Cô nhóc kia, hình như anh đã yêu em mất rồi! - Chương 18: Bất tri bất giác yêu thương cô gái này
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Cô nhóc kia, hình như anh đã yêu em mất rồi!


Chương 18: Bất tri bất giác yêu thương cô gái này


Vừa về đến nhà, Bảo Tiên lập tức đi tìm dụng cụ y tế để băng bó cho hắn. Alex dưới này thì im lặng quan sát ngôi nhà, nhìn ngôi nhà này rất ấm cúng, tuy không quá rộng rãi nhưng mang lại cho người ta cảm giác gia đình, không giống như ngôi biệt thự lạnh lẽo kia. Chẳng mấy chốc Bảo Tiên đã đi đến trên tay cầm một hộp đựng dụng cụ y tế, thấy hắn đang quan sát nhà mình thì ái ngại nói:

” Xin lỗi a, nhà tôi hơi nhỏ, anh sẽ không bị không thoải mái chứ” Cô nhìn hắn nói rồi mở hộp dụng cụ ra lấy bông băng thuốc đỏ ra bắt đầu băng bó.

Alex nghe vậy liền dời tầm mắt đến người con gái ngồi bên cạnh mình, cô đang chăm chú băng bó những vết thương trên tay hắn, không hiểu vì nóng hay khẩn trương mà trên cái trán bóng loáng kia thấm rịn mồ hôi, miệng nhỏ còn thỉnh thoảng thổi thổi để hắn không cảm thấy đau, nhìn bộ dạng này của cô, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy thật ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, ngoài chị Hellen cùng bác quản gia ra, chưa ai đối với hắn tận tình như vậy, đâu đâu cũng toàn là bộ mặt dối trá xu nịnh, nghĩ đến đây, ánh mắt hắn dịu lại, xuất hiện vẻ nhu tình nhìn cô gái trước mặt. Hình như hắn đã bất giác yêu thích cô gái này rồi, chắc có lẽ là ngay từ khi thấy cô đánh đàn trong phòng nhạc cụ đó, rồi thấy những bộ dạng đáng yêu, tốt bụng của cô mà không tự chủ đem để vào trong lòng. Từ cuộc hôn nhân đổ vỡ của ba mẹ thì ”Tình yêu” – một cụm từ hắn cảm thấy thật khinh bỉ và hắn đã vô số lần dặn bản thân không được động tình, không được dính líu đến tình cảm, nhưng bất tri bất giác lại dễ dàng yêu thương một cô gái ngoại quốc. Cảm thấy bản thân thật buồn cười mà.Nếu đã như vậy, hắn cũng không muốn né tránh mà từ từ tiếp cận và đem cô đến bên cạnh mình.

Thấy người bên cạnh im lặng không nói gì, Bảo Tiên bèn ngẩng đầu lên nhìn thử thì bắt gặp ánh mắt nhu tình kia đang nhìn mình bèn hóa đá, làm gì nhìn cô như vậy chứ? không phải hắn có vẻ mặt băng sơn ngàn năm sao? ánh mắt dịu dàng như vậy là sao?

Alex thấy đôi mắt to kia đang kì quái nhìn mình thì mất tự nhiên dời mắt đi nhìn xung quanh

”Không sao, ngôi nhà rất ấm cúng”Có thể đừng nhìn hắn như vậy được không, trong lòng cảm thấy thật ngứa ngáy mà.

” Vậy sao, tôi cứ tưởng anh chê chứ, hì hì..” Nghe vậy cô an tâm cười với hắn một cái rồi tiếp tục cúi xuống băng bó.

Lại vẻ mặt căng thẳng đó, dường như cô cứ sợ hắn đau hay sao mà cứ không nhẹ nhàng chấm thuốc vào, làm như vậy không biết bao giờ mới xong đâu, coi mặt nhỏ của cô đã nhăn lại một nhúm rồi kia kia. Giờ phút này đột nhiên hắn lại muốn cười nha, chỉ là băng bó thôi mà cứ như đi đánh giặc vậy. Không chịu được hắn mở miệng trêu:

”Này, cô chưa từng làm công việc này sao” Nhìn là biết cô đây là làm đầu tiên mà, nghĩ vậy lòng bỗng cảm thấy sung sướng.

” Đúng nha, từ trước đến giờ công việc này toàn mẹ tôi làm cho tôi, đây là lần đầu tiên tôi băng bó cho người khác nha, tôi còn sợ làm anh đau nữa… ” Cô vẫn không ngước mặt lên nên không nhìn thấy vẻ mặt ngập ý cười của ai kia

Qủa nhiên là vậy, nhưng cô ở đây một mình sao? hay là ở với người chị kia, nghĩ vậy hắn không nhịn được hỏi:

”Cô đây là ở với ai vậy” Vẫn nên biết rõ về cô ấy một chút

” Tôi sống cùng chị Bella…. ” Nhắc mới nhớ sao chị ấy giờ còn chưa về ta.

Nghe vậy, Alex cũng không hỏi nữa mà để cô tập trung làm việc. Cuối cùng thì Bảo Tiên cũng đã hoàn thành xong, cô nhìn tác phẩm của mình ở trên cánh tay kia mà đắc ý, hắc hắc… coi như cũng được đi.

Alex ai oán nhìn tác phẩm của ai kia mà đầu đầy hắc tuyến, cái gì thế này, những miếng băng lộn xộn này là sao? lại còn dán từa lưa ra nữa chứ, hắn thật chưa bao giờ thấy ai băng bó mà xấu như cô gái trước mặt nha, miệng định chê trách thì thấy vẻ mặt đắc ý kia thì bèn nghẹn lại ở cổ. Haizz.. thôi bỏ đi, tuy có xấu một chút nhưng sơ bộ vẫn ổn, hắn vẫn không nỡ làm ai kia buồn. Hầy.. ai bảo hắn nhận ra mình đã thích cô chứ.

” Được rồi, xong nhiệm vụ của tôi rồi nha, anh có thể về được rồi” Cô cười tít mắt hạ lệnh đuổi khách, nhanh đi nha, cô thật là mệt chết đi được.

Alex nhíu mày khó chịu, nhanh như thế đã muốn đuổi hắn rồi, như vậy hắn càng muốn ăn vạ đấy.

”Hừ.. đêm đã khuya, về bây giờ thật nguy hiểm, tôi muốn ở lại” Ai kia bá đạo nói

”Cái gì? Anh sao có thể…. ” Tên này điên sao? Cư nhiên lại muốn ở lại.

Mắt thấy cô tìm đường cự tuyệt, hắn liền nhanh nhẹn đánh phủ đầu:

” Bây giờ đã 12h rồi, ngộ nhỡ giờ này ra đường rồi ai bắt cóc tôi thì sao? Chưa kể tôi lại đẹp trai thế này, khó bảo đảm an toàn nha, cô nỡ để tôi ra về trong đêm tối như vậy sao?” Hừ.. xem em còn từ chối được

” Ơ.. nhưng chị Bella sắp về rồi, thấy anh trong này sẽ không hay” Đúng là có nguy hiểm thật, nhưng thế này thì…..

Đúng lúc này điện thoại cô vang lên, là chị Bella

”Alo ạ”

”Chị không về nhà sao?”

”Dạ em biết rồi”

Bảo Tiên cúp máy rồi nhìn khuôn mặt đắc ý của ai kia rồi bất đắc dĩ nói:

”Thôi được rồi, cho anh ở lại một đêm….. nhưng… sáng mai nhớ rời đi sớm đó” Cô rầu rĩ, ngộ nhỡ Chị Bella thấy được có trai lạ trong nhà, lại do cô dẫn về nữa thì không biết chuyện gì xảy ra nha. Tuy lo lắng là vậy, nhưng cô lại quên rằng đây là Mỹ, thoáng hơn Việt Nam rất là nhiều.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN