Hoàng Ân Hạo Đãng
Chương 58: Ngàn dặm tìm phu
Nguyên Bảo vừa mới ngủ dậy nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết cha kình đang nói gì. Đến khi Chúc Vân Cảnh xoa mặt nhóc xong đem trả về bà vú, thì Nguyên Bản mới bĩu môi như nhận ra được điều gì đó, nhưng vẫn ngoan ngoãn không òa khóc, mà ngây người nhìn Chúc Vân Cảnh bi bô: “A ta ta..”
Chúc Vân Cảnh khẽ thở dài, chỉ đành kêu bà vú ôm đi, sau đó không do dự nữa mà xoay người lên ngựa.
Với quãng đường từ Quỳnh Quan tới Ngọc Chân, thì nếu cưỡi ngựa gấp rút không gặp bất kỳ gián đoạn nào cũng phải hơn mười ngày. Dọc theo con đường đi, Chúc Vân Cảnh được chứng kiến qua những sa mạc rộng lớn, cảnh mặt trời lặn xuống sông, cũng như hiểu thế nào là khung cảnh ngàn dặm mây vàng, gió bắc thét gào thổi từng đàn nhạn bay về phương nam. Hắn tới Quỳnh Quan này hơn một năm, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy những phong cảnh đã từng được các vân nhân nhà thơ ngâm vịnh qua nhiều lần, thế nhưng cũng không có tâm trạng đâu mà thưởng thức, mà chỉ cố gắng đi càng nhành càng tốt. Rốt cuộc tới ngày thứ mười hai, hắn cũng đặt chân được tới đô thành nước Ngọc Chân.
Để tránh cho người khác chú ý, trước khi vào thành, Chúc Vân Cảnh cùng tòan bộ thủ hạ đã thay đổi trang phục thành của người Di. Chúc Vân Cảnh cũng dịch dung qua loa, cốt để che đi dung mạo xuất chúng của mình, hiện tại hắn trông giống như những thương gia tầm thường quanh đây, sau đó cũng thuận lợi trà trộn vào thành.
Tòa thành trì ngoại quan này vượt khỏi tưởng tượng của Chúc Vân Cảnh, mặc dù quy mô nơi đây kém xa kinh thành Đại DIễn, cũng như không bằng thành Hỗ Dương, thế nhưng từng ngõ nhỏ phố lớn đều rộn rộn ràng ràng, ngựa xe như nước, từng tòa dinh thự chẳng hề thua kém đặc sắc ra oai, nếu đem so với những thành trấn bọn họ đã từng đi qua, thì nơi đây tốt hơn rất nhiều.
Ngoài ra, nơi này cũng có thám tử bên Đại Diễn phái qua nằm vùng. Chúc Vân Cảnh ra lệnh cho ba thủ hạ phân công nhau đi hỏi thăm tin tức, chỉ dẫn một nguuời còn lại đi loanh quanh ở con phố được xem là sầm uất nhất trong thành.
Trên con đường này hết sức náo nhiệt, những cửa hàng nằm san sát nhau, thứ gì cũng đều có bán. Chúc Vân Cảnh hững hờ quan sát bốn phía, cố gắng tránh đi tai mắt người xung quanh, dù sao bọn họ cũng mới đến đây, ở nơi lạ nước lạ cái mà hùng hổ quá cũng không tốt mấy.
Đến buổi trưa, Chúc Vân Cảnh đi vào một gian trà lâu bên đường, hắn không vào gian riêng, mà lại đơn giản kêu trà cùng chút điểm tâm rồi ngồi ở đại sảnh lầu lầu một, sau đó một bên thưởng trà một bên nghe người chung quanh bàn tán sôi nổi.
Chúc Vân Cảnh nghe hiểu được một ít ngôn ngữ của người Di, mà những thủ hạ được đưa theo cùng đều đặc biệt am hiểu ngôn ngữ. Đề tài những vị khách trong trà lâu nói đến nhiều nhất chính là chuyện vừa mới đánh xong với Đại Diễn. Từ ngôn từ giọng điệu nghe ra, có thể thấy được những con dân bình thường nơi đây đang cực kỳ oán giận, bọn họ ai nấy đều cảm thấy bất mãn với hành vi khiêu khích Đại Diễn của người đang cầm quyền, đồng thời không khỏi lo lắng cho an nguy của mình, sợ rằng người Đại Diễn sẽ trả thù lại.
Chúc Vân Cảnh thầm nghĩ ngợi trong lòng, nếu như triều đình trả thù lại, thì khả năng có thể thâu tóm khiến cho mấy tiểu quốc lòng lang dạ sói này có thể khuất phục cũng không được bao nhiêu. Đánh trận nói thì dễ, làm mới khó, ngoại trừ chuyện lương thảo, binh mã cần phải chuẩn bị đầy đủ, thì do ai lĩnh binh cầm tướng mới là điều then chốt. Thế nhưng ở thời điểm hiện tại, những tiểu quốc người Di ở đây không chỉ cấu kết đứng chung thuyền, mà phía sau bọn họ còn có các phiên bang chống lưng, cho nên chuyện đối phó không mấy dễ dàng gì.
Lúc trước để có thể điều động năm trăm ngàn đại quân đánh lùi Thương Nhung, bọn họ phải bỏ ra tận năm năm, thế nhưng bởi vì lúc đó không chịu nhổ cỏ tận gốc, thành ra chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi bọn người kia lại tới cửa khiêu khích lần nữa. Lần này rốt cuộc không biết triều đình sẽ có thái độ cũng như xử trí Thương Nhung cùng Ngọc Chân ra làm sao, nếu vẫn vị tha chuyện lớn hóa nhỏ như đợt trước, tiếp nhận giả ý quy hàng của bọn họ, e là sớm muộn gì cũng gây ra mầm họa về sau.
“Các ngươi có nghe nói tới, Tam vương gia đến Đại Diễn vừa trở về hay không? Có người nói nhiều năm nay hắn một mực ở Đại Diễn đã làm rất nhiều chuyện cho Ngọc Chân chúng ta, rất thích hợp trở thành hãn vương, bây giờ đang trong trận chiến giành ngôi vị, sợ là không thể thái bình.”
“Không phải đâu, là do Nhị vương gia cố ý đi khiêu khích Đại Diễn, kết quả còn chưa được nửa đường, mà bị cái người tướng quân bên Đại Diễn triều kia đánh lùi phải chật vật chạy về, còn tổn thất hết mấy chục ngàn binh mã, uy tín trong triều cũng vì đó tuột dốc không phanh, hãn vương cũng không lấy làm thích hắn, cho nên ta cảm thấy ngôi vị hãn vương thật sự sẽ rơi vào trong tay tam vương gia rồi.”
“Cũng chưa chắc, dù sao nhị vương gia cũng có gia thế vững chắc, mà tam vương gia mấy năm nay đều ở Đại Diễn, nếu so ra thế lực trong triều làm sao bằng được với nhị vương gia, lúc này miếng mồi béo bở vào tay ai còn chưa biết được,”
Người Ngọc Chân vốn không có nhiều lễ nghi phiền phức như ở Đại Diễn, cho nên mấy chuyện như bàn tán thảo luận chuyện quốc sự với nhau trong quán trà cũng là chuyện bình thường. Chúc Vân Cảnh nghe đám người mồm năm miệng mười kia kẻ tới người lui nghị luận sôi nổi cũng có hơi bất ngờ, cái người tam vương gia mà bọn họ đề cập đến chắc chắn không ai khác ngoại trừ Trần Bác giả nửa đường trốn thoát thành công kia, một vương gia làm mật thám ở biên cảnh Đại Diễn suốt ba, bốn năm cũng không ai phát hiện ra, quả thật là không thể tưởng tượng nổi mà.
Điều Chúc Vân Cản thắc mắc chính là không biết rốt cục cái tên kia đã thu về được bao nhiêu tin tình báo hữu dụng. Chúc Vân Cảnh nhẹ híp mắt lại, suy nghĩ một chốc lại khe khẽ lắc đầu, mục tiêu lần này của hắn tới đây tìm người, những chuyện khác tạm thời không nhắc đến.
Vài ngày sau đó, Chúc Vân Cảnh đều đi lòng vòng quanh tòa thành trì này tìm kiếm, kết quả chỉ là con số không, những người gia đinh trước đó được hắn phân công đi hỏi thăm tin tức cũng không có thu hoạch gì, khiến cho Chúc Vân Cảnh có chút hụt hẫng, đang do dự chần chừ không biết phải đi đâu, thì đến trưa hôm đó sau giờ ngọ, hắn bỗng nhiên rẽ một con đường, rồi dừng lại trước một cửa tiệm bán đồ sắt.
Quy mô kinh doanh của cửa tiệm này không lớn mấy, phần lớn hoàng hóa là do tự mình rèn, binh khí cũng có, nhưng là với số lượng khá ít. Ở Đại Diễn triều, có quy định cấm người dân lén lút buôn bán binh khí, còn ở Ngọc Chân lại thoáng hơn chút. Chúc Vân Cảnh đi vào, vừa liếc mắt liền nhìn thấy được thanh kiếm đang treo trên tường kia, trên cán kiếm cùng vỏ kiếm dày nặng màu vàng đen kia có điêu khắc hoa văn vô cùng tinh tế, thành ra mặc dù không nhìn thấy thanh kiếm bên trong, cũng nhất định biết được đây là một thanh kiếm tốt, hoàn toàn không thích hợp xếp chung với những thanh kiếm tầm thường pha tạp kia.
Con ngươi Chúc Vân Cảnh chợt sầm tối lại, thanh kiếm kia chắc chắn là của Hạ Hoài Linh, trên chuôi kiếm kia còn đính tua rua do hắn tự tay treo lên trước khi đối phương lên đường, hắn tuyệt đối không thể nào nhận lầm được.
Gia đinh bên cạnh được Chúc Vân Cảnh nháy mắt ra hiệu, liền trực tiếp hỏi giá tiền, đối phương cũng không vòng vo gì, vừa mở miệng liền ra cái giá năm mươi lượng.
“Còn những thanh kiếm nào trông giống vậy nữa không? Có bao nhiêu chúng ta đều mua hết.”Gia đinh nói.
Chưởng quỹ cửa tiệm nghe vậy bèn cười híp mắt, sau đó lấy mấy ra mấy chuôi mà gã cho là tốt nhất đưa tới: “Vậy ngươi xem thử mấy thanh này coi có được không?”
Nhìn thấy gương mặt Chúc Vân Cảnh không chút cảm xúc, gia đinh liền bĩu môi nói: “Không được, nếu đem so với thanh kiếm kia.. còn kém rất xa, thanh kia là do các ngươi tự mình rèn ra sao? Sao chỉ có một thanh vậy?”
“Đương nhiên rồi!”Chưởng quỹ hết sức nghiêm túc khẳng định, “Tất cả thanh kiềm trong cửa tiệm này đều do ta tự mình rèn, thật trăm phần trăm!”
Lời này vừa nghe liền biết không đáng tin được bao nhiêu, bởi kỹ năng chế luyện đồ sắt của người Di vốn vô cùng kém cỏi, không những tốn nhiều thời gian mà sản lượng còn lại thấp, đa số binh khí rèn ra còn không dùng được, vì thế cho nên mới lén lén lút lút thu mua từ tay những người thương nhân Đại Diễn. Kiếm này của Hạ Hoài Linh vốn là đồ tốt, căn bản không phải là những thứ mà người Di có thể rèn ra được.
Thấy trong mắt đối phương chợt lướt qua một tia chột dạ, sau lại tựa như bắt đầu sinh lòng hoài nghi, Chúc Vân Cảnh chợt ra hiệu cho gia đình lấy tiền ra mua thanh kiếm, sau đó không hỏi thêm gì nữa, vừa cầm lấy thanh kiếm liền ra khỏi cửa.
Trong khách trạm, Chúc Vân Cảnh tỉ mỉ lau sạch thanh kiếm, trong con ngươi đen láy như đang chứa đựng một cảm xúc gì đó sâu thăm thẳm.
Đến giờ hợi, một người gia đinh trở về bẩm báo, nói rằng bọn họ vừa đi gặp lại cái người chưởng quỹ cửa tiệm đồ sắt kia, sau một hồi bức ép thì đối phương rốt cuộc cũng thừa dận, thanh kiếm này là do gã nhặt được dưới vách núi gần chiến trường nơi quân Đại Diễn cùng người Ngọc Chân từng giao chiến.”
“Gã ta nói lúc nhặt kiếm không thấy ai, khi đó chỉ có thanh kiểm rơi ở dưới đất. Gã vừa nhìn biết đây là thanh kiếm tốt., cho nên liền lượm về treo trong tiệm bán, chuyện này chắc chắn không phải nói láo.”
Chúc Vân Cảnh lại cau mày: “Các ngươi có bị bại lộ thân phận không?”
“Vẫn chưa bị bại lộ, thế nhưng cũng khiến chưỡng quỹ kia sợ vỡ mật, khai nhận tất cả, gã kia chắc chắn chưa từng thấy hầu gia.”
Chúc Vân Cảnh nghe vậy chợt trầm giọng: “Vậy ngày mai chúng ta liền tới chỗ gã nói.”
Vừa qua sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ chỉ ăn xong bữa sáng liền tranh thủ sửa soạn, chuẩn bị ra khỏi thành.
Mới đi được nửa đường, trên đường đột nhiên giới nghiêm, nói là do tam vương gia đi ngang qua, cho nên mọi người phải né qua rìa đường chừa lối. Chúc Vân cảnh thấy vậy thầm nghĩ, cái tên Trần Bác giả cũng quá kiêu căng rồi, mà đúng dịp hắn cũng muốn nhìn thử xem đối phương hôm nay ra sao bèn ngừng lại, sau đó lùi ra sau đoàn người ở phía góc đường.
Bốn, năm con tuấn mã bắt đầu xuất hiện trước đường đang gấp rút chạy qua, người cầm đầu trong đám là một nam nhân mặc trang phục quý tộc, còn cưỡi trên con ngựa đen cao to, theo sau hắn là bốn năm người thân binh với dáng vẻ hết sức uy phong.
Chúc Vân Cảnh lạnh lùng nhìn, trong lòng không khỏi có chút bất ngờ. Tướng mạo thật sự của tên Trần Bác giả này khá thô kệch, hoàn toàn không có chút nào giống với người Trần Bác lịch sự văn nhân mà hắn giả dạng kia, ấy vậy mà trong suốt bao năm vẫn không một ai bên cạnh nhận ra, đây có thể khen ngợi tài dịch dung của hắn đúng là trên cả tuyệt vời, xuất thần nhập quỷ.
Khi đối phương phóng ngựa đến chỗ Chúc Vân Cảnh, đột nhiên dần thả chậm tốc độ, mắt quay qua nhìn sang. Trên mặt Chúc Vân Cảnh giờ đây không có chút gì tỏ ra bối rối, vốn hắn và thủ hạ bên cạnh đã dịch dung, thành ra tên Trần Bác giả này sẽ không thể nhận ra được.
Khi bốn mắt nhìn nhau, cái người Trần Bác giả dường như nhíu mày, còn Chúc Vân Cảnh thì lại không chút biến sắc, mãi đến tận lúc đối phương đi xa, ánh mắt lúc này mới dần dặn sầm xuống.
Gia đinh bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Thiếu gia, chúng ta vẫn nên mau chóng đi thôi.”
Chúc Vân Cảnh im lặng không đáp lời, mà chỉ nhìn về hướng Trần Bác giả đang dần dần đi xa, đến một lát sau, mới khẽ động đậy khoé môi lên tiếng: “Không cần vội, chúng ta nghỉ lại đây một ngày đi.”
Bốn người gia đinh kia nghe xong cũng không biết thiếu gia nhà mình có dụng ý gì, thế nhưng Chúc Vân Cảnh đã kiên trì muốn ở lại, thì bọn họ cũng không làm gì được, bèn tìm một gian khách trọ trên con phố này nghỉ ngơi.
Trời chập tối, đang lúc bọn họ định đi dùng bữa, thì bỗng nhiên nghe thấy được một trận tiếng bước chân dồn dập ở dưới lầu, chợt nổi lên cảnh giác cầm lấy bảo kiếm đứng ở phía trước bảo vệ Chúc Vân Cảnh.
Cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra, bên ngoài lúc này có khoảng hơn mười người cầm lấy binh khí, trang phục bọn họ đang mặc giống y như đúc với trang phục của binh lính đi theo tùy tùng tam vương gia vào sáng sớm hôm nay.
Gia đinh khẩn trương như gặp phải đại địch: “Các ngươi là ai?”
Đám người kia không đáp trả câu nào, sau đó người dẫn đầu của bọn họ chợt phất tay, những người khác lập tức nghe hiệu lệnh tràn vào trong phòng. Ngay lúc mấy người gia đinh định ra tay chống trả, thì Chúc Vân Cảnh bỗng nhiên lên tiếng: “Đừng chống trả, cứ đi theo bọn hắn đi.”
Nói xong, Chúc Vân Cảnh cùng bốn người gia đinh được đưa vào trong xe ngựa đi tới vương phủ. Khi tới nơi, chỉ có một mình Chúc Vân Cảnh là bị dẫn tới một gian phòng trống không người. Chúc Cân Cảnh chợt quan sát bốn phía chung quanh, căn phòng này cực kỳ lộng lẫy, nội thất trang sức trong phòng cũng bật lên được điểm riêng của tộc Di, ngoài những thứ đó ra, còn một cặp sừng trâu treo trên tường đối diện cửa, nhìn qua cảm thấy vô cùng bắt mắt.
Chúc Vân Cảnh đi lên phía trước, giơ tay sờ lấy cặp sừng trâu, trong lòng cũng theo đó mà hứng thú không thôi. Chợt lúc này phía sau cửa vang lên một tiếng cọt kẹt bị đẩy ra đi vào, người kia dần thong thả rảo bước đi về phía hắn, tiếng cười khẽ vang lên hỏi ai kia: “Thích không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!