Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 63: Giống hình chiếu hoa đăng tài tử giai nhân
Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, liền cảm thấy ngày trước bạn trai của bạn cùng phòng hơn nửa đêm bởi vì một cú điện thoại dậy đi mua đồ nướng BBQ và bánh kem đưa đến dưới lầu, là hoàn toàn không thể so nổi.
Xét thấy bạn trai như vậy, dù nàng bị cứng rắn ấn vào ao ngâm nước cùng hắn, nàng cũng có thể nhịn.
Hơn nữa cảnh trí chung quanh thật sự thực đẹp, làm người ta vui vẻ thoải mái. Nàng ở Ma Vực ngần ấy năm, cảnh sắc Ma Vực thật là không có gì để nói, tảng lớn hoang mạc và hoang lâm, hiếm thấy thực vật xanh tươi sum xuê, trong Đông thành thật ra mọc chút thực vật, nhưng thực vật ở Ma Vực phần lớn cũng khác Tu Chân giới, có hình thù kỳ quái, màu sắc cũng không quá mới mẻ.
Cho nên nàng nhiều năm không được thấy cảnh đẹp này, ngửi được loại hơi thở núi rừng mới mẻ thuần tịnh, cả người nổi trong nước, sắp hóa thành một cái lá rụng.
Thả Liêu Đình Nhạn nổi trên mặt nước, Tư Mã Tiêu nhìn nàng nổi lềnh bềnh, liền gối đầu lên trên bụng nàng, cũng giống nàng ngửa đầu nhìn trời.
Phong đỏ và rừng trúc kêu sàn sạt, lá phong màu đỏ rơi xuống, bị Liêu Đình Nhạn nhẹ nhàng thổi, lại chậm rì rì bay ngược lên trên, bay tới bay lui trên không trung, giống một con bướm. Hai người bày thành hình chữ T, đôi mắt đều lười nhác chuyển động theo mảnh lá cây kia.
“Trước kia chúng ta cũng như vậy sao?” Liêu Đình Nhạn hỏi.
“Ừ.” Tư Mã Tiêu từ trong lỗ mũi ừ một tiếng, tựa hồ là trả lời trong nửa mộng nửa tỉnh.
Liêu Đình Nhạn nhìn hắn, so với lúc mới vừa nhìn thấy, hắn càng ngày càng lười nhác, nhưng thật ra rất có điểm tương tự với nàng. Trước kia nàng chính là như vậy, công tác rất nhiều thực thích nằm liệt cái gì cũng không làm, các bằng hữu đều nói ở lâu với nàng thực dễ bị cảm nhiễm chứng làm biếng, xem ra chứng làm biếng này, ngay cả đại ma vương cũng không thể miễn dịch.
Nàng nghĩ, tay không tự giác kéo tóc Tư Mã Tiêu, kéo kéo, thuận tay liền nhét vào miệng nhai nhai.
Ngâm tắm thì thích nhai đồ trong miệng, thói quen xấu này không nhớ rõ là dưỡng thành khi nào, lúc trước làm việc ở Yên Chi đài, bọn họ có chuẩn bị ký túc xá và nhà tắm các loại cho nhân viên, tuy Liêu Đình Nhạn ở nhà, nhưng ngẫu nhiên nàng sẽ tắm rửa một lần ở nhà tắm nhân viên, vừa ngâm tắm vừa nhai một loại lá cỏ có thể làm trắng răng, bảo trì khoang miệng tươi mát. Đồ dùng vệ sinh, đồ vật trong nhà tắm có rất nhiều, nàng liền nhai chơi, sau đó thành quen.
Ý thức được đây không phải cỏ để nhai, mà là tóc đẹp của bạn trai đại ma vương, Liêu Đình Nhạn cứng đờ, dưới cái nhìn chăm chú một lời khó nói hết của đại ma vương, nhả tóc của hắn ra, nghiêm túc cẩn thận chà xát ở trong nước, còn lấy ra một cái lược chải cho hắn, rồi mới thả ra.
“Ăn ngon sao?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.
Liêu Đình Nhạn: “không thể ăn.”
Tư Mã Tiêu biểu tình không đúng, Liêu Đình Nhạn lập tức tỉnh ngộ, sửa lại: “Ăn ngon!”
Biểu tình của hắn vẫn không đúng.
Bạn trai thật sự rất khó dỗ a.
Tư Mã Tiêu đứng dậy, tùy tay chải vuốt tóc ra sau đầu một chút, ngoài miệng nói: “Nàng thật sự thèm thành như vậy, đến tóc còn muốn ăn.”
Ta không phải, ta không có!
“Đứng dậy, đi ăn cái gì.” Tư Mã Tiêu nói.
Hồ nhỏ rất nông, bên cạnh có hành lang gỗ đặt trên tiểu hồ, Tư Mã Tiêu một chân dẫm lên hành lang, đẩy những hình khắc hoa cách ra một ít, xoay người duỗi tay lôi Liêu Đình Nhạn đứng ở trong nước, trên tay dùng một chút lực, liền kéo nàng đi lên.
Tay áo chấn động, toàn bộ hơi nước trên người hắn biến mất, lại là Ma Vương du quang thủy hoạt.
Tìm cái áo tắm dài phủ thêm, Liêu Đình Nhạn vuốt tóc đang ướt lộc cộc: “……” Ngài, vẫn cứ mặc như vậy, không suy xét thay quần áo sao?
nói thật, Liêu Đình Nhạn có chút hoài nghi hắn vẫn luôn không từng thay quần áo, thấy thế nào đều là mỗi ngày hắn mặc y phục không có gì khác nhau a, tuy nói thích ngâm tắm, còn là nhân sĩ tu chân, trên người không sinh ra tro bụi dơ bẩn, nhưng cũng không thể không đổi quần áo, về mặt tâm lý không qua được a.
Lúc trước ở trong không gian của mình, nàng phát hiện không ít nam trang, các loại hình thức màu sắc đều có, có thể là quần áo của bạn trai. Nàng suy nghĩ lại, cầm bộ quần áo màu trắng thêu hoa văn tiên điểu tường vân ra, xòe ở trước mặt Tư Mã Tiêu, hỏi hắn: “Đổi một bộ quần áo khác đi, bộ này thế nào?”
Tư Mã Tiêu nhìn nàng lấy ra quần áo, không nói chuyện, Liêu Đình Nhạn lại lấy ra một bộ màu trắng mang theo rất nhiều hoa văn màu đen, “Bộ này thì sao? Nếu muốn đổi hình tượng, bộ này cũng không tồi.”
Còn lấy ra một bộ tím thanh nhã, bộ này khí chất tương đối phú quý.
Kinh nghiệm công tác của xã súc nói cho nàng, muốn làm khách hàng tán thành, là cần kỹ xảo, không cần trực tiếp dò hỏi đối phương được không, mà một lần lấy ra mấy phương án, đối phương đương nhiên sẽ không suy xét đã được chưa, mà trực tiếp chọn lựa một cái trong đó.
hiện tại cũng vậy, nàng đã lấy ra ba bộ, tỷ lệ rất lớn là Tư Mã Tiêu sẽ không suy xét đổi hay không, mà là suy xét đổi bộ nào.
Tư Mã Tiêu: “Nàng chuẩn bị cho ta?”
Liêu Đình Nhạn: “Trong không gian của ta có rất nhiều, hẳn là trước kia chàng mặc.”
Tư Mã Tiêu bỗng nhiên cười, ghé sát vào Liêu Đình Nhạn nói: “Ta không biết trước kia nàng còn chuẩn bị đồ mới cho ta.”
…… đã hiểu, trước kia mình chuẩn bị quần áo cho bạn trai, nhưng chưa từng lấy ra, đại khái như cái nhẫn đã chuẩn bị nhưng không đưa ra. Giờ bị mất trí nhớ tự mình trực tiếp chọc thủng.
Mắt thấy đại ma vương kia nhếch môi lên cùng vẻ mặt sướng thầm, Liêu Đình Nhạn cũng chỉ có thể làm bộ không có việc gì phát sinh.
Tư Mã Tiêu cúi đầu xuống, dán dán vào môi nàng.
hắn cởi áo ngoài, ném sang một bên, Liêu Đình Nhạn nhanh chóng vớt được quần áo, đóng cửa sổ lại, ánh hoàng hôn ái muội xuyên qua cánh cửa gỗ, cách hoa văn chiếu rọi vào trong nhà, Tư Mã Tiêu cởi quần áo, da thịt trắng nõn cũng phủ lên một tầng màu vàng ấm áp mông lung.
Dáng vẻ hắn cởi quần áo thật đẹp, động tác cầm cái áo trong mặc lên người cũng rất đẹp, ngực bị áo trong màu trắng che lại, rồi mặc trung y màu đen và áo ngoài, che khuất áo trong, chỉ để lại một đường viền trắng. hắn tùy ý kéo vạt áo trước cổ áo một chút, lúc buộc sợi dây, khớp xương ngón tay gập lại đặc biệt đẹp mắt.
Tóc dài bị giấu vào trong áo, hắn lại nâng tay kéo tóc từ cổ áo ra, giơ tay nhấc chân, ống tay áo nhẹ đưa, tóc dài di động, cùng quang ảnh lúc này, có loại ý nhị của bộ phim đen trắng cũ trong trí nhớ khi còn bé, tuy nói tuổi nhỏ không quá hiểu chuyện, nhưng khái niệm về ‘đẹp’ lại cũng hiểu chút ít.
Liêu Đình Nhạn nắm một cái đai lưng của hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm không dời đi, cảm giác khả năng mình trúng mê hồn thuật.
một tay Tư Mã Tiêu lấy cái đai lưng trong tay nàng, một tay đỡ lấy phía sau cổ nàng, kéo nàng tới hôn xuống. không phải cái loại dán vào hôn một cái, là xoa xoa cổ nàng ý bảo nàng hé miệng.
Bóng dáng hai người kéo dài ở trong nhà, bên cạnh còn bóng hoa trên cửa sổ gỗ, giống một hình chiếu hoa đăng tài tử giai nhân.
Liêu Đình Nhạn lấy lại tinh thần, phát hiện Tư Mã Tiêu đã cầm đai lưng buộc xong. Đai lưng này buộc bên trong áo ngoài, rút tay ra, áo ngoài liền rơi xuống che khuất đường eo. hắn buộc xong đai lưng ngồi xuống bên cạnh, nhìn nàng, “Xong, đến nàng.”
Liêu Đình Nhạn: “Đến ta?”
Nàng nhìn quần áo trên người mình, nghĩ thầm, ta đây là bị sắc đẹp mê hoặc, mới có thể đứng ở chỗ này xem xong toàn bộ quá trình đại lão thay quần áo sao? Lễ thượng vãng lai, bây giờ người ta muốn xem nàng thay.
Nàng không để ý tới dáng ngồi tràn ngập hơi thở đại lão của bạn trai, chính mình đi ra sau một bình phong thay quần áo.
Nàng đang mặc váy, bên ngoài Tư Mã Tiêu cười to. Liêu Đình Nhạn cách bình phong, hướng tới chỗ hắn bên kia lặng lẽ gục mặt xuống, thè lưỡi ra.
Tiếng cười của Tư Mã Tiêu dần dần biến mất, nhưng cách bình phong nhìn chăm chú vào bóng dáng nàng, vẫn mang theo cười. Có lẽ là bởi vì quang ảnh hoàng hôn quá mức ôn nhu, trên mặt hắn cũng là lưu luyến hiếm thấy, cơ hồ có chút không giống như là dáng người đã từng một mình bồi hồi trên Tam Thánh Sơn.
