Chú Hãy Ngủ Với Tôi
Chương 10: Cuộc đi chơi ở khu giải trí
– Hura! Nơi đây đúng là tuyệt! – Đỗ Như giơ tay giang ngang, reo ca cùng đôi mắt sáng rỡ khi trông khung cảnh chơi đùa tấp nập kia – Chú thấy sao?
– Chắc vậy. – Dường như muốn cho đối phương biết rõ mình chán chường đến mức nào mà Tôn Duy đáp lời bằng hai từ nghe nản kinh khủng.
Xoay qua, Đỗ Như chống hông quan sát điệu bộ khó coi của chàng trai:
– Chú dẹp bộ mặt ấy đi! Tôi rủ chú đi chơi chớ có phải đi xem mắt đâu nào.
Không còn gương mặt sầu não nữa, giờ Tôn Duy chuyển qua bực mình thấy rõ:
– Thưa cô chủ, vì cô mà tôi phải xin về sớm đó. Tiền lương tháng này của tôi ngày càng giảm đi! Sao cô cứ làm phiền tôi trong giờ hành chính vậy?
Nhún vai một cái, Đỗ Như chậm rãi đi lại gần Tôn Duy. Rồi cô dùng hai tay nâng đỡ cằm mình và giương đôi mắt tròn xoe, làm ra vẻ đáng yêu.
– Hôm nay là 03/01, ngày gì nhỉ? Là sinh nhật tôi đấy chú ạ! Tôi chỉ bảo chú đi chơi trong ngày sinh nhật tôi thôi.
– Tôi không hiểu vì sao mình lại có nhiệm vụ làm theo những gì cô muốn.
– Điều sáu, bên B phải luôn bảo vệ và làm vui lòng bên A.
Nhìn nụ cười tinh ranh của Đỗ Như mà lòng Tôn Duy vô cùng bực bội. Tất cả những điều tệ hại xúi quẩy này đều là do bản hợp đồng ngoại tình quái quỷ gây ra. Càng nghĩ, anh càng trách bản thân khi đó không chịu bình tĩnh để chỉnh sửa lại hết các điều khoản quái chiêu được đề ra trong giấy. Vốn, thần kinh cô bé họ Đỗ ấy có bình thường đâu.
– Giờ chắc chú muốn sửa lại tám điều khoản trong hợp đồng lắm, đúng chứ? Nhưng, trễ rồi chú ơi! – Đỗ Như săm soi bộ móng mới, kéo dài giọng.
Tôn Duy mặt hầm hầm, đầu gần như bốc khói vì cái thói tinh ranh, láo lếu từ Đỗ Như. Lúc nào, con bé vênh váo đó cũng đoán đúng những gì anh nghĩ.
– Nào, đã đến đây mà không chơi thì uổng lắm! Chơi tàu lượn siêu tốc nha!
– Nè nè, cô đang bị bệnh tim đấy, nhớ chưa?
– Dạ thưa chú, tôi vừa mới uống thuốc xong nên có thể chơi vô tư.
Dứt lời, Đỗ Như đột ngột nắm lấy cà vạt rồi kéo nhanh Tôn Duy đi vào khu trò chơi mặc anh ho sặc sụa vì ngạt thở.
Cả hai chơi rất nhiều trò, chủ yếu là trò cảm giác mạnh. Vốn tính hiếu thắng lẫn trẻ con nên Đỗ Như vô cùng khoái những “món bạo hành tinh thần” ấy nhưng riêng Tôn Duy thì không. Anh cực kỳ rùng rợn và hãi hùng mỗi lần cô chủ quậy hết cỡ đó chỉ tay về những chiếc tàu lượn siêu tốc. Tinh thần và bao tử Tôn Duy không tốt như Đỗ Như chính vì thế mỗi lần tàu lên cao xong thình lình trượt dài xuống là đầu óc anh quay cuồng, cảm giác mọi thứ trong bụng đều trào ra hết. Mặt mày xanh xám, tái nhợt, mồ hôi ra đầm đìa trông chàng trai ba mươi tuổi thật đáng thương. Anh vốn không thường xuyên chơi những trò dữ dội như vậy.
Sau gần hai tiếng dạo khắp khu trò chơi, cuối cùng Đỗ Như cũng chịu dừng lại nghỉ mệt một chút. Trông dáng vẻ hăng hái đó cũng đủ hiểu, sinh lực chơi đùa của cô rất tràn trề. Vẻ như nãy giờ cái việc thử qua hầu hết các trò cảm giác mạnh đều chẳng nhằm nhò gì với cô cả. Cô chủ Đỗ còn muốn hơn, hơn nhiều nữa cơ.
– Chú thấy sao? Vui không? – Cầm vắt vẻo đôi giày boot đế cao trên tay, Đỗ Như hồ hởi quay sang bên hỏi Tôn Duy.
Đỗ Như nhíu mày ngạc nhiên khi trông Tôn Duy ngồi trên băng ghế và ói mửa. Chốc chốc, anh quệt dòng chất lỏng ngay miệng rồi xoay người trở lại, ngã ra sau dựa lưng vào thành ghế thở mệt nhọc, mặt trắng bệch không còn hột máu. Nhìn chàng trai như cái xác không hồn. Chưa bao giờ thảm đến thế.
Nhanh chóng tiến lại gần chỗ Tôn Duy, Đỗ Như nghiêng nghiêng đầu e dè hỏi:
– Chú ổn chứ?
Dẫu đang mệt muốn chết đi sống lại, ấy vậy Tôn Duy vẫn còn đủ sức gắt to:
– Ổn cái đầu cô đấy! Bộ cô muốn giết tôi hay sao mà chơi toàn mấy cái trò rùng rờn man rợ vậy hả?
– Vui mà.
– Vui cái con khỉ! Tôi chẳng còn biết mình làm cái quái gì nữa!… Chết tiệt! Đầu tôi quay cuồng! Chóng mặt kinh khủng!
Trông vẻ giận dữ của Tôn Duy cùng những lời trách mắng khốc liệt thì Đỗ Như xụ mặt. Cô đâu ngờ anh lại yếu bóng vía thế kia. Đàn ông con trai gì mà mới chơi một tí đã la làng, cứ như bị hành hung không bằng.
– Vậy ta nghỉ một chút. Tôi sẽ mua nước cho chú. Uống nước vào, chú sẽ thấy đỡ hơn đấy. – Đỗ Như đảo mắt nhìn quanh cốt tìm ra quầy giải khát.
Vuốt ngực cho dịu cơn dợn dợn khó chịu, Tôn Duy chậm rãi đứng dậy bảo:
– Tôi sẽ đi cùng… Đừng hiểu lầm là tôi thích bám theo kẻ phiền phức như cô. Đi lại giúp tinh thần thoải mái, ngồi một chỗ còn tệ hơn.
Nhún vai bĩu môi, Đỗ Như quay phắt đi nhưng sau đó lại mỉm cười vì thấy vui…
Đón lấy ly sữa milo từ tay người phụ nữ trung niên ở quầy giải khát, Đỗ Như cười tươi miệng nói nhanh hai từ cảm ơn.
– Cháu ngoan ghê, đáng yêu thật! – Khen cô bé nhỏ tuổi xong bà liền chuyển ánh mắt sang Tôn Duy đang đứng ực chai nước suối – Anh may mắn khi có một cô con gái như vậy. Hẳn là nó giống mẹ.
Lập tức, Tôn Duy phun cả tràng nước ra ngoài, suýt chút làm ướt tóc của một người đứng gần đó. Bên cạnh, Đỗ Như cũng bất ngờ bởi câu nói ấy. Mau chóng lau vệt nước ngay khoé miệng, Tôn Duy quay qua nhìn chằm chằm người nọ:
– Dì nhìn thế nào mà bảo cô bé này là con tôi? Tôi mới ba mươi, cô ấy hai mươi. Chỉ cách nhau mười tuổi. Bộ trông mặt tôi già lắm à?
Bụm miệng cười trước dáng vẻ gay gắt của Tôn Duy, Đỗ Như vẫn vô tư uống milo. Đối diện, người phụ nữ hơi bối rối vì bản thân vừa nói điều không nên và một phần cũng do phản ứng khá dữ dội từ chàng trai.
– À ừ… thì tại anh chững chạc, còn cô bé ấy mặt lại non quá. Chưa kể, cô bé thắt bím và dáng người nhỏ con nên tôi cứ ngỡ hai người là bố con.
Chau mày trong vài giây, Tôn Duy mau chóng hướng cái nhìn sang Đỗ Như đứng bên cạnh. Khi bắt gặp đôi mắt to tròn cùng cái kiểu uống nước ra vẻ ngây thơ của cô, tóc thắt bím xương cá để hai bên cộng thêm chiều cao hơi khiếm tốn ấy khiến anh nhận ra, đúng là cô chủ nhỏ này trẻ so với tuổi. Cứ cho là vậy thì Tôn Duy đâu đến nỗi già dữ thế, tưởng anh là bố của một cô bé hai mươi ư? Quá đáng thật!
– Nè, sao hôm nay cô lùn tịt vậy? Bình thường tôi nhớ cô đứng qua vai tôi.
Nhoẻn miệng cười láu cá, Đỗ Như đưa đôi giày boot đang cầm vắt vẻo ra, đáp:
– Là nhờ cái này đó chú ơi! Tôi cao chưa đến 1 mét 6 nhưng mang giày đế cao gần chục phân nên trông cao ráo tí.
– Cô mau mang giày vào đi! Cô càng lùn, tôi càng dễ bị hiểu lầm.
– Ơ hay cái chú này, tôi mang hay cởi giày là quyền tự do của tôi mà. Chú vừa vừa phải phải thôi!
Nhận ra câu nói tai hại của mình khiến hai vị khách sắp bùng nổ cuộc chiến cãi vã nên người phụ nữ trung niên liền lên tiếng ngăn cản, hòng giảng hoà:
– Đừng tranh cãi không hay! Lỗi là của tôi. Để chuộc lỗi tôi sẽ miễn phí cho hai người những thứ mua nãy giờ, được chứ?
Nghĩ bản thân là đàn ông lại đi đôi co với cô bé hai mươi thì chẳng hay chút nào nên Tôn Duy, dù còn rất hậm hực, đành hạ hoả và gật đầu đồng ý. Về phía Đỗ Như, vừa uống milo cô vừa kín đáo quan sát vẻ mặt bức bối của anh chàng và cười thầm. Trong việc này, cô hoàn toàn được lợi. Rời khỏi quầy giải khát, Tôn Duy đi một bước là lại nói một câu lủa rủa về vấn đề nọ:
– Sau này tôi không đi bên cạnh cô nữa kẻo bị tưởng lầm là bố con. Cô cũng thôi làm bộ mặt ngây thơ trẻ con như ban nãy đi, cô đâu có hiền thế.
Không nghe Đỗ Như trả lời, Tôn Duy bực mình quay phắt qua bên phải xem thử cô làm gì mà khinh thường người khác quá thể. Rất nhanh, anh ngạc nhiên bởi thấy cô lặng im nhìn theo vòng quay ngựa gỗ ở ngay trước mặt. Chưa bao giờ anh trông gương mặt Đỗ Như khác lạ như vậy: nét tinh ranh láu cá nghịch ngợm biến mất thay vào đấy là vẻ trầm lặng buồn bã đến nao lòng.
– Cô không sao chứ?
Nghe giọng Tôn Duy hơi lo lắng, Đỗ Như im lặng vài giây rồi chậm rãi nói:
– Khi tôi còn nhỏ, bố vẫn hay dẫn tôi đến khu trò chơi và ngồi trên những con ngựa gỗ đủ màu sắc đó xoay vòng. Khoảng thời gian ấy thật hạnh phúc… Tôi luôn nhớ chúng vì có bóng hình của bố! Mỗi lần buồn, tôi thường đến đây để tìm lại cảm giác xa xưa.
– Cô yêu bố nhiều vậy ư?
– Vì chỉ mỗi ông yêu thương tôi! Mối quan hệ giữa tôi và mẹ vốn không tốt.
– Cô không biết nguyên nhân vì sao à?
Khẽ thở ra, Đỗ Như liền quay qua đối diện với Tôn Duy. Nỗi buồn trên mặt đã biến mất, giờ đây vẫn là nụ cười nửa nghịch ngợm nửa ranh ma vốn có. Ban đầu là khó hiểu nhưng tiếp theo kiểu như Tôn Duy đã hiểu ẩn ý qua cái nhìn kia.
– Rồi, tôi biết. Điều ba trong hợp đồng.
– Chú thông minh hơn rồi đó.
Buông câu nói đầy thích thú xong, Đỗ Như mút cây kem đồng thời bỏ đi lên trước để lại phía sau anh chàng họ Tôn lê bước theo sau, miệng lầm rầm.
Ngước mặt nhìn bầu trời sắp về đêm, Đỗ Như chán chường chậc lưỡi:
– Chưa gì mà tối rồi, nhanh thật! Chơi chưa đã gì hết.
– Còn tôi thì mệt gần chết đây nè, cô chủ! – Tôn Duy tháo lỏng cà vạt cho dễ thở – Tôi nghĩ nên về thôi. Trông thế này giống như sắp có mưa.
– Hiểu rồi, chú chưa già mà sao cằn nhằn hoài. – Đỗ Như xoay người hẳn ra sau nói với chàng trai trong khi anh đang bực tức vì bị bảo là chưa già mà khoái cằn nhằn – Chở tôi về nhà! Ok?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!