Ăn No Sao - Chương 7: Dựa vào bán manh kiếm ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Ăn No Sao


Chương 7: Dựa vào bán manh kiếm ăn


Sau khi “bán manh xin kẹo”, dường như Thẩm Tinh Lê liền bắt đầu ngày tháng sinh hoạt bán manh xin ăn, nghĩ muốn xin anh trai chút đồ ăn, lại còn phải “nói hai câu dễ nghe.”

Tuy rằng ngày đó Ngôn Gia Hứa dữ với bé, nhưng Thẩm Tinh Lê cảm thấy, anh trai một chút cũng không xấu, quan hệ hai người càng ngày càng thêm thân thiết.

Ngôn Gia Hứa biết vật nhỏ sẽ ăn vụng, liền để túi kẹo ở trong phòng mình, để vật nhỏ kia mỗi lúc thèm ăn sẽ chạy đến đây xin một viên.

“A~.” Thẩm Tinh ngốc ngốc nhìm chằm chằm.

Ngôn Gia Hứa xoa đầu nàng, còn nói thêm một câu, “Một ngày chỉ được ăn một viên.”

“Dạ.” Thẩm Tinh rất là nghe lời. Bởi vì bé thích anh trai này, đương nhiên liền cho rằng người ta luôn luôn đúng.

Nhưng mà cũng có lúc nhìn lầm mà, ngày đó Ngôn Gia Hứa dạy dỗ bé, học cách từ chối, sau này nếu người khác lại muốn trêu chọc bé, đừng có nghe lời như vậy. “Phải nói như thế nào?” Ngôn Gia Hứa lớn tiếng hỏi.

“Em không muốn.” Đứa trẻ nhỏ đầu lắc như cái trống bỏi.

“Ừm.”

Kết quả vào lúc tối, bà nội ăn xong cơm mới vào nhà bếp rửa bát, Thẩm Tinh ăn cơm chậm, còn đang bưng bát nhỏ lùa cơm. Bà nội thấy vậy mới kêu: “Thẩm Tinh, ăn xong cơm nhớ phải mang bát nhỏ vào đây cho bà.”

Thẩm Tinh Lê lúc này bỗng nhớ tới lời anh trai nói lúc ban ngày, quật cường hô: “Con không muốn!”

“Gì chứ?” Bà nội buồn bực.

“Con không muốn!”

Kết quả đương nhiên là bà nội lột quần bé ra, đánh cái mông béo tròn như hai quả trứng mà đánh một trận.

Thứ hai tuần sau, Ngoin Gia Hứa lại phải đi học, ngay cả Thẩm Linh Kiều có chút đáng ghét cũng phải rời khỏi nhà bà nội để trở về với một môi trường sống khác.

Cuối cùng lại chỉ còn có bạn nhỏ Thẩm Tinh Lê. Thật là cô đơn mà!

Tivi nhà bà Thẩm không thu được nhiều đài truyền hình cho lắm, bởi vì không có đầu thu vô tuyến. Bà nội liền mua cho Thẩm Tinh Lê mấy cuốn sách vẽ, cùng với một hộp bút màu, để cho bé ở nhà vẽ tranh.

Cắt giấy, xem truyện tranh, làm quen với một chút bài học như các bạn.

Ở một chỗ khác, bà Thẩm thúc giục con thứ Thẩm Vĩnh Hổ chạy lại đây chuẩn bị tốt vấn đề nhập học của Thẩm Tinh, không thể lại kéo dài thời gian thêm nữa. Nếu kéo dài đến một năm rưỡu, lúc ấy Thẩm Tinh phải vào năm nhất tiểu học rồi.

Ngoài miệng Thẩm Vĩnh Hổ qua loa đáp ứng thật tốt, nhưng do quá bận rộn, nên cứ quên mất chuyện này.