Liêu Đình Nhạn xử lý xong, tự mình đi ra, Tư Mã Tiêu đứng ở cạnh cửa, “đi thôi.”
Liêu Đình Nhạn tiến lên, nâng tay vuốt tóc của hắn lại một chút, hắn tự xử lý thực tùy ý, còn vài sợi tóc ở trong cổ áo không lấy ra. Liêu Đình Nhạn xử lý đầu tóc cho hắn xong, lúc này mới cùng hắn đi ra ngoài.
Đây là biệt trang, chiếm một vùng cực lớn, cái viện mang theo hồ và rừng trúc phong đỏ chỉ thuộc về bọn họ, ra bên ngoài một cánh cửa đường rộng là bốn phương thông suốt, ven tường có phong kiệu chờ sẵn thay cho đi bộ, người phụ trách nâng phong kiệu phi thường ân cần mời hai người lên, tốc độ không nhanh không chậm, vừa vặn có thể để cho bọn họ thưởng thức cảnh sắc ven đường.
“Nhị vị ngài đi Trân Thực lâu?”
Chờ được đáp án khẳng định, huynh đệ đi theo có kĩ năng hướng dẫn du lịch bắt đầu dùng ngữ khí nhiệt tình lễ phép giới thiệu cho bọn hắn mỹ thực nơi này.
Chỗ biệt trang này, các khách nhân đều có thể có viện riêng, thức ăn đương nhiên cũng có thể đưa tới, nhưng cũng có người thích náo nhiệt, vì thế Trân Thực lâu chính là một địa phương mà các khách nhân đều đi, khi mọi người ăn cơm còn có thể thưởng thức ca vũ cùng với các loại biểu diễn.
Ven đường, Liêu Đình Nhạn còn thấy khách nhân ngồi phong kiệu khác. Phong kiệu thật sự giống như một trận gió, lặng yên không một tiếng động, mấy cỗ phong kiệu gặp nhau, khinh phiêu phiêu lại xẹt qua.
Trân Thực lâu đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ lung linh, trên trăm tòa tiểu gác mái độc lập quây chung quanh thành một vòng tròn, từ không trung hành lang dài liên tiếp, trung tâm là một cái đảo giữa hồ, trên đó có diễn viên biểu diễn tiết mục.
Phong kiệu đưa hai người Liêu Đình Nhạn đến một tòa tiểu gác mái trong đó, có người hầu khác chờ ở gác mái đón bọn họ đi, phục vụ chu đáo làm Liêu Đình Nhạn cảm khái, khẳng định thu phí siêu đắt.
Nàng hiện tại lại có loại cảm giác gả vào hào môn. Mặc dù ở nơi nào, Tư Mã đại lão cũng đều không phải nhân vật thiếu tiền, cho nên Liêu Đình Nhạn không khách khí, chỉ cần trên thực đơn có, tất cả đều gọi một phần.
“Chậm rãi mang lên là được, không cần lập tức mang lên toàn bộ.” Liêu Đình Nhạn dặn dò một câu, xoa xoa tay chờ mong bữa tiệc lớn.
Tư Mã Tiêu chưa từng hứng thú với ăn, dựa vào một bên chờ đợi.
Liêu Đình Nhạn thật sự đã lâu không ăn đồ ăn phong phú mỹ vị như vậy, Ma Vực rốt cuộc vẫn là địa vực khác hẳn, khẩu vị bất đồng. Hơn nữa tu vi này của nàng, ăn nhiều đồ ăn linh khí không nồng đậm thế này hoàn toàn sẽ không bị no, cho nên có thể tận tình nhấm nháp, thỏa mãn cái miệng và đầu lưỡi.
Còn có các loại đồ uống tùy chọn, đựng trong bình bạch ngọc, tự uống tự rót, rất có không khí. Có đàn sáo quanh quẩn bên tai, còn có ca vũ mạn diệu, mỹ thực nối liền không dứt, sắc hương vị đều đầy đủ, tai mắt mũi miệng đều được hưởng thụ mỹ diệu, cảm giác hạnh phúc bạo tăng.
Chính là vào lúc này, bên ngoài lại đánh nhau.
Nghe tiếng ầm ĩ, Liêu Đình Nhạn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
một tòa gác mái cách hồ đối diện nổ tung, ba người đi ra từ phế tích. một cái gác mái đối diện bọn họ có hơn mười người áo tím đang đứng, chỉ vào gác mái biến thành phế tích mà cười to.
“thật lâu không gặp, không ngờ Động Dương chân nhân, mạch chủ Thanh Cốc Thiên ngày xưa, cũng vào tiểu môn tiểu phái, xem bộ dáng này, sống còn rất không tồi a.” Kẻ dẫn đầu trong đám người áo tím lớn tiếng nói, ngữ khí trào phúng mang theo oán hận.
Ba người đối diện mặc áo màu xanh lá, một người trẻ tuổi phía trước nhìn qua trên dưới hai mươi tuổi nói: “Hạ đạo hữu hiện giờ không phải cũng vào Bạch Đế Sơn sao, còn chưa chúc mừng.”
Người áo tím cười lạnh, “Nếu biết ta vào Bạch Đế Sơn, thì nên biết, hiện giờ ngày chết của ngươi tới rồi, một cái Cốc Vũ ổ nhỏ nhoi không bảo hộ được ngươi!”
Người trẻ tuổi tràn đầy bất đắc dĩ, chắp tay, “Dù thế nào cũng từng là đồng môn, hiện giờ mọi người đạo bất đồng khó lòng hợp tác, hà tất một hai phải dây dưa oán cũ trước kia.”
một hùng hổ doạ người, một người ngữ khí tuy mềm, thái độ không mềm, mắt thấy chỉ đinh linh leng keng là đánh lên.
Liêu Đình Nhạn chỉ nhìn hai mắt tự mình ăn của mình, cố tình vị trí này xui xẻo, bị đám đánh nhau lan đến, người áo tím kiêu ngạo kia tu vi cao hơn so với người áo xanh, đánh hắn đập vào gác mái chỗ Liêu Đình Nhạn, làm tất cả đồ ăn trên bàn trước mặt bị xốc lên.
Liêu Đình Nhạn còn giơ đũa, gặp một khối tương thịt lung lay sắp rớt. Nàng nhìn người áo xanh phun ra ngụm máu rồi đứng lên, yên lặng ăn tương thịt, buông chiếc đũa, một chân đá bay người áo tím đuổi theo còn muốn tiếp tục đánh nữa, đạp về lại gác mái của bọn họ.
Đá xong một cước này, nhìn thấy người áo xanh khiếp sợ nhìn nàng, Liêu Đình Nhạn mới phản ứng lại.
không xong, quên mất đây không phải Ma Vực.
Ở Hạc Tiên Thành tại Ma Vực lâu như vậy, nàng đã hình thành phản xạ có điều kiện, một khi bị khi dễ tới trước mặt, theo bản năng phải đánh trở về, nếu không ở Ma Vực nhận thua chính là được một tấc lại muốn tiến một thước, sẽ bị khi dễ tiếp, giáo huấn máu me đã thành thói quen, làm trong lúc nhất thời nàng không kịp phản ứng lại, Tu Chân giới này khác hẳn Ma Vực.
Nàng do dự, nhìn Tư Mã Tiêu nằm một bên.
Ai ngờ lúc này, người trẻ tuổi áo xanh che ngực lại, chần chờ hô: “Con là…… đồ nhi Đình Nhạn?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!