Chưởng Thượng Kiều
Chương 24: Tiên duyên (17)
“Thính Phong, ngươi tỉnh rồi sao? Cháo sắp được rồi, chờ nguội là có thể ăn.”
Nàng nghe tiếng mở cửa, xoay người cười với y, khẽ nói.
Thính Phong còn tưởng mình bị hoa mắt, lấy tay dụi mắt mới nhận ra nàng thật sự đã về, “Ah” một tiếng, vui mừng nhảy lên nhảy xuống, tiếng gọi “Chu Chu” khiến những người cách xa mười mấy thước cũng có thể nghe rõ.
Chưa hết ngày, đám đệ tử trẻ tuổi trong Thượng Cảnh đã biết con rắn nhỏ mới đi được mấy ngày đã quay lại rồi.
Mặc dù nàng là yêu tinh, thế nhưng sau khi hóa thành hình người trông vô cùng xinh đẹp, mấu chốt là, nàng đang đứng đó mỉm cười với bọn họ, khuôn mặt trắng nõn khiến người khác động lòng. Mấy ngày nay nàng đi, mấy đệ tử trong sơn môn cảm thấy buồn phiền không ít, bây giờ nghe tin nàng đã trở về, vậy nói cách khác là nàng vẫn chưa tìm được người yêu kiếp trước của mình, thế nên lại bắt đầu mơ mộng hão huyền.
Chân Chu không biết chuyện nàng trở về khiến các đệ tử trẻ tuổi trong sơn môn lại bắt đầu hy vọng, thế nhưng lòng dạ của nàng đều đã đặt hết vào chuyện “tu khí”, ngày nào cũng hy vọng trời nhanh tối, bởi vì sau khi trời tối Thanh Dương Tử mới bắt đầu dạy nàng tu khí, cứ như thế, một người hướng về đạo, một người giả vờ cố gắng học, nhoáng một cái đã trôi qua mấy ngày.
Chạng vạng hôm nay không phải dạy các đệ tử trong sơn môn, vậy nên chàng dạy nàng tu khí sớm hơn bình thường, Chân Chu pha xong trà, lau dọn thư phòng sạch sẽ không dính một hạt bút. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, nàng chạy ra ngoài cửa lớn của Luyện Tâm đ*o Xá chờ Thanh Dương Tử về, bỗng nhiên thấy một người đi về phía mình, là người hôm trước nàng vô tình gặp mặt, giúp nàng và Thính Phong lấy nước suối, tên là Vương Vi, thuộc tứ đại đệ tử, trong tay của y là một cái túi nhỏ, đỏ mặt đưa túi cho nàng, nói rằng. “Cô nương Chu Chu, đây là ta tự tay bắt, buổi tối nàng thả nó vào phòng, trong phòng sẽ sáng lên.”
Vừa nhìn thấy túi nhỏ, Chân Chu đã biết trong túi là đom đóm.
Đây là túi đom đóm thử bảy nàng nhận được sau khi về sơn môn.
Tất cả đều là do Thính Phong, gần đây đứa nhỏ này rất thích bắt đom đóm, mấy ngày nàng rời khỏi sơn môn, y cụt hứng nên không đi bắt. Bây giờ nàng về rồi, y lại khôi phục sở thích, ngày nào cũng đi bắt, bắt về bỏ trong phòng của Chân Chu, trời sáng lại thả chúng đi.
Chân Chu thích nhìn đom đóm bay quanh màn lụa, nhưng không biết tại sao chuyện này lại truyền ra ngoài, kết quả đổi thành, nàng thích đom đóm, ngày nào Thính Phong cũng đi bắt cho nàng. Vậy nên mới có chuyện như hôm nay, ngày nào cũng lặp đi lặp lại.
Chân Chu vội lắc đầu, đang muốn giải thích rằng mình không cần, Vương Vi đã nhét cái túi vào trong tay nàng, cướp lời. “Sau này ngày nào ta cũng đi bắt cho nàng.”
Y nói xong vội vàng chạy mất, chưa chạy được mấy bước đã thấy Thanh Dương Tử hiện thân, suýt chút nữa đụng vào người chàng, sợ hãi dừng bước, lễ phép nói. “Thượng Quân.” rồi lạy chàng một cái, cúi đầu chuồn mất.
Chân Chu đứng ngoài cửa, trong tay cầm cái túi, thấy Thanh Dương Tử đi về phía mình, ánh mắt dính chặt trên tay Chân Chu, nàng vội vã giải thích. “Thật sự không liên quan tới ta….Ta đã nói với bọn họ nhiều lần rằng không cần bắt. Bây giờ ta sẽ thả…”
Nàng vừa nói vừa tháo dây buộc miệng túi ra, thả hết số đom đóm bên trong.
Thanh Dương Tử lạnh lùng lướt qua người nàng.
Chân Chu nhìn bóng lưng của chàng, cau mũi lại, thả hết đom đóm rồi cũng đi vào, thấy chàng đang ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhanh chân chạy lại rót trà, ngồi đối diện chàng.
Nội dung “tu khí” mấy ngày nay vô cùng chán, chàng đưa cho nàng một quyển sách thật dày, vừa khó đọc lại vừa không hiểu gì.
Trí nhớ Chân Chu vô cùng tốt, cũng bằng lòng bỏ công bỏ sức, sau khi về phòng mình, đọc sách tới tận khuya, chỉ mấy ngày trôi qua đã thuộc gần hết. Thế nhưng đứng trước mặt của chàng, nàng lại cố tình giả ngu, mấy ngày liên tiếp cũng chỉ thuộc được một đoạn nhỏ. Thanh Dương Tử vẫn kiên trì, chưa bao giờ thấy chàng mất kiên nhẫn, mỗi khi nàng cố ý quên đi, nói lắp ba lắp bắp mãi không ra, chàng còn ngồi bên cạnh giải thích cho nàng nghe, nhắc nhở nàng.
Chân Chu có cảm giác trong “giờ học thuộc lòng” mấy ngày nay, tuy phần lớn thời gian chàng đều nói năng thận trọng, thế nhưng bầu không khí giữa hai người đã hòa hợp hơn rất nhiều, hôm nay nàng đang muốn cố gắng lấy lòng chàng, ai ngờ lại bị túi đom đóm của vị đạo sĩ kia phá hư, chàng vẫn ngồi đó, không nói gì, nghe nàng đọc thuộc lòng bài học hôm qua.
Chân Chu nhìn trộm chàng một cái, thấy mặt chàng lạnh tanh, thế là bắt đầu đọc thuộc lòng, vẻ mặt của chàng cũng bình thường trở lại, Chân Chu cười. “Thượng Quân”, nàng vẫn còn gọi là Thượng Quân vì chàng không cho nàng gọi chàng là “Sư phụ”. “Ta còn có thể thuộc nữa, chàng có tin không?”
Chân mày chàng hơi nhíu lại, nhìn nàng một cái, không nói gì.
Chân Chu cũng đoán được chàng đang suy nghĩ gì, cười mờ ám, hắng giọng tiếp tục đọc thuộc lòng.
Giọng nói của nàng dễ nghe, câu chữ rõ ràng, đọc từng chữ từng chữ, đừng nói là sai, ngay cả một chữ cũng không bị mắc, nghe nàng đọc thuộc lòng cũng là một loại cảm giác hưởng thụ.
Thanh Dương Tử nghe nàng đọc thuộc lòng, trong lòng ngạc nhiên, không kìm lòng nổi nhớ tới chuyện mấy ngày nay vẫn đang khiến chàng phiền muộn.
Mấy ngày trước, buổi học đầu tiên, theo lệ cũ, chuyện đầu tiên chàng làm là cầm bàn tay nàng xem thiên linh, nhận biết linh tu của nàng đã tới đâu, đương nhiên linh tu của nàng rất thấp, không khác trước đây là bao.
Chuyện khiến chàng không hiểu nổi chính là, có một loại linh khí khác vẫn đang tồn tại trong cơ thể nàng, linh khí này là linh khí âm, trước đây chàng chưa từng thấy, bây giờ nó đang phân tán lung tung trong cơ thể nàng, không thể tập trung một nơi. Đợi một thời gian nữa, nếu như nàng tu luyện chăm chỉ, linh lực sẽ tăng vọt, vậy nên trước tiên chàng để nàng đọc thuộc tâm pháp cơ bản, sau khi thuộc tâm pháp rồi, những chuyện khác cũng dễ dàng hơn.
“Thượng Quân, ta đọc thuộc lòng thế nào?”
Bên tai chàng vang lên âm thanh, Thanh Dương Tử tỉnh táo lại, thấy nàng đang cười với mình, đôi mắt vẻ mong đợi, gật đầu. “Cũng được.”
Chân Chu trộm liếc mắt.
Chỉ mấy ngày nàng đã thuộc lòng hết tất cả tâm pháp, bây giờ chàng chỉ nói một câu cũng được.
Chân Chu nhíu mày rồi lại thở dài. “Thượng Quân, chàng không biết đâu, ta ngốc, sợ chàng không kiên nhẫn dạy nên mấy ngày nay thức đêm, lao tâm khổ tứ thuộc lòng hết tất cả, Thượng Quân, chàng không định thưởng cho ta sao?”
Nhìn khuôn mặt vui buồn lẫn lộn của nàng, trong lòng Thanh Dương Tử bỗng nhiên thấy vui nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ nói. “Ngươi muốn thưởng gì?”
“Ta nói ra, Thượng Quân sẽ không giận chứ?”
Chàng lắc đầu.
Chân Chu khẽ nói. “Ta muốn hôn Thượng Quân một cái.”
Thanh Dương Tử sửng sốt, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh tối hôm đó nàng trần trụi quấn quýt lấy cơ thể mình, cho tới bây giờ, cảm giác da thịt chạm vào nhau vẫn còn lưu lại trên cơ thể hắn.
“Đổi cái khác.” Chàng dời ánh mắt đi, không được tự nhiên.
Chân Chu chớp mắt. “Vậy đổi thành Thượng Quân hôn ta một cái, được không?”
Thanh Dương Tử hơi ngừng lại, nghiêm mặt. “Không cho nói lung tung.”
Chân Chu chu mỏ lên. “Cái này không chịu cái kia cũng không chịu, còn bảo thưởng cho ta.”
Nàng suy nghĩ một chút, hai mắt sáng lên. “Thượng Quân, chàng biết song tu không? Nghe nói đạo gia có một phương pháp tu hành gọi là song tu, không phải Thượng Quân muốn dạy ta tu khí sao, hay là song tu có được không? Ta nhất định sẽ học thật giỏi.”
Thanh Dương Tử cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đang nâng ly trà lên uống một ngụm, chưa kịp nuốt xuống đã nghe nàng nói, suýt nữa sặc chết, ho khan xong thấy nàng chống cằm, mở to đôi mắt xinh đẹp, gương mặt hồn nhiên. Chàng không nhịn được hỏi nàng. “Ngươi biết song tu là gì không?”
Chân Chu lắc đầu. “Ta không biết, chỉ nghe bảo là nam nữ cùng tu luyện với nhau, có thể làm chơi ăn nhiều, bổ sung cho nhau.” Nàng suy nghĩ một lát. “Thượng Quân, có phải làm chuyện giống như chuyện hai ta làm đêm đó hay không?”
Tai Thanh Dương Tử nóng lên, nghiêm mặt nói. “Song tu không phải là đạo pháp của chính đạo, sau này không được nghĩ tới những chuyện này nữa.”
Chân Chu nhỏ giọng thì thầm. “Đồ keo kiệt! Chàng không song tu với ta, ta đi tìm người khác song tu.” Thấy gương mặt chàng tối sầm lại, vội vàng đổi giọng, ngoan ngoãn “ồ” lên.
Bây giờ Thanh Dương Tử mới thở dài một hơi, im lặng một lát, đổi chủ đề. “Ngươi đã thuộc tâm pháp, vậy tối nay ta bắt đầu dạy ngươi tu khí.”
…
Chân Chu về phòng, nằm xuống giường, suy nghĩ chuyện vừa xảy ra.
Khi chàng dạy nàng tâm pháp, ngoại trừ chuyện đụng chạm cần thiết, thời gian còn lại chàng vẫn giữ khoảng cách với nàng, bộ dạng thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Chân Chu thở dài, nhắm mắt nằm trên giường, bắt đầu đọc nhẩm phương pháp vận khí mà chàng dạy mình, loại bỏ suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, cuối cùng đi vào giấc ngủ.
Tới nửa đêm, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói, Chân Chu tỉnh lại.
Giọng nói này hình như nàng từng nghe qua, nó đang gọi nàng, dẫn dắt nàng đi ra ngoài.
Rốt cuộc nàng cũng nhớ ra, đây là âm thanh của Lục Áp Đạo Quân.
Nàng rất chắc chắn bây giờ bản thân vô cùng tỉnh táo, không phải trong mơ, nhưng lại không kiểm soát được bản thân mình, bò dậy khỏi giường, đi theo tiếng gọi của Lục Áp Đạo Quân, nhẹ nhàng đi ra ngoài, thấy con Bạch Ưng đưa nàng tới đây đang đứng bên ngoài.
Chân Chu giống như người mộng du, ngồi lên người Bạch Ưng, nó chở Chân Chu, cánh đập lên, xông vào bầu trời đêm, bay ra khỏi Thượng Cảnh không một tiếng động.
Thanh Dương Tử đang ngồi thiền trong điện, bây giờ là lúc giác quan của chàng vô cùng nhạy bén, lập tức phát hiện chuyện lạ bên ngoài, nhanh chóng mở mắt, ánh sáng trong mắt lóe lên, nhanh chóng bước xuống tọa đài rồi ra bên ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!