Cho đến khi Thẩm Vĩnh Long tự mình gọi điện thoại đến tạo áp lực cho em trai, lúc này người chú mới để trong lòng, nhanh chóng mời anh trai mình bữa cơm. Bởi vì chuyện nhập học của Thẩm Tinh, Thẩm Vĩnh Long không chỉ đưa cho Thẩm Vĩnh Hổ một món tiền, mà còn giới thiệu cho cô em vợ một chân công tác tại Cục thuỷ lợi,tuy chỉ là người ngoài biên chế, nhưng xét về tổng thể thì không chênh lệch lắm so với trong biên chế, công việc rất ổn định.

Cuối tuần lần thứ hai nữa, Trương Lị Lị lại đem Thẩm Linh Kiều đến.

Buổi tối, hai bạn nhỏ Thẩm Linh Kiều cùng Thẩm Tinh Lê đều bị bà nội lột sạch quần áo đến bóng loáng, sau liền thả vào trong bồn tắm, hai người ngồi song song, bắt đầu tắm tắm gội gội.

Trên người Thẩm Tinh Lê toàn là thịt trắng trắng mập mạp, đặc biệt là cái bụng nhỏ, mấy ngấn đều lộ ra thật nhiều. Bé cúi đầu nhéo nhéo cái bụng của chính mình, hình như là không thể ăn nhiều nữa đâu.

Thẩm Linh Kiều lại là một cô bé thon dài, cánh tay hay hai chân đều là nhỏ nhắn tinh tế, phi thường linh hoạt, bé lấy một ít nước vỗ lên mặt, bắt đầu xoa bóp mặt mình, sau đó cùng bà nội chia sẻ những chuyện thú vị của mình ở trường học. Ở trên cổ tay bé có một cái vòng tay kiểu dáng như dây thừng, ở trên có một cây pha lê, đang rất thịnh hành trong đám học sinh, cô bé cười hì hì khoe khoang trước ánh mắt tò mò của bảo bảo Thẩm Tinh Lê: “Đẹp chứ.”

Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, bé chưa từng thấy qua mấy thứ này, hâm mộ nhìn chằm chằm cổ tay chị gái: “Chị, em cũng muốn……” Cũng muốn có một cây, đủ màu sắc, còn sáng lấp lánh, trông thật xinh đẹp.

“Không được.” Thẩm Linh Kiều chặn lại, “Đây là vòng tay chỉ bán cho học sinh trường Tiểu học Húc Huy bọn chị thôi.” Không thể hiểu được đứa bé học ở đâu cái kiểu lý lẽ này.

Giữa không gian mờ hơi nước, khuôn mặt Tiểu Lê mập mạp bị hun đến phấn hồng, hai mắt nhỏ tròn tròn ảm đạm cụp xuống, voi cùng nuối tiếc mà sờ cổ tay chị gái.

Bà nội vội vàng tắm rửa cho bọn trẻ, Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu lên, rất muốn nghe ngóng những chuyện trong trường học của Thẩm Linh Kiều, mặc kệ thái độ lấy lệ của đối phương, tuy vẫn một bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng bé vẫn thực chờ mong về thế giới bên ngoài.

Không biết vì cái gì, giọng điệu đứa bé này bỗng nịnh nọt lên. ( Nguyên bản là “ngữ khí hèn mọn” =))))

Đứa lớn không vui khi nói chuyện cùng Thẩm Tinh Lê, cứ cảm thấy nhóc con này ngây ngây ngốc ngốc.

Trong lòng bà nội cũng không chấp nhận nổi.

Bà tắm rửa cho Thẩm Linh Kiều xong rồi xách bé ra, để cho bé tự mặc quần áo.

Sau đó lại xách thân hình béo béo tròn tròn của Thẩm Tinh Lê lên, tự tay mặc quần áo cho bé.

Thẩm Linh Kiều bá đạo độc chiếm chiếc giường nhỏ của Thẩm Tinh Lê, bà nội bế bé con nhét vào trong ổ chăn, “Hôm nay Thẩm Tinh ngủ cùng bà nội được không?”

