỉ ban chết
Chiêu Dương đế chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, qua một hồi lâu vẫn không nói gì, Hạ Hoài Linh cúi đầu đứng ở một bên, cũng không lên tiếng, trong phòng chỉ còn sót lại tiếng vang báo giờ không ngừng lắc lư của đồng hồ quả lắc.
Dường như chỉ trong một đêm, Chiêu Dương đế như già đi mấy chục tuổi, bên mai xuất hiện mớ tóc bạc, giữa hai hàng lông mày tỏa ra sự uể oải cùng âm u. Hồi lâu, Hạ Hoài Linh mới khẽ khuyên nhủ: “Bệ hạ, mặc dù đại điện hạ bị phế, nhưng vẫn là hoàng tử, ở nơi đó tính ra cũng không mấy thích hợp, lãnh cung nãy âm u ẩm ướt, thân thể của đại điện hạ không thể chịu nổi.”
Chiêu Dương đế xoay người nhìn chằm chằm về phía Hạ Hoài Linh: “Nhiều ngày trôi qua, ngươi chính là người đầu tiên dám ở trước mặt trẫm xin tha cho hắn.”
“Dù sao đại điện hạ cùng bệ hạ cũng là cốt nhục chí thân, thần chỉ sợ có một ngày bệ hạ sẽ hối hận.”
“Hối hận cái gì? Hắn làm ra chuyện không bằng súc sinh như vậy, bây giờ trẫm giữ lại cái mạng cho cũng xem như đã nể tình mẫu hậu hắn rồi, cái gì mà cốt nhục chí thân? Bộ hắn còn nhớ trẫm là phụ hoàng của hắn sao?”
“Thần cho rằng chuyện thuật vu cổ này, chưa chắc là do đại điện hạ gây ra.”
Ánh mắt Chiêu Dương đế đột nhiên lạnh lẽo: “Ngươi cho rằng? Định Viễn hầu ơi là Định Viễn hầu, ngươi đúng là thật to gan, cũng chỉ có ngươi dám nói mấy lời như vậy ngay trước mặt trẫm.”
Gương mặt Hạ Hoài Linh vẫn không chút thay đổi: “Mọi chuyện xảy ra vừa đột ngột lại kỳ quái, thần chẳng qua là cảm thấy cứ như vậy mà nhận định là do đại điện hạ gây ra, thì có hơi có phần độc đoán, có khi đại điện hạ là bị người ta mưu hại.”
“Ai có thể mưu hại hắn? Ai dám hả?”Chiêu Dương đế cố gắng đè nén cơn tức giận chất vấn, “Ngươi nói hắn là bị mưu hại, vậy ngươi nói cho trẫm xem, là người nào làm.”
Ánh mắt Hạ Hoài Linh chớp một lúc: “… Thần không biết.”
Về chuyện này. có thể nói Chúc vân Tuần làm không có chỗ nào có thể chê được, cho nên hắn mới không tỏ ra sợ hãi như vậy. Nếu như không có bằng chứng chứng cứ xác thực, mà đem toàn bộ những lời giống thật mà chỉ là suy đoán cùng ước đoán kia nói trước mặt hoàng đế, chỉ càng chọc đối phương giận thêm, rồi lại giận chó đánh mèo lên đầu chúc Vân Cảnh. Hiện tại Hạ Hoài Linh chỉ muốn khuyên nhủ Chiêu Dương đế thay một nơi có thể ở được cho Chúc Vân Cảnh, những chuyện khác tạm gác lại về sau.
Chiêu Dương Hoàng đế lên tiếng: “Nếu không biết vậy đừng ở đây phí lời với trẫm? Ngươi được hắn cho đồ tốt gì? Trẫm còn không biết từ khi nào ngươi cùng hắn có giao tình đến mức muốn đi giúp đỡ hắn như vậy?”
“Bệ hạ bớt giận, “Hạ Hoài Linh trầm giọng giải thích, “Thần chỉ là cảm thấy đại điện hạ không phải hạng người như vậy, lúc trước ở ngoài cung thần có ngẫu nhiên gặp được đại điện hâ một lần, lúc đó đại điện hâ đang mua điểm tâm trong cửa tiệm nổi danh trong thành, sau khi ăn một miếng xong cảm thấy ngon liền dặn dò hạ nhân mua nhiều thêm một chút, nói là muốn hồi cung cho bệ hạ cùng thái hậu nếm thử. Thần nghĩ với tính cách của đại điện hạ, ngay cả ở ngoài ăn đồ ngon cũng nhớ kỹ mua thêm một phần cho người cùng thái hậu, thì sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
Chiêu Dương Đế nhất thời bị nghẹn, cứ như bị câu nói của Hạ Hoài Linh làm cho tỉnh ra, hiển nhiên cũng nhớ lại chuyện đó. Từ nhỏ cho đến lớn, Chúc Vân Cảnh vẫn luôn là một đứa nhỏ hiếu thuận, cũng bởi vì như vậy, cho nên khi xảy ra chuyện kia, hoàng đế mới tức giận cũng như thất vọng nhiều đến mức như thế.
Nhưng đó giờ, thứ hoàng đế kiêng kỵ nhất chính là chuyện này, Chiêu Dương đế cũng không ngoại lệ, thuật vu cổ, quả thực đạp trúng lằn ranh của bệ hạ.
Lãnh cung.
Chúc Vân Cảnh rúc trong tấm chăn cũ nát, ngón tay dùng sức siết chặt đệm chăn dưới thân, hiện tại cả người đều lạnh đến mức run rẩy. Không những thế, mà cái bụng của hắn đang cực kỳ đau, đã ba ngày, hắn đã phải trải qua cảnh sống không bằng chết tại địa phương quỷ dị này ba ngày, có lẽ là không được bao lâu nữa, hắn sẽ bị dằn vặt đến chết.
Cửa điện’ kẹt kẹt’ một tiếng mở ra, tiểu thái giám khom lưng cầm theo hộp cơm đi vào, đưa đến trước mặt Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân Cảnh giẫy giụa bò dậy, anh thâm cũng trở nên khàn khàn: “Ngươi giúp ta một chuyện, nếu như thành công, ngày sau ta sẽ không để ngươi bị thua thiệt, sao?”
Con ngươi tiểu thái giám xoay chuyển vài vòng, dường như đang do dự đấu tranh. Chúc Vân Cảnh lại nói: “Cũng không khó làm đâu, ngươi chỉ cần giúp ta đưa món đồ này đến Tuyên Đức Điện, đưa cho Lưu công công, xin hắn chuyển giao cho bệ hạ là được.”
Tiểu thái giám liếc hắn một cái, khẽ cắn răng đáp lại: “Điện hạ người trước tiên dùng bữa, một lát sau nô tài sẽ tới dọn dẹp.”
Chúc Vân Cảnh thở phào nhẹ nhõm, kế đó xé một miếng vải lớn từ quần áo ra, rồi dùng sức cắn nát đầu ngón tay mình quỳ gối bên giường, há miệng run lẩy bẩy viết xuống một phần huyết thư xin lỗi.
Hắn không tiếp tục kêu oan nữa, mà chỉ liệt kê rõ ràng ra hết thảy những sai lầm cùng tội trạng mình đã làm, sau đó khóc lóc kể lể cầu xin hoàng đế tha thứ, cũng như nhớ lại những sớm chiều hầu hạ, quan hệ phụ tử hòa thuận, trong từng con chữ thấm đẫm máu và nước mắt, những câu những lời đâm nát tâm can. Chú Vân Cảnh biết rõ uy hiếp của phụ hoàng mình nằm ở chỗ này, nếu như hắn chỉ có thể đánh cược một lần, thì chỉ cần có thể đem bức thư này ra ngoài, hắn liền còn cơ hội vươn mình dậy.
Sau khi viết xong, thân thể của Chúc Vân Cảnh cũng đã suy yếu đến mức tận cùng. Hắn giơ tay ra, cẩn trọng tháo xuống ngọc bội mẫu thân để lại đang đeo trên cổ chưa lúc nào rời khỏi mình ra, bỏ vào bên trong túi huyết thư. Lúc này lại giật một miếng vải từ trên y phục xuống qua loa băng tay lại, rồi mới bưng hộp cơm lên, một bên buồn nôn một bên ăn như hùm như sói, cố gắng bắt ép chính mình ăn cho hết đống cơm nước không ngon lành này.
Sau nửa canh giờ, tiểu thái giám lại trở về, im lặng thu dọn hộp cơm, trước khi đi còn nhận lấy món đồ Chúc Vân Cảnh đưa tới, sau đó nhanh chóng nhét vào trong lồng ngực, gật đầu lùi ra.
Bên ngoài lãnh cung có một đội cấm vệ quân canh giữ không rời một tấc nào, tiểu thái giám cầm hộp cơm đi ra, bởi vì trong lòng có quỷ* nên lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Hắn nhanh chóng bước nhanh đi, sau khi đi khỏi lãnh cung chưa được mấy bước liền đụng trúng người.
— Trong lòng có quỷ: làm chuyện mờ ám.
“Tên thái giám này xảy ra chuyện gì? Bộ lúc đi không có mặt sao? Đã đụng trúng thế tử còn không mau thỉnh tội!”
Tiểu thái giám há miệng run rẩy quỳ xuống, thế tử Hoài An hầu bị hắn đụng trúng dùng ánh mắt nham hiểm nhìn phương hướng đối phương vừa nãy đi tới, dừng một chút, hạ nhân bên cạnh hiểu ý bèn thay thế tử hỏi: “Ngươi đi ra từ lãnh cung? Vội vội vàng vàng như thế hẳn là làm gì gian tà phải không?”
“Không… Không có.”
“Không có? Không có thì ngươi căng thẳng như vậy làm cái gì? Lui cái gì mà lui? Trong ngực ngươi đang giấu gì đó? Mau mau lấy ra cho thế tử nhìn!”
Thế tử Hoài An hầu nhận lấy món đồ tìm ra trong ngực tên tiểu thái giảm, sau khi nhìn rõ ràng khóe miệng chỉ lộ ra một vệt cười khẩy. Không nghĩ tới hôm nay hắn tiến cung thỉnh an cho hoàng tổ mẫu của mình tức là thái phi, lại có thể thu hoạch được mớ này, mối thù cắt lưỡi kia, rốt cuộc cũng có cơ hội trả.
Trong ngự thư phòng, Chiêu Dương đế nhắm mắt, âm thanh chậm lại: “Ngươi nói xem, vì sao trẫm phải phế bỏ hắn? Một đống chuyện lúc trước hắn lại, có chuyện nào là hợp lẽ thái tử nên làm sao? Trẫm dùng sức đè xuống áp lực triều địch giúp hắn còn tiếp tục bao che khắc phục hậu quả cho hắn, để rồi hắn làm gì? Hắn như vậy sao có thể không khiến trẫm thất vọng cho được? Trẫm hao ổn tâm tư nhiều năm như vậy bồi dưỡng thái tử, từ đầu đến cuối cũng chỉ ra được con người không có đức còn bất hiếu, bộ trẫm không thấy đau lòng hay sao?”
Hạ Hoài Linh còn muốn tiếp tục khuyên, thì lúc này chợt có người đi vào bẩm báo, nói là thống lĩnh cấm vệ quân cầu kiến, có chuyện quan trọng bẩm báo.
Chiêu Dương đế cho người đi vào, thống lĩnh cấm vệ quân dẫn theo vài người cũng đến, trong đó còn có một tiểu thái giám nơm nớp lo sợ vừa đi vào liền quỳ xuống đất.
“Vừa mới rồi chúng thần ở Tây Hoa môn bắt được tên thái giám lén lén lút lút dường như muốn xuất cung này, thấy hắn vẻ mặt khác thường ngôn ngữ mập mờ liền bắt lại, sau khi tra hỏi liền biết được đây là cung nhân ở lãnh cung kia, còn từ trên người hắn tìm được miếng ngọc bội này, theo như hắn nói thì đây là người trong lãnh cung đưa cho hắn, bảo hắn lấy tín vật này xuất cung mật báo tin tức.”
Chiêu Dương đế tất nhiên nhận ra được miếng ngọc bội này, thứ này là lúc mẫu hậu Chúc Vân Cảnh lâm chung đã tự tay đeo lên cổ cho nhi tử mình, Chúc vân Cảnh vẫn luôn đeo chưa từng để nó rời khỏi thân mình. Lông mày Chiêu Dương đế nhíu chặt, nhìn về phía thái giám đang quỳ rạp dưới đất mà hỏi: “Đây là do người trong lãnh cung đưa cho ngươi?”
“Phải … Phải …”
Tên thái giám này đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nói chuyện cũng không lưu loát, nhưng nếu thời khắc này Chúc Vân Cảnh ở tại đây chắc chắn cũng sẽ kinh ngạc, bởi vì căn bản người này không phải thái giám đưa cơm cho hắn.
“Hắn nói cái gì với ngươi?”
“Đại… Đại Điện hạ nói bảo nô tài cầm cái này xuất cung, sau đó đưa.. đưa đến quý phủ Từ nguyên soái ở đại doanh kinh nam, thì đối phương sẽ biết… biết nên làm gì.”
Một tiếng “rầm” vang lên, là thanh âm vỡ vụn do đồ sự rơi xuống đất. Chiêu Dương đế đập tay vỗ lên ngự án, sau đó hất mấy đồ trang trái trên bàn rơi xuống đất, vỡ thành năm thành bảy.
“Hắn quả thật to gan! Đây là muốn tạo phản hay sao?!”Chiêu Dương đế giận dữ.
“Bệ hạ chuyện này hình như có chút kỳ quái…”
Hạ Hoài Linh mới lên tiếng, đã bị Chiêu Dương Đế quát to ngắt lời: “Ngươi câm miệng cho trẫm.”
Lồng ngực Chiêu Dương đế phập phồng kịch liệt, cứ như bị chọc tức đến hung bạo. Đại doanh kinh nam này, không những là một trong hai đại doanh kinh thành, mà còn là thú vệ quân quan trọng nhất trong kinh! Chúc Vân Cảnh vừa mới bị phế giam giữ, đã bày ra trăm phương ngàn kế nhằm liên lạc nguyên soái đại doanh kinh nam, là muốn làm gì đây?
Mà cái người Từ nguyên soái này vốn là thân thuộc của Tạ gia, nhi tử của hắn cưới tôn nữ của Tạ Sùng Minh, trước đó có cùng Tạ quốc công đến Đông cung vài lần. Ngay khi Tạ Quốc Công Phủ sụp đổ, mặc dù hắn chưa liên lụy, nhưng cũng đã bị chê trách, Chiêu Dương đế vốn định tìm lý do cắt chức hắn, bây giờ lại lòi ra chuyện này.
Hạ Hoài Linh vẫn chưa bỏ cuộc, mà tiếp tục kiên trì nói: “Bệ hạ, việc này xin hãy thẩm tra rõ ràng rồi mới định tiếp đi!”
“Ngươi còn muốn giải vây cho hắn tới khi nào đây?! Ngay cả ngọc bội bản thân chưa từng rời tay cũng lấy ra làm tín vật rồi! Chẳng lẽ còn có thể là do có người ép buộc hắn giao ra?! Cái tên nghiệt tử này! Súc sinh! Trẫm rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà lại sinh ra một kẻ bất trung bất hiếu như vậy chứ!”
Nói đến lúc sau, hai mắt của hoàng đế cũng đỏ cả lên, chứng hồi hộp tim đập mạng dường như lại tái phát, hắn ôm ngực lảo đảo mặt đầy vẻ đau đớn, cung nhân thấy vậy luống cuống tay chân đỡ lấy, người đi rót nước, người đi truyền thái y, cả phòng thoáng chốc loạn tung lên. Chiêu Dương đế nôn ra một ngụm máu lớn, cứ như vậy hôn mê đi.
Thái y vội vã tới, châm kim gần nửa canh giờ, hòang đế mới khôi phục ý thức, lúc này lệ đã rơi đầy mặt, đôi mắt chỉ toàn là bi thương: “Là lỗi của trẫm, là do trẫm quá dung túng hắn, cho nên mới tạo ra một tên súc sinh không bằng nghịch tử này, trẫm quả thực thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, thẹn với giang sơn Đại Diễn… Người đâu, trẫm muốn ra chỉ.”
Hai con ngươi Hạ Hoài Linh đột nhiên co rút lại, bật thốt lên: “Bệ hạ!”
Chiêu Dương đế không phản ứng với hắn, trực tiếp ra chỉ với người kia, nội dung vì làm trái tội bày mưu cho nên ban chết cho thái tử bị phế Chúc Vân Cảnh.
Hạ Hoài Linh quỳ xuống đất cầu xin: “Bệ hạ xin người cân nhắc lại!”
Thánh chỉ nhanh chóng hạ xong, lúc này ánh mắt Chiêu Dương đế chậm rãi đảo qua đám người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Hạ Hoài Linh, bật ra giọng nói khàn khàn: “Ngươi có giao tình nặng với hắn, vậy ngươi thay trẫm tiễn hắn lên đường đi.”
“Bệ hạ!”Hạ Hoài Linh rốt cục đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh.
Chiêu Dương đế nhắm mắt lại, chỉ mỏi mệt phất tay: “Đi đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!