Thịnh Thế Tiểu Thư
Chương 4: Đi tìm Lôi Hành Liệt
Thịnh Hàm và Kiều Ly học năm hai tiểu học, môn đầu tiên của ngày hôm chính là Trung văn, bất quá ở lứa tuổi này của bọn họ, Trung Văn chỉ là trình độ sơ cấp, chỉ cần đánh vần theo giáo viên và học thuộc lòng những từ đó là được, cho nên phần lớn thời gian có chút nhàm chán.
“A Ly, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.” Thịnh Hàm ngồi trước Kiều Ly, cô quay người xuống gọi Kiều Ly rồi lập tức quay lên, tất nhiên cũng không quên lấy quyển sách để trước mặt để che giấu hành động của bản thân.
“Chuyện gì vậy?” Kiều Ly cũng nhướng người về phía trước, giọng nói thỏ thẻ vang lên.
“Thật ra ngày hôm qua tớ…” Thịnh Hàm quay đầu lại, đem mọi chuyện ngày hôm qua xảy ra kể lại với Kiều Ly, cũng không quên nói chuyện cô cùng Lôi Hành Liệt gặp gỡ, chuyện cô cho cậu hộp sữa Kiều Ly cho cô, đồng thời cũng nói luôn chuyện cậu đưa cô về nhà.
“Tớ giúp đỡ được người khác, cậu thấy tớ có tốt không?” Nhắc đến chuyện cô đưa hộp sữa của Kiều Ly cho cậu, Thịnh Hàm nháy mắt liền dương dương đắc ý, tựa hồ như muốn một lời khen ngợi từ Kiều Ly.
Kiều Ly từ đầu chí cuối chỉ im lặng lắng nghe, nghe đến đoạn Lôi Hành Liệt đưa Thịnh Hàm về thì đôi mắt to tròn có chút trợn lên, chính là cô vẫn im lặng để đối phương nói hết câu chuyện, bởi vì khi ngắt lời người khác đang nói chuyện thì đó là một hành động không tốt lắm. Câu chuyện kết thúc mà Kiều Ly vẫn chưa lên tiếng, Thịnh Hàm sợ cô không nghe được bèn quay đầu xuống, nhìn xem coi rốt cuộc cô có nghe những lời mình nói hay không, vừa hay đối mặt với ánh mặt chăm chú của Kiều Ly, gương mặt đắc ý của Thịnh Hàm nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ ngập ngừng lo sợ.
“A… A Ly, cậu… sao cậu không nói gì?” Chẳng lẽ hành động giúp đỡ người khác thế này của cô lại không nhận được lời khen của Kiều Ly? Hay là Kiều Ly giận cô vì đã đem sữa của cô ấy tặng cho cô đưa cho Lôi Hành Liệt? Hay là…
Thịnh Hàm rối rắm, chẳng biết bản thân vì sao lại chọc giận Kiều Ly.
Nhìn bộ dạng rối rắm của Thịnh Hàm, Kiều Ly cũng không nỡ trách móc, chỉ nghiêm mặt nói: “Cậu cùng người ta không quen, sao lại chủ động đi bắt chuyện cơ chứ?” Cho dù đối phương chỉ là một đứa trẻ cũng không được!
“Tớ… lúc đầu tớ… thấy anh trai đó ngồi ở đó một mình, không biết có bị làm sao hay không…” Bị ánh mắt của Kiều Ly nhìn, lời giải thích tới miệng Thịnh Hàm cũng không dám nói nữa: “Tớ chỉ là… muốn giúp đỡ mà thôi.” Thịnh Hàm cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì, ngay lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt thâm trầm như đáy vực đó, đáy lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác kì lạ, cô cảm thấy cậu không nên như thế này, người như cậu… xứng đáng có những thứ tốt hơn rất nhiều.
Suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu rất nhanh liền biến mất, nhanh đến mức Thịnh Hàm cảm thấy nó chưa từng xuất hiện, mà cô cũng nhanh chóng đem cảm giác này quên đi. Thịnh Hàm không biết là cô giúp đỡ Lôi Hành Liệt hoàn toàn xuất phát từ bản năng của mình, bởi vì đôi mắt đó của cậu khiến cô cảm thấy mình muốn cho cậu một cuộc sống tốt hơn, nếu ngày hôm đó đổi lại là người khác chưa chắc cô đã đồng ý giúp đỡ, chính là hiện tại Thịnh Hàm vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho nên dù có thông minh thế nào cô cũng không thể nhạy bén nhận ra những vấn đề này, vì vậy mà cô nhanh chóng bỏ qua nó.
“Được rồi.” Kiều Ly thỏa hiệp: “Lần sau không được tự tiện đi cùng người lạ nữa, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?” Kiều Ly là người thông minh, nhìn thấy cách của tất cả mọi người đối xử với Thịnh Hàm cô liền biết thân phận của Thịnh Hàm không tầm thường, Thịnh gia làm gì Kiều Ly không rõ nhưng cô biết Thịnh Hàm là chim hoàng yến trong lồng mà Thịnh gia nuôi dưỡng, thân phận địa vị của cô khiến không ít người muốn cùng cô thân cận. Mà Thịnh Hàm lớn lên dưới sự bảo bọc quá tốt của Thịnh gia cho nên có rất nhiều chuyện mà cô chưa thể nhận thức, giống như người tốt và người xấu, những đứa trẻ như bọn họ rất khó có thể phân biệt, không phải bất kì ai nở nụ cười với bạn đều người tốt, ngược lại không phải bất kì ai có thái độ không tốt với bạn cũng là người xấu.
Bất quá những chuyện này cho dù cô có nói thế nào Thịnh Hàm cũng không thể hiểu được, thế giới của cô ấy quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức hoàn toàn không có khái niệm người xấu tồn tại.
“Ân ân.” Thấy Kiều Ly không có tiếp tục truy cứu Thịnh Hàm liền vui vẻ cười rộ lên, cô bé ngây thơ đơn thuần nở nụ cười nháy mắt cảnh vật xung quanh liền thất sắc, ít nhất thì đối với Kiều Ly chính là như vậy.
“A Ly lát nữa cậu đi tìm anh trai ngày hôm qua với tớ nhé?!” Ngoại trừ Kiều Ly ra thì Lôi Hành Liệt chính là người bạn duy nhất của cô, cho nên đối với cậu Thịnh Hàm cũng có chút quan tâm.
Đừng nhìn Thịnh Hàm vui vẻ hòa đồng thì nghĩ rằng bạn bè cô có rất nhiều, thật sự mà nói tất cả mọi người đều muốn làm bạn với cô, chính là cô công chúa nhỏ của Thịnh gia lại vô cùng mẫn cảm, cô nhận thấy trong lớp này ngoại trừ Kiều Ly ra thì không có ai đối xử thật lòng với cô cả, bọn họ hướng đến cô đều vì lợi ích của bản thân, lợi ích của gia tộc, bạn bè như vậy cho dù có cũng cũng xem như không có.
“Thịnh Hàm, Kiều Ly, trật tự một chút!” Giáo viên dạy môn Trung văn là một người phụ nữ ngoài ba mươi, vẻ mặt cứng ngắt và quy cũ, trên mặt còn đeo thêm một kính to đùng khiến người khác cảm thấy người này không dễ thân cận.
Ngay từ khi Thịnh Hàm quay xuống giáo viên đã phát hiện nhưng nghĩ đến học sinh tuổi còn nhỏ, tâm tư không để ở trong sách nên bà cũng không có ý trách móc, không ngờ hai người càng nói càng quá đáng, thậm chí tất cả mọi người trong lớp đều có thể hai người bọn họ xì xầm to nhỏ, đến mức giáo viên như bà mà không lên tiếng thì thật sự là vứt hết mặt mũi.
Hai người bị nhắc nhở rất nhanh liền an phận chăm chú nghe giáo viên giảng bài, bất quá không đến năm phút Thịnh Hàm lại quay xuống lần nữa, tựa hồ như đối với cảnh cáo của giáo viên làm như không nghe thấy.
“A Ly, lát nữa cậu đi cùng tớ…” Rút được kinh nghiệm, lần này Thịnh Hàm nói chuyện hạ thấp âm thanh, thấp đến mức Kiều Ly chỉ nghe được vài chữ đầu, còn những chữ sau giống như bị cô nuốt mất vậy.
“Đi đâu?” Kiều Ly nhướng người về phía trước, cố gắng nghe xem Thịnh Hàm nói gì.
“Đi tìm anh trai ngày hôm qua tớ nói đó.”
“Cậu biết anh ta ở đâu?” Kiều Ly nghi hoặc.
“Không biết.” Thịnh Hàm thành thật lắc đầu, lúc này mới nhớ đến ngoại trừ tên của cậu thì những thứ còn lại về cậu cô đều không biết, cũng giống như việc cậu không hiểu biết về cô, dù sao hai người bọn họ chỉ mới gặp nhau vó một lần.
Kiều Ly trầm mặc, không biết thì làm sao đi tìm?
“Chúng ta có thể đi tìm anh ấy ở trong trường.” Con hẻm đó cách trường tiểu học không xa, nếu không phải nhà cậu ở gần đây thì chính cậu là học sinh của trường này, nếu không phải trường tiểu học thì chính là trường trung học bên cạnh, nghĩ đến đây hai mắt Thịnh Hàm liền sáng lên.
“Làm sao cậu biết anh ta học trường mình?” Thật ra khi nghe Thịnh Hàm kể, cô cũng đã dùng đầu óc để phân tích thân phận của người con trai tên Lôi Hành Liệt đó, suy nghĩ của cô cũng chẳng khác Kiều Ly là mấy.
“Tớ đoán.” Thịnh Hàm nháy mắt cười.
Mặt Kiều Ly lại lần nữa cứng đờ, cậu đoán, cậu đẹp cậu có quyền!
“Thịnh Hàm, Kiều Ly, một lần nữa cô sẽ cho tụi em ra ngoài đứng.” Giáo viên trên bục phát hiện hai cái đầu nhỏ chụm lại với nhau rất là phiền não mở miệng: “Các em mới chỉ là học sinh tiểu học, có nhiều chuyện để nói như vậy sao?!”
“Đặc biệt là em đó Thịnh Hàm, suốt ngày quay xuống cùng Kiều Ly nói chuyện, sao hai em không ngồi cùng bàn luôn cho dễ nói chuyện?” Giáo viên vừa dứt lời thì mọi người đều quay đầu lại nhìn Thịnh Hàm, bất quá cũng không có ai nói gì, chính xác mà nói là không dám nói gì, dù sao trong mắt bọn họ Thịnh Hàm là người không thể đắc tội.
Thịnh Hàm lè lưỡi quay lên, bộ dạng của cô chọc cho gương mặt lạnh lùng của Kiều Ly hơi giãn ra một chút.
“Tiểu Hàm, người lúc nãy cậu nói tên là gì?” Lần này Thịnh Hàm không có quay xuống, sau hai lần cảnh cáo của giáo viên cô nàng liền khôi phục bộ dạng của học sinh ngoan, bất quá Kiều Ly ở dưới lại không chịu ngồi yên, cô đưa tay chọc chọc Thịnh Hàm.
“Lôi Hành Liệt, anh ấy gọi Lôi Hành Liệt.” Mặc dù Thịnh Hàm không có quay đầu xuống nhưng qua giọng nói của cô Kiều Ly có thể nhận thấy sự vui sướng trong đó, giọng nói của cô nàng cao hơn vài phần, dường như rất thích thú hay hào hứng khi nhắc đến cái tên đó.
“Được rồi.” Kiều Ly cũng không giống như Thịnh Hàm, gặp được người liền liên thuyên nói chuyện không ngừng, cô cúi đầu nhìn sách vở trên bàn, suy nghĩ lại bay đi xa.
Lôi Hành Liệt? Ngay từ khi Thịnh Hàm nhắc đến cái tên này, Kiều Ly đã cảm thấy nó rất quen, tựa hồ cô đã nghe qua ở đâu rồi, bất quá đầu óc nhỏ nhắn của cô lại không cho phép cô ngay lập tức nhớ ra.
Kiều Ly là học sinh giỏi của lớp, đồng thời cũng là học sinh giỏi của trường, cho nên những cái tên mà cô nhớ… chỉ có khả năng là những người học giỏi của khối khác, bất quá lúc này cô vẫn chưa nhận ra điều đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Hàm quan tâm đến một người con trai như vậy, hơn nữa còn chủ động muốn tìm kiếm đối phương, chuyện này… cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
Giờ nghỉ trưa rất nhanh liền đến, chuông vừa reo lên, giáo viên chào tạm biệt cả lớp rồi cũng bước chân ra ngoài, Thịnh Hàm liền chờ không được mà kéo Kiều Ly chạy một mạch ra ngoài hành lang, hành động của hai người khiến không ít người chú ý đến, bất quá cũng không có ai quan tâm, trẻ con đấy à có gì hơn ngoài việc chơi đùa chứ?
Đầu tiên Thịnh Hàm kéo Kiều Ly đi đến lớp bên cạnh hỏi thăm, mặc dù ngày đó cô gọi cậu bằng anh nhưng đó chỉ là lễ phép, dù sao nhìn thân hình gầy gò ốm yếu đó của cậu, Kiều Ly cảm thấy chắc chắn cậu cũng không lớn hơn cô bao nhiêu.
“Bạn gì ơi, cho mình hỏi một chút.” Thịnh Hàm vừa đi đến lớp bên đã đụng phải một người đang đi ra, cho nên thuận tiện hỏi thăm tin tức của Lôi Hành Liệt một chút: “Lớp bạn có ai tên Lôi Hành Liệt không?”
“Không có.” Cô bạn vừa mới bước ra khỏi lớp đã bị chặn đường, tâm tình có chút buồn bực nhưng nghĩ đối phương là người lớp khác nên không tiện phát hỏa. Lúc ngẩng đầu cô chỉ liếc nhìn Thịnh Hàm một chút rồi ánh mắt lại rơi vào người Kiều Ly bên cạnh, so với Thịnh Hàm, ánh mắt cô nhìn Kiều Ly lâu hơn, ngay cả Kiều Ly cũng phát giác điều này.
“Cậu là Kiều Ly?” Thịnh Hàm bên cạnh thì cô không biết nhưng Kiều Ly thì cô biết một chút, danh tiếng Kiều Ly ở trong trường này cũng không nhỏ, học sinh giỏi nhất khối lớp 2, bài kiểm tra lần nào cũng đứng đầu toàn khối, top 3 toàn trường, nghe đâu năm nay còn được đi thi học sinh giỏi của khối lớp 3, là đối tượng của các tin đồn thất thiệt.
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Ở trường ngoại trừ Thịnh Hàm, Kiều Ly đều lộ ra bộ dạng “người lạ chớ đến gần”, cho nên lúc này cô bạn đối diện nói chuyện với cô, cô liền lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
“Tôi là Ân Tình, cậu không biết tôi sao?” Cô bạn gọi Ân Tình khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn Kiều Ly có phần khiêu khích khiến Thịnh Hàm bên cạnh khó hỏi, rõ ràng là cô đến hỏi thăm tin tức, sao sự chú ý của cô bạn này lại rơi vào người Kiều Ly rồi?
“Ân Tình?” Gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Ly hiện lên vẻ sửng sốt, rõ ràng là không biết đối phương là ai, điều này khiến Ân Tình đối điện có chút không chấp nhận được, gương mặt cô nàng hiện lên tia giận dữ: “Cậu không biết tôi?!”
“Tại sao tôi phải biết cậu?” Kiều Ly lộ vẻ khó hiểu.
“Kì thi giải toán khối lớp 2, hạng nhì toàn tỉnh.” Ân Tình thấy Kiều Ly thật sự không nhận ra mình thì nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.
“A, cậu chính là hạng nhì đó?” Rốt cuộc cô cũng có ấn tượng với cái tên Ân Tình này, lần trước hai người họ đại diện trường học đi thi giải toán khối lớp hai, chính là khi đó cô cũng không có ấn tượng đặc biệt gì với Ân Tình này.
“Tôi có tên có họ, không gọi hạng nhì đó!” Nhắc đến hai chữ “hạng nhì” Ân Tình tựa như con mèo bị xù lông, lông trên người cô đều dựng đứng cả lên, ánh mắt nhìn Kiều Ly có thêm vài phần địch ý.
Cậu ta là cố ý, nhất định là cố ý khiến cô mất mặt như vậy!
“Ân Tình.” Kiều Ly gọi tên cô: “Cậu có chuyện gì sao?” Đến giờ phút này Kiều Ly vẫn không hiểu Ân Tình là muốn làm gì nhưng Thịnh Hàm bên cạnh tựa hồ như đã hiểu ra được vài chuyện, kì thi giải toán khối lớp 2 cấp tỉnh vừa rồi, Kiều Ly lấy được hạng nhất, cô còn cùng cô ấy đi ăn kem chúc mừng, mà Ân Tình này… chỉ lấy được hạng nhì, tức giận cũng là chuyện dễ hiểu.
“Tôi chỉ muốn nói với cậu, lần này tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng, cho nên tôi nhất định sẽ không thua cậu đâu.” Nói đến đây Ân Tình không khỏi ngước mặt lên, ánh mắt nhìn Kiều Ly có thêm vài phần khiêu khích, bộ dạng của cô nàng lúc này như khổng tước xòe đuôi, mà Kiều Ly đối diện vẫn là bộ dạng thản nhiên, đối với lời khiêu khích của Ân Tình cũng không có bao nhiêu phản ứng.
“Ách… cái đó… chúc cậu may mắn.” Kiều Ly nghĩ tới nghĩ lui không biết nói câu gì cho phải, bất quá thấy bộ dạng quyết tâm của đối phương như vậy thì cô chỉ đành phải chúc đối phương may mắn.
“Ha ha, A Ly, cậu đáng yêu chết đi được.” Kiều Ly ngày thường thông minh hiểu chuyện không ngờ cũng có lúc ngốc manh thế này, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt.
“Cậu… cậu! Cậu chờ đó!” Ân Tình bị lời nói của Kiều Ly chọc giận, lại bị Thịnh Hàm bên cạnh cười nhạo, ngọn lửa dưới đáy lòng liền thổi bùng lên, cuối cùng vẫn cam chịu tức giận mà quay người rời đi.
“Đi thôi A Ly, không thì cậu ấy kêu người ra thì phiền lắm.” Thấy Ân Tình vào lớp, Thịnh Hàm nhanh chóng kéo Kiều Ly đi đến tầng trên, nếu khối lớp 2 đã không có cậu thì có lẽ cậu học lớp trên.
“Anh gì ơi, cho em hỏi…” Thịnh Hàm đi đến lớp gàn nhất bên cầu thang hỏi thăm, vừa hay lúc này có một đám nam sinh đang đứng trước lớp đùa giỡn.
“Học sinh khối lớp 2 sao lại lên đây?” Trường tiểu học mà Thịnh Hàm và Kiều Ly đang học có 5 tầng, tầng triệt là học sinh khối lớp 1, những tầng còn lại tương đương với số khối của mỗi lớp, một tầng thì có năm lớp, hiện tại Kiều Ly và Thịnh Hàm đang ở tầng 2, là khối lớp 3 của trường.
Một đám nam sinh nhìn thấy có hai cô bé lớp dưới ở đây, không khỏi tò mò mở miệng: “Hai em tìm ai?”
“Em… em tìm anh Lôi.” Thịnh Hàm nhìn thấy đông người như vậy thì ngập ngừng mở miệng, không giống như bộ dạng lúc nãy nói chuyện với Ân Tình.
“Lớp này không có ai họ Lôi cả.” Một nam sinh tốt bụng trả lời cô.
“Nguyên khối lớp 3 không có ai họ Lôi sao ạ?”
“Nguyên khối thì anh không biết.” Nhìn thấy Thịnh Hàm thất vọng cúi đầu, bộ dạng có chút đáng thương, một nam sinh khác lên tiếng: “Cái đó… anh có thể đi hỏi dùm em.”
“Thật sao ạ?” Hai mắt Thịnh Hàm sáng lên, như viên pha lê phát sáng, kết hợp với gương mặt của cô vô cùng đẹp mắt, đáy lòng nam sinh thầm nghĩ, sau này cô bé lớn lên nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân!
Không đợi Thịnh Hàm đợi lâu, nam sinh đi qua lớp bên cạnh hỏi thăm bạn mình vài câu rồi trở về nói về Thịnh Hàm: “Cả khối này đúng là không có ai họ Lôi cả, có lẽ em nên đi tìm khối lớp trên.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm.” Thịnh Hàm vẫy tay chào tạm biệt với các nam sinh rồi kéo Kiều Ly đi tiếp lên câu thang, lúc này nhìn thấy Kiều Ly im lặng không nói, Thịnh Hàm lấy làm lạ mở miệng: “A Ly, làm sao vậy?” Từ lúc nãy khi nói chuyện với Ân Tình đến giờ Kiêuc Ly vẫn như mơ màng như người mất hồn, ngay cả khi đối diện với các anh lớp trên Kiều Ly vẫn là một bộ dạng trầm tư suy nghĩ, cũng không biết cô nàng đang nghĩ gì mà tập trung đến vậy.
“Tớ cảm thấy cái tên Lôi Hành Liệt này hơi quen.” Kiều Ly nói ra nghi vấn trong lòng mình cho Thịnh Hàm biết.
“Sao? Cậu biết anh ấy?” Thịnh Hàm có chút kích động.
“Cũng không phải là quen biết, chỉ là… tớ tựa hồ đã nghe thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ rõ.”
“Đi hỏi thăm một chút là biết liền ấy mà.” Thịnh Hàm cũng không có thất vọng với câu trả lời của Kiều Ly mà ngược lại rất hào hứng kéo cô đi đến khối lớp 4 hỏi thăm.
“Anh ơi, cho em hỏi, lớp anh có ai họ Lôi không ạ?”
“Họ Lôi? Hình như có, em muốn tìm Lôi Minh sao?”
Lôi Minh?
Lôi Minh nào cơ?
Người cô tìm là Lôi Hành Liệt đó có được không?!
Thịnh Hàm vội vàng xua tay phủ nhận: “Không, không phải… em muốn tìm người tên Lôi Hành Liệt.”
“Lôi Hành Liệt? Hình như hơi quen tai.” Nam sinh gãi gãi đầu, tựa hồ như đang cố nhớ, khoảng một phút sau cậu liền kêu lên: “Anh biết rồi, cậu ta là anh trai của Hứa Diệc!”
Hứa Diệc?
Thịnh Hàm cảm thấy kì lạ vì sao hai anh em mà lại không cùng họ, bất quá có lẽ hai người là anh em họ nên cũng không có hỏi nhiều, lúc này đã tìm thấy tin tức của Lôi Hành Liệt nên cô có chút vui vẻ: “Cái đó, anh ấy có ở đây không ạ?”
Nam sinh lắc đầu: “Không có, hình như là học lớp trên hay sao ấy.”
“Anh có biết anh ấy học lớp nào không ạ?”
“Chắc là Hứa Diệc biết.” Nhìn thấy Thịnh Hàm đáng yêu như vậy, nam sinh cũng không muốn cô bé thất vọng: “Để anh đi gọi cậu ấy dùm em.”
“Cảm ơn anh, anh là người tốt.”
Nam sinh được phát thẻ người tốt cười cười đi vào lớp, không lâu sau thì cùng một người nam sinh khác đi ra, cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần jean xanh, tựa như các nam thần trong phim thần tượng, thân hình cậu cao ráo khỏe mạnh, gương mặt hồng hào, làn da trắng trẻo, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng trên gương mặt đã hiện lên vài nét tuấn tú, đôi mắt cậu có phần kiêu ngạo như một đứa trẻ bị chiều hư, ánh mắt nhìn Thịnh Hàm và Kiều Ly không quá một giây liền dời mắt, ngay từ ấn tượng đầu tiên đã khiến cho người khác cảm thấy phản cảm, bất quá những người xung quanh thì không nghĩ vậy.
“Nhìn kìa, là Hứa Diệc đó.” Một nữ sinh đang đi cùng bạn, nhìn thấy Hứa Diệc bước ra liền lôi kéo bạn thân hét lên, bộ dạng vô cùng kích động, tựa như gặp được thần tượng trong phim.
Mấy cô bạn lớp khác nghe thấy tiếng khác cũng vội vàng ló đầu ra nhìn, xác thực người trước mắt là Hứa Diệc thì một đám con gái liền nhốn nháo cả lên.
“Hứa Diệc, là Hứa Diệc thật đó!”
“Sao cậu ấy lại ra đây?”
“Hai cô bé kia là ai? Đến tìm Hứa Diệc sao?” Có người tập trung vào sự chú ý vào người Thịnh Hàm và Kiều Ly.
“Nhìn bộ dạng nhỏ bé kia, chắc là học sinh lớp dưới đó.”
“Học sinh lớp dưới sao lại xuất hiện ở tầng này? Hơn nữa còn đi tìm Hứa Diệc nữa chứ?”
“Các cậu nói hai cô bé đó tìm Hứa Diệc có phải là muốn tỏ tình với cậu ấy không?” Một nữ sinh bát quái mở miệng.
“Cái gì mà tỏ tình? Con nít con noi không lo học, ở tuổi này mà yêu với đương cái gì?” Có người khinh thường nói.
“Cậu nhìn xem, cô bé váy xanh đó hình như hơi quen quen.” Cô bé váy xanh trong miệng bọn họ chính là Kiều Ly, hôm nay Kiều Ly mặc một chiếc váy màu xanh sẫm, mái tóc dài buông thả tự do, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như được chạm khắc.
“A, đó không phải Kiều Ly sao?” Có người nhận ra Kiều Ly.
“Kiều Ly là ai?”
“Tôi nói… đám học tra như các cậu đúng là không biết gì cả, cô bé đó là thiên tài của khối lớp 2 ban nhất, học sinh giỏi của trường đó.”
“Cái gì? Chính là học bá trong truyền thuyết đó sao?”
“Đúng vậy, chính là cô bé đó.”
“Học bá sao lại đi tìm Hứa Diệc chứ?” Hứa Diệc tuy đẹp trai nhưng thành tích tàm tạm, cũng không phải là là loại giáo thảo toàn năng trong truyền thuyết kia.
“Chẳng lẽ học bá thích Hứa hoàng tử?” Hứa Diệc có bệnh hoàng tử trong người, ngày thường nói chuyện với người khác đều lộ bộ dáng mắt cao hơn đầu, khinh thường người khác khiến không ít người phản cảm nhưng mấy đứa con gái chỉ biết yêu bằng mắt, nhìn thấy Hứa Diệc đẹp trai liền gọi cậu là “hoàng tử”, mặc kệ tính tình cậu ta tệ ra sao.
“Thế người bên cạnh cô bé đó là ai?” Có người nhìn thấy Thịnh Hàm bộ dạng đáng yêu bèn tò mò, có thể làm bạn với học bá thân phận nhất định không tầm thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!