Bé con gật gật đầu, lại hỏi thêm: “Hôm nay con có thể uống sữa bò không?”

Bà nội nghe vậy nhất thời mềm lòng, nói: “Được chứ.”

*

Một tuần sau, Thẩm Vĩnh Hổ rốt cuộc cũng lo liệu xong giấy tờ xin nhập học, trực tiếp để bé nhập học tại nhà trẻ tư nhân gần đây, được xếp vào lớp chồi.

Bà nội chuẩn bị đồ, để vào trong cặp sách hoạt hình của bé ít bánh quy, bình nước, còn có một quả táo lớn. Sợ Tiểu Thẩm Tinh đói, nói chung là muốn để cho bé ăn.

Bà nội không rõ hoàn cảnh sinh hoạt ở nhà trẻ, kỳ thật mấy bạn nhỏ đều có một bữa ăn xế, bữa xế là táo gọt vỏ cắt khối sạch sẽ.

Giữa tháng tư, các bạn nhỏ đều mặc rất ít, chỉ có mỗi Thẩm Tinh Lê vẫn mặc áo bông hoạ tiết hoa, giống quả bóng nhỏ, hơn nữa bé cũng không nói được mấy lời như Khai Thành, trông có vẻ ngây ngốc.

Cô giáo trợ giảng bế lên Tiểu Thẩm Tinh, ôn nhu nói: “Đến trường mới con không cần sợ hãi nha, nên chung sống với các bạn khác thật tốt, nếu có việc gì thì nói với cô ngay biết chưa?”

Thẩm Tinh Lê thật hiểu chuyện mà gật đầu, lại còn rất cao hứng nữa.

Người bạn tốt đầu tiên của bé con chính là một cô bé ở toà nhà bên cạnh, lớn lên trông như con lai, tóc xoăn uốn uốn. Thẩm Tinh Lê chia cho cô bé một miếng bánh quy vị soda, hai người nháy mắt một cái quan hệ liền tốt đẹp rồi.

“Mình gọi là Tiền San San.” Cô bé vừa ăn bánh vừa nói.

“Mình kêu Thẩm Tinh Lê.”

Hai đứa trẻ nhìn nhau cười, hai tay cũng nắm lấy nhau.

*

Tính thích ứng với môi trường của Thẩm Tinh Lê rất mạnh, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.

Nhưng bé vẫn cảm thấy có chút gì đí rất kì quái, nhưng lại nói không ra đó làm gì. Mấy đứa trẻ con chẳng có khái niệm về thời gian, lúc trước mẹ hứa với bé “tháng sau” sẽ đón về nhà, vậy mà mãi vẫn không chờ được “tháng sau” đến.

Thế mà bé còn ở đây vào học nhà trẻ luôn, rốt cuộc thì chuyện này là như nào?

Ngày thường, những lúc vui vẻ thì không nghĩ ra, vừa đến lúc gọi điện thoại thì liền nhớ ra, hỏi mẹ mấy lần, người cứ luôn lấy mấy lý do tương tự như vậy lừa bé.

Thẩm Tinh với những điều này từ mẹ đều là tin tưởng tuyệt đối.

Cứ như vậy liền đến giữa tháng năm.

Thời tiết nóng lên, Thẩm Tinh rốt cuộc cũng mặc ít đi. Ba ba cũng dành chút thời gian đến thăm bé một lần, mang đến quần áo mới mà mẹ bé con mua cho. Tằng Hồng biết con gái nhỏ đi theo bà nội, khẳng định chăm sóc không đặc biệt tỉ mỉ được, cũng không thể làm đẹp cho bé, bà chỉ cầm giữ sạch sẽ, thoải mái cùng đồ dùng mới mẻ là được rồi.

Bởi vậy nên nàng mua tất cả đều là áo cùng quần, còn có cả áo sơ mi nhỏ.

Ngày mùng một tháng năm, nhà trẻ được nghỉ, Thẩm Tinh Lê còn đang nghĩ xem không biết anh đẹp trai có trở về không.

Bà nội mặc cho bé cái áo trắng nhỏ, quần nhỏ màu hồng nhạt, thân hình nho nhỏ một khe hở cũng không để lộ ra ngoài, đặc biệt là cái bụng, tròn như quả bóng.

Cục phấn hồng vừa bước đến bậc cửa, đã bị bà nội Ngôn bế lên xoa tới xoa lui, thân hình nhỏ mềm mượt này, ôm thật thoải mái. Không nặng chút nào cả, giống như kẹo bông gòn vậy.

Bà Ngôn cười nói: “Thẩm Tinh muốn ăn nhiều cơm một chút nha.”

Trên lầu truyền đến thanh âm thanh lãnh, dường như là tiếng cười nhạo nho nhỏ.

Tiểu Lê mập ấy lại ăn nhiều nữa, vậy sẽ thành cái gì đây?

Nhưng mà Thẩm Tinh Lê vừa nghe thấy âm thanh này, hai mắt bỗng phát sáng, “Mau đi tìm anh trai chơi đi.” Bà nội rốt cuộc thả người.

Thẩm Tinh Lê nhanh như chớp mà chui vào phòng Ngôn Gia Hứa, quả nhiên thấy được anh trai xinh đẹp của bé.

Hơn một tháng không gặp, anh giống như lại cao thêm. Thiếu niên ăn mặc áo đen ngắn tay, cùng quần thể dục, biểu tình khốc khốc ngồi ở trước máy tính, còn đeo một bộ tai nghe màu đỏ.

Thẩm Tinh Lê tò mò mà thò tay lại gần sờ sờ thử, chọc cho Ngôn Gia Hứa cười.

Khanh khách.

“Anh~~~”

Ngôn Gia Hứa không chút để ý mà gỡ xuống tai nghe treo ở trên cổ, xoay đầu nhìn qua Tiểu Lê mập ngốc manh, trong ánh mắt còn vụt qua một tia kinh hỉ. Nhưng rất nhanh lại khôi phục lại biểu tình lạnh lùng.

Chậc chậc chậc, mấy ngày không gặp, nhóc con lại đáng yêu ra không ít a.

Thẩm Tinh Lê lại kề sát vào thêm mấy centimet, cái bụng nhỏ liền dán vào đùi thiếu niên, mềm mềm.

Cậu có hơi “ghét bỏ” mà đẩy ra thân thể nho nhỏ của bé, “Đừng có dính sát vào anh, nóng muốn chết.”

Thr Tonh Lê bị đẩy ra có chút xa, cũng chẳng tức giận, lập tức lại muốn khám phá cái đồ vật mới lạ trên người anh đẹp trai a.

Ngồi một lúc, Ngôn Gia Hứa lấy ra túi đồ ăn vặt từ trong cặp sách.

Bánh Pudding phô mai.

Tuỳ ý ném qua cho Thẩm Tinh Lê, “Anh muốn chơi game, đừng có làm phiền anh, mau đem ra ngoài ăn.”

“Dạ.”

Thr Tinh Lê ôm một túi đồ ăn vặt to to, vui vẻ bị tống cổ ra ngoài.

Trên vỏ túi có in ấn một số biểu tượng cảnh báo, bé bỏ đi một cái, để bên miệng liếm liếm. Đứa trẻ tuổi còn nhỏ không biết nhiều chữ, trên giấy đóng gói còn ghi, thích hợp cho nhóm đối tượng: thiếu nhi từ năm đến tám tuổi.

*

Rất nhanh kì nghỉ hè đã đến, Thẩm Tinh cũng sớm được nghỉ.

Sinh nhật năm tuổi của bạn nhỏ Thẩm Tinh Lê cũng sắp đến, bụng Tằng Hồng bắt đầu nhô lên, không có cách nào ra cửa nữa. Trước tiên cứ để Thẩm Vĩnh Long chuẩn bị chút tiewnf cùng với quần áo, mang cho bà Thẩm.

Nhớ rõ đến lúc đó phải tổ chức cho Thẩm Tinh một buổi tiệc sinh nhật.

Lại nói tiếp, nàng thực xin lỗi đứa nhỏ, năm tuổi là buổi tiệc sinh nhật lớn, những gia đình hơi có điều kiện chút đều muốn tổi chức tiệc rượu cho con cái. Nhưng mà Thẩm Tinh Lê chỉ có thể trộm ở nhà bà nội trải qua tiệc sinh nhật năm tuổi quan trọng như này.

Bà nôin Thẩm cầm tiền, vào buổi tiệc sonh nhật hôm đó mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị cho né nhiều món ngon. Ngoài ra còn mua thêm một chiếc bánh sinh nhật kem bơ, chính là loại bánh hình vuông đặt trong hộp nhựa con, tặng kèm thêm chiếc nĩa nhỏ nữa.

Bơ phủ trên màu sắc rực rỡ, người lớn nhìn thật chẳng muốn ăn, ấy thế mà trẻ con lại thích vô cùng.

Bà nội Thẩm không nỡ nhẫn tâm nói cho Tiểu Thẩm Tinh, “Thật ra, hôm nay là sinh nhật con.” Sợ sẽ để lại bóng ma trong lòng cháu gái.

Không bằng cứ để bé trải qua như những ngày bình thường khác, hưởng thụ những phúc lợi này vậy.

Sở dĩ không đến nhà họ Ngôn, cũng là vì bà Thẩm sợ mất mặt. Ngôn gia là nhà có tiền, nhìn thấy cháu gái nhà mình trải qua sinh nhật keo kiệt như này, họ sẽ nghĩ như thế nào?

Qua mấy ngày sau, Thẩm Linh Kiều bị đưa đến đây nghỉ hè.

Lần này quả thật không phải Trương Lị Lị muốn tranh giành tình cảm, mà là hai vợ chồng coô thật sự không có thời gian để quan tâm con gái.

Thẩm Linh Kiều trừ những lúc đi học bên ngoài, Trương Lị Lị còn báo dang cho cô bé một lớp học năng khiếu về vũ đạo, dùng để bồi dưỡng khí chất của đứa trẻ.

Mỗi buổi chiều thứ tư và thứ sáu, Thẩm Linh Kiều đều mặc đồ xinh xonh đẹp đẹp đi học lớp vũ đan Ballet.

Thẩm Tinh thì chỉ có thể ở nhà xem tivi. Bà nội Thẩm đắn đo một hồi lâu, cắn răng moitj cái như hạ quyết tâm, chúng ta thêm chút tiền, cũng báo danh cho Thẩm Tinh tham gia lớp vũ đạo Ballet.

Bà già này quyết tâm, nhất định chính mình phải để đứa bé này tương lai tiền đồ sáng lạn.

Vừa lúc cũng giúp thân hình bụ bẫm của Thẩm Tinh có tính dẻo dai, rõ ràng không nặng, lại còn giống như là kẹo bông gòn mềm xốp.

Vì thế ngày tiếp theo, Tiểu Thẩm Tinh mặc váy múa ballet hồng nhạt, xách theo bình nước nhỏ, được bà nội dẫn đến lớp vũ đạo.

Thân hình nho nhỏ tuy rằng không quá đặc biệt so với những bạn học mềm mềm khác, nhưng mà mặc bộ váy hồng nhạt này, có chút gì đó đáng yêu trẻ con.

“Thẩm Tinh, phải học tập thật tốt, biết chưa?” Bà nội đứng ở bên ngoài phòng học dặn dò.

“Ừm.” Thẩm Tinh Lê vẫn ra sức mà gật đầu như trước, phi thường nghe lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN