Vô Địch Thiên Hạ - Chương 235: Hoàng công tử!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Vô Địch Thiên Hạ


Chương 235: Hoàng công tử!


“Đại ca, chuyện này chúng ta có cần bẩm báo phụ thân hay không?” Lúc này, Quách Thế Nguyên chợt hỏi.

Quách Thế Văn nghe vậy, không khỏi cười một tiếng: “Ta nói này nhị đệ, chuyện có chút xíu này mà cũng muốn bẩm báo cho lão nhân gia sao? Phụ thân lão nhân gia đang tiếp chuyện với Hoàng gia chủ và Hoàng Mẫn tiểu thư đấy.”

“Đúng vậy.” Quách Hiểu Thanh cũng lên tiếng: “Nhị ca, ta xem gan huynh hiện tại càng ngày càng nhỏ rồi. Với địa vị bây giờ của Quách gia chúng ta, còn phải sợ ai nữa? Cho dù là Đoạn Vô Ngân cũng phải cho Quách gia chúng ta một câu trả lời hợp lý!” 

Quách Thế Nguyên nghe xong cũng không nói thêm gì nữa.

Vì vậy, ba người Quách Thế Nguyên dẫn mấy trăm hộ vệ Quách phủ khí thế hùng hổ đi tới đường Triêu Giang, đồng thời, phong tỏa khắp hoàng thành Đoạn Nhận. Tất cả bình dân trong hoàng thành Đoạn Nhận đều cảm giác được một cỗ khí tức nặng nề, giống như khoảng lặng trước bão tố.

Mà lúc này, Hoàng Tiểu Long vẫn đứng ở đó nói chuyện trời đất với người trẻ tuổi tên Cao Dũng kia. 

Bộ dạng Cao Dũng vô cùng nóng nảy, đột nhiên thân thể hắn chấn động một cái, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn sau lưng Hoàng Tiểu Long. Cuối phố, đám người Quách Thế Nguyên, Quách Thế Văn, Quách Hiểu Thanh đang nhanh chóng chạy về phía này.

Trong lòng Cao Dũng chìm xuống.

Hoàng Tiểu Long nhìn vẻ mặt Cao Dũng thì biết, người Quách gia đã chạy tới sau lưng, vẻ mặt vẫn dửng dưng. 

Mà Thiết Tiêu và đám hộ vệ Thiết gia nhìn thấy cuối đường hiện lên bóng người Quách gia, thì vẻ mặt mừng rỡ.

Đám người Quách Thế Nguyên dùng tốc độ nhanh nhất, chạy qua chỗ này.

Từ xa xa, Quách Hiểu Thanh đã thấy nhi tử Thiết Tiêu của mình và đám hộ vệ Thiết gia bị thương, tức giận không thôi. 

Đám người Quách Thế Văn, Quách Thế Nguyên cũng nhìn thấy tình cảnh này.

Nhưng khi hai người thấy được bóng lưng màu vàng kia, thì đột nhiên giật mình.

“Đây là?” Hai người Quách Thế Văn và Quách Thế Nguyên nhìn nhau, cũng từ trong mắt đối phương nhìn ra sự sợ hãi, bất an, thậm chí là kinh hoàng. 

Cho dù không nhìn thấy diện mạo Hoàng Tiểu Long, nhưng bóng lưng Hoàng Tiểu Long, sao hai người có thể không nhận ra chứ?

Lúc này, vẫn còn ở xa xa, Quách Hiểu Thanh thấy nhi tử bị thương thì giận dữ quát lên: “Là ai đả thương Tiêu nhi của ta! Ta phải tháo từng khúc xương trên người hắn xuống.”

Hai người Quách Thế Văn và Quách Thế Nguyên nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, mặt xám như tro tàn. 

“Mẫu thân!” Thiết Tiêu được đám hộ vệ Thiết gia nâng dậy, đón Quách Hiểu Thanh, đi tới trước mặt nàng, chỉ về phía Hoàng Tiểu Long: “Là hắn, chính là tiểu tử này, là nó đấy! Mẫu thân, đợi sau khi bắt được tiểu tử này, con muốn tự mình ra tay, tháo từng khúc xương trên người hắn xuống!”

Quách Hiểu Thanh nhìn về phía Hoàng Tiểu Long, lạnh giọng cười một tiếng: “Yên tâm, hắn trốn không thoát!” Nói xong, ánh mắt ra hiệu cho đám hộ vệ đi cùng. Ngay lúc đám hộ vệ kia muốn tiến lên bao vây Hoàng Tiểu Long, hai người Quách Thế Văn và Quách Thế Nguyên rốt cuộc hoàn hồn lại.

“Dừng tay!” Hai người đồng thời lớn tiếng kêu lên. 

Giọng nói của hai người đột ngột vang lên, khiến tất cả mọi người ngẩn ngơ, nhìn qua.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của đám người Thiết Tiêu, Quách Hiểu Thanh còn cả Cao Dũng. Hai người Quách Thế Văn và Quách Thế Nguyên tràn đầy sợ hãi, bất an, đi tới sau lưng Hoàng Tiểu Long nói: “Hoàng công tử!”

Hoàng công tử! 

Nhìn bộ dạng cực kỳ sợ hãi, cung kính cúi người của hai người.

Tất cả mọi người khiếp sợ rồi.

Thiết Tiêu trợn to đôi mắt, Quách Hiểu Thanh trợn to đôi mắt, cả Cao Dũng cũng trợn mắt. 

Cao Dũng nhìn Hoàng Tiểu Long, người có thể được hai người kia cung kính gọi là Hoàng công tử như thế, cũng chỉ có????

Hoàng Tiểu Long!

Hắn là Hoàng Tiểu Long! Trong đầu Cao Dũng nổ bung, hô hấp dồn dập, nhất thời có chút hoa mắt chóng mặt. Hoàng Tiểu Long đứng ngay trước mặt hắn! Trời ạ! Hắn lại nói chuyện với Hoàng Tiểu Long! Hơn nữa mới vừa rồi, Hoàng Tiểu Long nói gì đó!!! 

Huynh đệ?! Đúng, là huynh đệ, Hoàng Tiểu Long nói muốn uống với hắn hai ly?!

Cao Dũng choáng váng tới mức không phân rõ đông tây nam bắc.

Mà Cao Dũng từ xưng hô của Quách Thế Văn và Quách Thế Nguyên mà đoán ra thân phận của Hoàng Tiểu Long. Thì đám người Thiết Tiêu, Quách Hiểu Thanh đương nhiên cũng đoán ra được. 

Hai tay hai chân Thiết Tiêu run rẩy, ngay cả đám hộ vệ Thiết gia kia cũng run lẩy bẩy, giống như chỗ bọn họ đã xảy ra siêu động đất cấp mười ba, hai chân không ngừng đong đưa.

Sắc mặt Quách Hiểu Thanh xám xịt lại.

Mới vừa rồi nàng nói muốn làm gì Hoàng Tiểu Long cơ? Muốn tháo từng khúc xương trên người Hoàng Tiểu Long xuống? 

Lúc này, Hoàng Tiểu Long quay đầu lại, nhìn Quách Thế Văn và Quách Thế Nguyên vẻ mặt tràn đầy kinh hoàng bất an. Sau đó lại nhìn Thiết Tiêu chân tay run lẩy bẩy và Quách Hiểu Thanh mặt như tro tàn.

“Quách gia chủ.” Hoàng Tiểu Long hờ hững nói.

Quách Thế Văn nghe gọi, lập tức nghiêm trang đáp: “Dạ có, Hoàng công tử!” 

Dạ có Hoàng công tử!

Mọi người thấy gia chủ Quách gia – Quách Thế Văn, ở trước mặt Hoàng Tiểu Long, giống như một nô tài đợi lệnh, thì có đủ vẻ mặt.

Hoàng Tiểu Long quét nhìn mấy trăm hộ vệ Quách gia sau lưng Quách Thế Văn, lãnh đạm nói: “Quách gia chủ mang nhiều người tới như vậy, là muốn tháo từng khúc xương trên người ta xuống?” 

Quách Thế Văn nghe vậy, mồ hôi lạnh đầy đầu, mặt đầy sợ hãi, lên tiếng giải thích: “Hoàng công tử, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Chúng ta thật sự không biết là ngài, thật đấy!” Nếu biết, cho hắn mười ngàn lá gan, hắn cũng không dám đâu! Bây giờ ngay cả ý tưởng chết đi Quách Thế Văn cũng có!

“Thiết Tiêu, ngươi còn không nhanh quỳ xuống thỉnh tội với Hoàng công tử!” Quách Thế Nguyên quay đầu, vội vàng lớn giọng quát Thiết Tiêu.

Thiết Tiêu run lên, hai chân run rẩy đi tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi tột cùng nói: “Hoàng công tử, ta, ta không biết là lão nhân gia ngài, ta, tha mạng ạ!” 

Lão nhân gia!

Hoàng Tiểu Long nhìn Thiết Tiêu bị sợ mất hết hồn vía, nói năng không lưu loát, nhướn mày một cái.

Quách Thế Nguyên thấy Hoàng Tiểu Long cau mày, trong lòng chìm xuống. Ngay tại lúc này, có mấy bóng người đột nhiên phá không bay tới, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt mọi người. 

“Lão tổ!”

“Triệu tiền bối, Trương tiền bối!”

Người tới chính là lão tổ Quách gia – Quách Thâm, Triệu Thư và Trương Phủ. 

Đám người Quách Thế Văn thấy Quách Thâm đến, âm thầm thở ra một hơi.

“Thiếu chủ!” Hai người Triệu Thư và Trương Phủ người đi tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, cung kính nói.

Hoàng Tiểu Long gật đầu. 

“Phụ thân!” Lúc này, ba người đi tới Quách Thế Văn, Quách Thế Nguyên, Quách Hiểu Thanh đi tới trước mặt Quách Thâm, đang muốn mở miệng. Quách Thâm đột nhiên nổi giận nói với ba người: “Các ngươi cũng quỳ xuống cho ta!”

Ba người Quách Thế Văn nghe vậy, thân thể chấn động một cái, nhưng vẫn nghe lời quỳ xuống.

Quách Thâm đi tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, cười nói với hắn: “Hoàng công tử, chuyện đã xảy ra, ta cũng biết, ngươi yên tâm, ta sẽ xử phạt bọn chúng, chắc chắn khiến ngươi hài lòng mới thôi.” Vẻ mặt cung kính và kính sợ. 

Hoàng Tiểu Long lắc đầu một cái, nói: “Ba ngày sau là hôn lễ của muội muội ta, chuyện này bỏ qua đi. Nhưng sau này, ta không hy vọng lại nhìn thấy chuyện như vậy nữa!”

Quách Thâm cũng đã lên tiếng, Hoàng Tiểu Long cũng phải cho lão mặt mũi. Hơn nữa, muội muội còn muốn gả qua Quách gia, Hoàng Tiểu Long cũng không muốn làm lớn chuyện.

“Dạ, Hoàng công tử, ngươi cứ yên tâm, sau này tuyệt đối không xảy ra chuyện này nữa!” Quách Thâm thầm buông lỏng, cười nói. 

Hoàng Tiểu Long gật đầu, quay qua nhìn Cao Dũng đứng một bên ngẩn ngơ, cười nói: “Chúng ta uống hai ly?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN