Chưởng Thượng Kiều
Chương 21: Tiên duyên (14)
Thì ra tất cả đều chỉ là tưởng tượng.
Thế nhưng, khi chàng còn chưa bình tĩnh lại, ánh mắt đảo xung quanh, thấy trước tọa đài là…
Con rắn nhỏ Chu Chu quấy rồi chuyện tu khí của chàng đang ở đây.
Không biết từ khi nào nàng đã đi ra khỏi phòng ngủ, im hơi lặng tiếng tới nơi đây trong hình dáng thiếu nữ, hai cánh tay bám trên bậc thang, nằm ở đây, quần áo xộc xệch, lộ ra bả vai, vạt áo xòe thành hình hoa, nàng ngửa đầu nhìn chàng, gương mặt ửng hồng, trong đôi mắt vẫn còn vương nước mắt, không biết đã nằm đó bao lâu.
Thân thể của nàng bỗng nhiên di chuyển, sau đó đi dọc theo cầu thang lên, bò tới trước mặt chàng, giống như ảo giác ban nãy.
Nàng bò rất chậm, mỗi lần bò hết một bậc lại dừng một lần, bậc thang cứng rắn khiến nàng thêm dằn vặt, rốt cục cũng qua được bậc thang cuối cùng, bò tới trước mặt chàng.
Gò má của nàng thêm đỏ ửng, nàng ngước nhìn chàng, chậm rãi bò lại gần chàng, khuôn mặt tựa vào đầu gối của chàng, hơi thở nóng rực, giọng nói nức nở. “Thượng Quân…ta khó chịu….ta không nhịn được…”
Thanh Dương Tử cứng người lại.
Nàng khó khăn lắm mới bước lên đây, sau khi lại gần chàng, có lẽ cũng một phần vì ảo giác kia, chàng đã biết nàng muốn gì rồi.
Nàng bị bản năng thúc giục, bị giày vò, không thể tự điều khiển bản thân mình, nhưng chàng thì không.
Chàng là Thanh Dương Tử, là đệ tử của Hồng Quân Lão Tổ, chàng đã tu hành được vạn năm, biết mình phải làm thế nào.
Bây giờ, chuyện duy nhất chàng có thể làm là từ chối nàng,
Thực tế chàng có nhiều cách để làm như thế, trong quá trình nàng bò về phía chàng, chàng có vô số cơ hội, có vô số cách ngăn cản nàng tới gần.
Nhưng chàng lại không làm như vậy, chàng để mặc nàng dựa vào mình cho tới khi xảy ra chuyện này.
Chân Chu không đợi được câu trả lời của chàng, phát ra một tiếng hừ biểu thị thất vọng, cũng không chịu rời khỏi người chàng.
Người này là người đàn ông kiếp trước mà nàng yêu, nàng chỉ muốn tới gần chàng, chàng khiến nàng thoải mái còn hơn những khối thạch ngọc đó.
Nàng nhẫn nhịn tới bây giờ, không còn cách nào khống chế bản thân mình.
Tay Dương Thanh Tử vẫn còn đặt trên đầu gối, đôi tay thon dài cố gắng tu khí, nàng không thích như vậy. Vì vậy, nàng kéo cái tay của chàng qua đây, tách từng ngón từng ngón tay của chàng ra, phá hủy chuyện tu khí của chàng, sau đó dán mặt mình vào lòng bàn tay của chàng, nhẹ nhàng cọ xát.
Chân Chu nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở dài thoải mái, sau đó hé miệng ngậm những đầu ngón tay của chàng vào trong, một ngón rồi lại một ngón, dùng đầu lưỡi mềm mại ấm áp của nàng liếm láp tay của chàng, giống như chúng là thứ đồ ngon nhất thế gian này.
Ngón tay của chàng nhanh chóng thấm đầy nước bọt của Chân Chu, cảm giác thoải mái khi bị liếm truyền qua tay chàng, lan ra toàn thân.
Hơi thở của Thanh Dương Tử trở nên rối loạn, nàng dùng đầu lưỡi bao lấy ngón giữa của chàng, định liếm lần nữa, chàng vội vàng muốn rút ra, lại bị nàng đoán được, dùng răng cắn một cái.
Răng của nàng rất nhọn, cắn lại mạnh, trên đầu ngón tay truyền tới cảm giác đau nhói.
Thanh Dương Tử không thở nổi.
Nàng cười với chàng, hai mắt đảo qua đảo lại, vừa nũng nịu lại vừa vui vẻ như đứa nhỏ, trán của Thanh Dương tử đã lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt anh tuấn vạn năm không đổi sắc bây giờ cũng đã ửng đỏ.
chàng muốn ngăn cản hành động trêu chọc của nàng lại, nhưng ngón tay bị nàng ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm láp khiến chàng cảm thấy thoải mái, hơi cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng và gò má ướt át.
“Chu Chu, ta không phải người nàng muốn tìm…”
Chàng bắt đầu nhụt chí, lời còn chưa nói hết đã bị ngăn lại.
Nàng nhả ngón tay của chàng ra, dùng hai cánh tay của mình ôm lấy cổ chàng, cơ thể mềm mại nóng bỏng dựa vào ngực chàng.
“Thượng Quân…xin chàng…giúp ta một chút….”
Nàng khẽ uốn éo người, cọ xát vào người chàng, khuôn mặt khiến chúng sinh điên đảo ngước lên nhìn chàng, hai mắt mở to, dùng ánh mắt đáng thương nhìn chàng, chiếc mũi xinh đẹp, hơi thở nóng bỏng, trên môi vẫn còn dính nước bọt, đó là nước bọt khi nàng mới liếm láp tay chàng.
Nàng…
Giống như yêu tinh nhỏ.
Thế nhưng nàng thực sự là con yêu tinh nhỏ…
Thanh Dương Tử nhìn nàng một lát, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chàng không thể từ chối nàng, chỉ có thể mặc nàng làm bậy.
Chuyện duy nhất chàng có thể làm là bảo vệ nguyên thần của mình cho tốt, coi như đây là một loại tu hành.
Chân Chu thấy chàng đã nhượng bộ, trong cổ họng phát ra tiếng rên vui vẻ, nàng ôm chặt lấy chàng, cảm nhận cơ thể nam tính của chàng.
Trên đài cao, Thanh Dương Thượng Quân nhắm chặt mắt, ngồi ngay ngắn, hai tay nắm chặt, không nhúc nhích, thoạt nhìn giống như những ngày tu khí bình thường khác.
Thế nhưng tối nay không phải vậy.
Trong không khí ngập tràn hương thơm, ngọn đèn sáng rực, trong núi lặng như tờ, trong đại điện lại dần vang lên âm thanh cố gắng đè nén cùng âm thanh tràn đầy vui sướng và thỏa mãn của người nữ.
Áo đạo sĩ cùng y phục trắng bên trong đều bị lột ra, y phục không ngay ngắn, thiếu nữ để trần nửa thân quấn chặt trên người chàng, triền miên cùng chàng.
Cơ thể Thanh Dương Tử dần dần nóng lên, Chân Chu có thể cảm nhận được nhịp tim của chàng cũng nhanh hơn bình thường. Thế nhưng nàng có hôn chàng, xoa hắn bao nhiêu chàng vẫn không nhúc nhích, giống như tảng đá.
Nàng không vui hừ một tiếng, sốt ruột quấn quýt lấy chàng, dưới sự điều khiển của bản năng và tình yêu, tự mình ngồi lên nơi cứng rắn nhất, nóng nhất trên cơ thể chàng, đôi mắt chứa đầy nước mắt.
Trong giây phút ngồi xuống kia, đóa hoa mẫn cảm của nàng bắt đầu nở rộ, nhanh chóng cắn lấy chàng, mật ngọt ấm áp dần dần thấm ướt vật nam tính của chàng, chớp mắt ấy, chàng không chịu được sự tra tấn này nữa, kêu lên một tiếng đau đớn, thả lỏng cơ thể để nàng bao phủ lấy mình.
Chân Chu vui sướng khóc nức nở, cắn chặt lấy bả vai của chàng, nhắm mắt lại, ôm Thanh Dương Tử thật chặt, dán khuôn mặt mình lên cổ chàng, không nhúc nhích.
Dần dần, hơi thở của nàng cũng trở nên ổn định, cơ thể run run cũng từ từ mềm nhũn, xương cốt cả người giống như đã bị rút đi, ngã vào lồng ngực của chàng, hình như đã ngủ rồi.
Một lúc sau, Thanh Dương Tử mở mắt, cúi đầu nhìn Chân Chu nằm trong ngực mình không nhúc nhích, hai mắt tối sầm lại.
Khuôn mặt nàng đổ đầy mồ hôi, mấy sợi tóc cũng đã rối, nhắm mắt lại, lông mi khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt giống như mới đổ bệnh nặng, vẻ ửng hồng trên hai gò má vẫn chưa tan.
Thanh Dương Tử thở dài một hơi, ôm nàng bước xuống tọa đài, bế nàng vào phòng ngủ rồi đặt nàng trên giường mây, xoay người rời đi.
…
Giấc ngủ này của Chân Chu vô cùng dài, mãi tới trưa hôm sau mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Chân Chu cảm thấy tay chân mình nhũn ra, cảm giác nóng rực hôm qua vẫn còn hành hạ mình, hôm nay đã biến mất không còn tăm hơi.
Nàng phát hiện mình đang nằm trên giường mây, bên cạnh không có ai, chuyện xảy ra đêm qua lại hiện lên trong đầu nàng.
Khuôn mặt Chân Chu đỏ tới tận mang tai, dùng chăn che đầu mình lại, một lát sau đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài đại điện cũng không có ai, xung quanh yên tĩnh, trong không khí có một mùi hương nhàn nhạt, nếu không phải nàng còn nhớ rõ từng chi tiết ngày hôm qua thì sẽ cho rằng đây là giấc mộng xuân mà thôi.
Màn đêm buông xuống, qua miệng Thính Phong, Chân Chu mới biết Thanh Dương Tử đã đi lên núi rồi.
“Chắc Thượng Quân đi hái thuốc, bảo ta ở đây chăm sóc ngươi. Nhưng lạ quá, hôm trước người mới đi hái thuốc về chưa được bao lâu, hôm nay đã đi rồi, còn không bảo khi nào về.”
Tiểu đồng nói xong, Chân Chu cũng không còn căng thẳng nữa, trong lòng lại cảm thấy mất mát.
“Chu Chu, bệnh của ngươi khỏi chưa?”
Tiểu đồng hỏi nàng.
“Đỡ rồi.”
Chân Chu cười, nói.
…
Chuyến đi hái thuốc này của Thanh Dương Tử, đi mấy ngày mới về.
Thính Phong vội vàng giúp Thượng Quân cầm thuốc, Chân Chu cũng giúp, nhưng chàng đã về được ba ngày, có lẽ tránh mặt nàng, thế nên Chân Chu chưa từng gặp chàng, vài ngày sau, khi nàng cầm thuốc về, đi ngang qua Luyện Tâm đ*o Xá, chợt thấy thân ảnh kia xuất hiện, đang đi về phía nàng.
Tối đó qua đi, nhiều ngày trời trôi qua, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại. Đột nhiên đối diện với nhau, hắn không kịp chuẩn bị, cước bộ ngừng lại.
Chân Chu hơi hồi hộp, biết chàng không muốn chạm mặt mình nên mấy ngày nay mới vào núi hái thuốc.
Gặp nhau bất ngờ như vậy, nàng đang chần chờ xem có nên lơ chàng đi không, nhanh chóng quẹo vào một đường khác, tránh chuyện chàng cảm thấy xấu hổ, lại thấy chàng tiếp tục cất bước đi về phía mình.
Chân Chu dừng bước, trong tay cầm chặt rổ lá thuốc, chàng đi về phía nàng càng ngày càng gần.
Thanh Dương Tử dừng lại trước mặt nàng. “Ngươi khỏe hơn chưa?”
Khuôn mặt Chân Chu đỏ ửng, cúi đầu khẽ ừ.
Yên lặng một lát, hắn nói. “Sáng mai, ta dẫn ngươi tới kinh đường, ngươi nhất định phải nhìn cho rõ. Cho dù có tìm được người hay không, hết ngày mai ngươi phải rời khỏi đây!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!