Hoàng Ân Hạo Đãng
Chương 50: Biên quan khủng hoảng
Nguyên Bảo trải qua một cơn chấn động mạnh như vậy mà không hề khóc, hiện tại bà vú đứng bên cạnh cả hai cũng chỉ đút chút sữa cho cu cậu uống, sau khi nhóc ngốc này no nê liền ngoan ngoãn nằm trong lòng Chúc Vân Cảnh ngủ đến say sưa. Chúc Vân Cảnh ôm đứa con vừa mới được tìm về của mình, thỉnh thoảng còn cúi đầu hôn cái lên gương mặt tròn mềm kia, trong lòng cảm thấy vui mừng, thế nhưng nghĩ lại mọi chuyện cảm thấy kinh sợ.
“Lúc trước khi mang thai ta cứ nghĩ cứ cho nó ăn no mặc đủ, rồi làm một thứ tử Đông cung đã là một ân sủng to lớn lắm rồi, không ngờ sau khi sinh ra mới biết không nỡ bạc đãi con.” Chúc Vân Cảnh thấp giọng lẩm bẩm, cả ngày hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra làm cho hắn không kịp thích ứng, nhưng cũng may là nhi tử đã bình an trở về.
Hạ Hoài Linh nắm lấy tay đối phương: “Đã không sao rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nó có thể cảm nhận được ngươi yêu thương nó hơn bất kỳ ai khác.”
“… Hiện tại mọi người đều biết đến sự tồn tại của Nguyên Bảo, liệu chuyện này có ảnh hưởng gì không?”
Hạ Hoài Linh không thèm để ý nói: “Chuyện này có lẽ không ảnh hưởng gì, mặc dù chuyện chưa kết hôn đã có con không mấy vẻ vang, thế nhưng sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục, không sao.”
Chúc Vân Cảnh gật gật đầu, hắn vốn đã không thể cho Nguyên Bảo một thân phận hòang tộc cao quý, bây giờ còn đẩy nhi tử vào nguy hiểm, hắn đúng là không đáng mặt làm cha, hiện tại chỉ còn cách chờ đến tương lai chậm rãi lo cho Nguyên Bảo ở những phương diện khác.
Khi trở về phủ trời đã rạng sáng, lúc này cả người Chúc Vân Cảnh cảm thấy mệt nhoài, tay ôm Nguyên Bảo ngủ quên trên suốt đoạn đường đi. Hạ Hoài Linh vừa đỡ cả hai về phòng xong xuôi, chợt có người đến báo cáo lại rằng không biết tên Trần Bác kia dùng cách gì đã thành công thoát khỏi sự dòm ngó của Đinh phó soái trốn khỏi Quỳnh Quan, sau khi Đinh phó soái biết chuyện lập tức dẫn binh đuổi theo, hiện tại vẫn chưa có tin tin tức
Hạ Hoài Linh nhíu mày chặt hỏi lại: “Xuất quan? Hắn xuất quan rồi sao?”
“Thưa vâng.”
Trần Bác này trốn đâu không trốn lại chạy khỏi Quỳnh Quan, hắn đến quan ngoại có thể làm được gì chứ?
Nghi vấn của Hạ Hoài Linh nhanh chóng được giải đáp. Sau khi Ngu Hương Nhi nghe tin Trần Bác trốn bỏ lại mẹ con nàng liền gào khóc ầm trời, còn đòi yêu cầu phải gặp Hạ Hoài Linh. Hạ Hoài Linh nghe xong kêu người dẫn nàng đến, một nữ nhân gầy yếu như cành liễu phất phơ trong gió bụng mang dạ chữa quỳ xuống nhìn vô cùng đáng thương. Thế nhưng Hạ Hoài Linh không chút nào cảm thông, mà lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi biết cái gì thì nói.”
Ngu Hương Nhi đã lau khô nước mắt, chậm chậm lên tiếng: “Vào nửa đêm hôm qua Trần Bác phái người tới đón ta tới trang tử của hắn, sau đó đưa đứa bé cho ta bảo ta phải ôm nó đi, vốn là đêm nay chuẩn bị ra khỏi Quỳnh Quan, nào ngờ đâu ta vừa đi ra khỏi trang liền bắt gặp các ngươi, càng không nghĩ tới hắn sẽ bỏ lại ta cùng đứa bé trong bụng mà bỏ trốn.”
Hạ Hoài Linh cau mày nói: “Các ngươi vốn định trốn khỏi Quỳnh Quan sao? Hắn là mệnh quan triều đình, vậy đi được chỗ nào ở quan ngoại chứ?”
“Ta không biết, ” Ngu Hương Nhi cười giễu, “Ta không biết hắn định đi đâu, thế nhưng chắc chắn sẽ có chỗ, bởi hắn chính là một người Di.”
Hạ Hoài Linh nghe xong vẻ mặt đột nhiên sầm tối lại: “Ngươi nói hắn là người Di?”
Ban nãy khi trời vừa sáng hắn có xem qua lý lịch của Trần Bác, nơi sinh nơi ở đều ghi rõ là người Đại Diễn, không hề có bất cứ vấn đề gì, tại sao bây giờ lại lòi ra chuyện hắn là người Di?
Ngu Hương Nhi nhắm mắt lại chậm rãi kể: “Thực tình Trần Bác trước giờ vẫn luôn có sự phòng bị với ta, mỗi khi ngủ lại qua đêm chưa bao giờ hắn ta ngủ chung phòng, chỉ duy nhất có lần say kia hắn ngủ chung với ta tới tờ mờ sáng, ta nghe được hắn nói mớ, nhưng là ngôn ngữ tộc Di cho nên ta nghe không hiểu. Còn nữa, ở cánh tay trái của hắn có một vết sẹo cực kỳ ghê tợn, ta nghe hắn nói là do bị kiếm chém trên chiến trường, thế nhưng ta cảm thấy nó giống vết bỏng hơn, mà lúc trước khi ta còn ở Bách Hoa lâu có nghe người ta nói bên cánh tay trái của tất cả người Di đều xăm ký hiệu bộ tộc, thế nên ta đoán trên cánh tay hắn chắc là cũng xăm cái đó, nhưng vì để không bị người khác nhìn thấy liền hun nóng xóa hình đi.”
Ánh mắt Hạ Hoài Linh sầm tối lại: “Hắn đã sớm lên kế hoạch rời đi rồi đúng không?”
“… Ta không biết, thế nhưng từ sau khi có thai đúng là hắn đã bớt phòng bị ta hơn trước rất nhiều, còn từng oán trách tướng quần ngài ở trước mặt vài ba lần nói là biết ngài đang hoài nghi hắn, còn nói hắn không muốn ở mãi nơi này. Sau đó mấy ngày trước, hắn đột nhiên kêu ta thu dọn đồ muốn dẫn ta đi, ta hỏi hắn đi đâu, lúc bấy giờ mới biết đối phương muốn ra quan ngoại.”
Ngu Hương Nhi cười khổ: “Ta thực sự không hề muốn đi, bởi vì muội muội ta vẫn còn ở đây, nhưng ta còn cách nào khác chứ, ta đã mang thai nhi từ của hắn thì phải theo hắn, nhưng sự thật chứng minh hắn nào đặt ta vào trong lòng, nói đi là đi mất bỏ ta lại.”
“Hắn là trốn đi, ” Hạ Hoài Linh trầm giọng nhắc nhở nàng, “So với ngươi cùng nhi tử trong bụng, có lẽ hắn với thấy mạng mình quan trọng hơn.”
Ngu Hương Nhi chợt ngây người, đoạn hỏi: “Ta còn có thể sinh ra đứa bé này sao?”
Hạ Hoài Linh không hề bị lay động, hắn cũng không phải là người nhẹ dạ hở tí là động lòng thương thương cảm quên đi nguyên tắc: “Trần Bác là gián điệp người Di, cho nên ngươi không thể giữ đứa bé này lại. Mau chóng phá thai, sau đó hối cải kiếm một thân phận mới dẫn muội muội ngươi đi sống một cuộc sống mới.”
Chiều hôm ấy, Đinh Dương dẫn binh lính đuổi theo ra quan ngoại tận mấy trăm dặm, cuối cùng cũng bắt được Trần Bác cùng thủ hạ thân tín của hắn trở về. Hạ Hoài Linh lúc này tự mình đi thẩm tra, vừa đi một cái là vài ngày, hiện tại vẫn chưa về phủ.
Chúc Vân Cảnh cũng không nhàn rỗi, hắn kiểm tra hạ nhân trong phủ từ trên xuống dưới hết một lần, mãi đến khi xác định sẽ không xảy ra bất cứ sơ suất nào mới an tâm đôi chút. Lúc trước buổi sang hắn giữ Nguyên Bảo, tối thì đưa bà vú trông, bây giờ thì buổi tối hắn cũng ôm để nhi tử ngủ cùng mình, chỉ khi nào Nguyên Bảo đói bụng mới kêu bà vú đến đút cho uống sữa. Tuy rằng làm vậy thì bản thân bị quậy tỉnh vài ba lần, thế nhưng ít ra trong lòng cũng an tâm hơn.
Đến buổi tối ngày thứ năm, Hạ Hoài Linh rốt cục mới trở về phủ, lúc mang về cũng không phải tin tức tốt gì, chính là tin nước Ngọc Chân phía Đông Bắc cuối cùng lộ ra bộ mặt thật, thay đỗi chĩa mũi dao về Đại Diễn, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã hạ bốn tòa thành trì biên cảnh của Đại Diễn, thế nhưng nguyên soái trấn giữ lại sợ triều đình khiển trách thành ra vẫn luôn dối gạt không chịu bẩm báo, đến khi mọi chuyện vỡ lỡ ra mới trình báo tình hình lên triều, lúc bấy giờ mọi người ai nấy đều hoang mang, còn Chuêu Dương đế cực kỳ tức giận lập tức hạ chỉ bãi bỏ chức vị giam giữ người nguyên soái kia, sau đó truyền lệnh đến Quỳnh Quan yêu cầu Hạ Hoài Linh dẫn sáu mươi ngàn binh mã đến cứu viện.
Sau khi Chúc Vân Cảnh nghe xong lập tức nhíu mày: “Chỉ là một nước Ngọc Chân bé nhỏ, sao bọn họ dám chứ?”
“Bọn họ đã trù tính từ lâu.” Hạ Hoài Linh trầm ngâm: “Lúc trước mọi sự chú ý của triều đình đều đổ dồn vào Thương Nhung, lại quên mất vẫn còn nước Ngọc Chân lòng lang dạ sói kia rình rập. Sau khi Thương Nhung bại trận, Ngọc Chân nhân cơ hội chiếm được không ít hời, một mặt gủa lả với Đại Diễn, một mặt mở rộng thế lực cùng địa bàn, sau lưng bọn họ hình như còn được nhưng phiên bang khu vực Bắc Cực chống đỡ cho. Đại Diễn ta vừa mới đánh với Thương Nhung xong, đang nghỉ ngơi lấy sức còn chưa được hai năm, thì bọn họ lại thừa dịp này khiêu khích, quả nhiên ôm ấp mưu đồ xấu.”
“Ngươi dẫn binh theo liệu có xảy ra chuyện gì không?” Chúc Vân Cảnh lo lắng.
“Đây là thánh lệnh, ta không thể nào lựa chọn, thế nhưng ngươi cứ ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận.” Hạ Hoài Linh dịu dàng khuyên nhủ.
Chúc Vân Cảnh rủ mắt nhìn xuống nền nhà, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, bản thân hắn đã sớm ngờ tới sẽ có ngày đó, thế nhưng lại không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy.
Hạ Hoài Linh nhẹ nhàng vân vê lòng bàn tay của ai kia: “Còn chuyện liên quan đến Trần Bác kia, hắn quả thực đúng là người Di, còn lại là người của nước Ngọc Chân. Cái người này cũng cực kỳ cứng đầu, sau khi trở lại vẫn một mực không hé răng nói câu nào, cuối cùng lại nhờ vị thân tín bên cạnh chịu không được mà khai ra tất cả, rằng ba năm trước đây Trần Bác thật được điều đến Quỳnh Quan đã bị bọn họ giết chết, sau đó hắn dịch dung thành Trần Bác, ngay cả phu nhân bên người cũng gạt được trót lọt. Nhiệm vụ của hắn ở đây chính là một bên lan truyền tin tức tình hình quân binh ra bên ngoài, một bên giúp đỡ những người thương nhân đến từ Ngọc Chân mua đồ sắt cũng những món đồ hữu dụng, lúc trước Tiền nguyên soái cũng vì phát hiện ra đầu mối nên mới bị hắn ám sát. Hiện tại là do nước Ngọc Chân phát động tấn công, chúng ta sinh lòng nghi ngờ nên hắn mới dự định trốn về nước.”
Chẳng trách sao tên Trần Bác này ngay cả gia quyến cũng không cần mà chỉ muốn mang Ngu Hương Nhi đi, bởi vì việc hài tử trong bụng Ngu Hương Nhi mới là cốt nhục của hắn. Còn về vị phu nhân của người Trần Bác thật kia, e có lẽ vì nàng là nhi nữ con quan nhị phẩm, thành thử ra hắn có thể hỏi thăm tin tức ở triều định từ vị nhạc phụ kia, chứ bằng không thì phỏng chừng cũng đã sớm bị tên Trần Bác này giết chết từ sớm để tránh phiền phức rồi.
Trong mắt Chúc Vân Cảnh chợt tỏa ra sự lành lùng: “Thế cho nên hắn lén trộm Nguyên Bảo đi là vì muốn dùng hài tử bắt thóp ngươi sao? Nếu như hắn thật sự ra tay thành công, thì lúc lên chiến trường sẽ khiến ngươi bị tâm lý, làm gì cũng mắc sai lầm.”
Nếu như Nguyên Bảo thật sự bị lén đem đi tới quan ngoại, thì đến thời khắc hai quân giao chiến, thế nào nhi tử của hắn cũng sẽ bị đẩy ra hiến tế. Chúc Vân Cảnh chỉ mới suy nghĩ một chút đã thấy cả người lạnh toát, hận không thể chém tên Trần Bác kia thành trăm mảnh.
Trong lòng Hạ Hoài Linh biết Chúc Vân Cảnh đang suy nghĩ gì, bèn nắm chặt tay đối phương: “Chuyện kia sẽ không xảy ra nữa đâu, đừng suy nghĩ.”
Chúc Vân Cảnh hơi mím môi lại: “Thuật dịch dung có thể giống tới mức khiến cho cả người bên gối không nhìn ra được luôn sao?”
“Tình cảm phu thê giữa bọn họ vốn không mặn mà, thành thử không phát hiện ra cũng là điều bình thường, thế nhưng người có bản lĩnh kia vô cùng ít ỏi, ngươi không cần quá lo lắng.”
“Vậy Trần Bác có biết gì về chuyện Tằng gia qua lại với Lâm gia không?”
Hạ Hoài Linh khẽ lắc đầu: “Hắn không chịu mở miệng, thực ra ta cảm thấy có lẽ hắn cũng không biết hàng hóa từ đâu ra, người bên phía Tằng gia chắc chắn sẽ không thể nào để lại sơ hở nói cho hắn biết.”
Có điều cũng không sao, bởi vì hai ngày nữa thì Tằng Cận Nam cùng hai người con trai cả đã trở về rồi, lúc đó cứ trực tiếp bắt người nghiêm thẩm là được.
Chúc Vân Cảnh vẫn chưa hết cau mày: “… Chừng nào ngươi lên đường?”
“Hiện tại cần phải điều binh mã chuẩn bị trước, tính ra cũng phải hết mấy ngày. Bên Quỳnh Quan này ta sẽ để Khương Diễn cùng hai vạn binh lại, chính ngươi cẩn thận một chút.”
Chúc Vân Cảnh khẽ than thở: “Người đi đánh giặc nào phải là ta, người nên cẩn thận phải là ngươi mới phải.”
Rõ ràng là đang quan tâm, thế nhưng xuất phát từ trong miệng Chúc Vân Cảnh vẫn cảm thấy đôi chút kỳ quái. Hạ Hoài Linh sớm đã quen, nhưng lại vô cùng thoải mái. Hắn cười xoa xoa lòng bàn tay đối phương cười than thở: “Ngươi đó…”
Chúc Vân Cảnh có hơi thấy khó chịu: “Ta thật ra rất muốn đi cùng ngươi.”
“Sao?”
“Thôi bỏ đi, Nguyên Bảo còn quá nhỏ, hiện tại ta phải chăm nom ngươi… Đi sớm về sớm.”
Ý cười trong mắt Hạ Hoài Linh càng thêm nồng đậm, chợt tiến gần hôn đối phương: “Được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!