Tôi Thấy Sông Ngân - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Tôi Thấy Sông Ngân


Chương 22


Đồng Hựu Tĩnh không kiềm chế được sự tức giận.

Nghe Ngu Tinh kể lại toàn bộ tình huống ngày hôm đó, thiếu chút nữa cô không ngủ nổi.

Vào ngày thứ hai khi gặp Ngu Tinh ở trường, cô ấy hung hăng chỉ trích Thịnh Diệc hết lần này đến lần khác.

“Tớ vẫn luôn cảm thấy tính cách cậu ta không tệ lắm. Ít ra cũng không giống những người cà lơ phất phơ cả ngày chỉ biết tán gái, không nghĩ tới cậu ta cứ nhằm vào cậu mà bắt nạt? Tức quá đi mất!

Cẩu Thịnh Diệc! Cả Thẩm Thời Ngộ và Tưởng Chi Diễn nữa, giống nhau đều không phải người!”

Cô ấy còn bất bình hơn cả Ngu Tinh, thái độ đáng sợ dọa Ngu Tinh nhảy dựng. Ngu Tinh đành phải vỗ vai trấn an, xoa dịu để cô ấy nguôi giận.

Đồng Hựu Tĩnh có quyết định về chuyện này rồi.

Thịnh Diệc ơi Thịnh Diệc, cậu khinh thường bắt nạt cả bạn thân nhất của tôi, thế này không phải không cho tôi mặt mũi sao. Chỉ là một cô gái, sao nhân gia phải làm khó cô ấy?

Đồng Hựu Tĩnh đứng về phía Ngu Tinh, không quan tâm đến đám người còn lại: “Có tớ ở đây rồi, cậu đừng sợ. Dù cậu ta dự định làm gì, nhất định tớ sẽ ngăn cản. Cậu nhớ đấy, có chuyện gì xảy ra thì tìm tớ ngay lập tức. Tớ cũng không tin tớ không trị được cậu ta!”

Ngu Tinh thật sự không muốn mang thêm phiền phức đến cho Đồng Hựu Tĩnh. Nhưng cô ấy là người duy nhất có thể giúp cô chia sẻ áp lực, đứng lên đòi lại công bằng.

Cô không nói gì, mà cũng không biết nói gì hơn, chỉ yên lặng tựa đầu vào vai Đồng Hựu Tĩnh.

Hai người lặng yên ngồi bên nhau trước những cơn gió lạnh thổi tới từ ngoài ban công.

……

Kế hoạch của Đồng Hựu Tĩnh rất rõ ràng, nếu Thịnh Diệc cố ý tỏ thái độ bất mãn với Ngu Tinh, cuộc sống của Ngu Tinh sẽ trở về trạng thái ban đầu.

Trước kia cô còn nhớ rõ Ngu Tinh bị xa lánh ức hiếp, đến cả việc nhỏ như trực nhật cũng phải cáng đáng, ngày nào cũng sống trong sự châm chọc mỉa mai của bạn cùng lớp.

Cô không thể khiến chuyện này phát sinh thêm lần nữa.

Dù có phải đối đầu với Thịnh Diệc cô cũng không sợ. Những người bên phía Thịnh Diệc sẽ không dám đả động đến cô, ai nguyện ý muốn làm pháo hôi hai đầu khó xử thì cứ việc.

Sau khi hạ quyết tâm, hai người thấp thỏm chờ đợi.

Mấy ngày trôi qua gió êm sóng lặng.

Những người trông thấy Ngu Tinh, người muốn trốn vẫn trốn, kẻ thích nghị luận vẫn nghị luận. Nhưng tất cả đều không dám trêu chọc cô.

Chớp mắt đã đến thứ năm, buổi tối khi gọi điện cho dì nhỏ, trong lòng Ngu Tinh bất an do dự không biết có nên thông báo cho dì ý định chuyển trường hay không.

“Con nhớ phải ăn uống đúng giờ, đừng ăn mặc phong phanh. Đồng phục trường con hơi mỏng, có khi nên mặc thêm mấy áo bên trong chứ nhỡ bị cảm lạnh thì sao……”

Ngu Uyển Trinh ở đầu dây bên kia nói liên tục không ngừng. Câu nào cũn hàm chứa cảm giác không yên lòng.

Lời nói đã đến bên miệng mấy lần, Ngu Tinh vẫn nhịn xuống.

Cuối cùng cô chỉ nói:

“Vâng ạ, con sẽ tự chăm sóc bản thân. Dì cũng vậy nhé.”

“Con ngoan nên dì yên tâm lắm.” – Hiếm khi Ngu Uyển Trinh thở dài.

Ngu Tinh nhanh nhạy phát hiện dì nhỏ có chuyện không vui: “Dì nhỏ? Dì có chuyện gì không vui sao?”

“…… Không có.” Bên kia hơi dừng một chút, rồi dường như lại có tinh thần, dì an ủi cô: “Do dì không nghỉ ngơi đầy đủ, con đừng nghĩ nhiều.”

Không để cô có cơ hội hỏi thêm, Ngu Uyển Trinh bắt cô đi nghỉ ngơi: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học.”

Hai người không kịp tâm sự đã phải tạm biệt lẫn nhau.

“Dì ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Trò chuyện kết thúc. Ngu Tinh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Cô quyết định chờ đến cuối tuần được về nhà sẽ nói trực tiếp với dì chuyện chuyển trường.

……

Mấy ngày rồi không có việc gì xảy ra, hai cô vẫn nghĩ sự tình diễn ra theo hướng có lợi. Thế nhưng và giờ giải lao buổi trưa, khi đang uống cà phê ngoài trường, Đồng Hựu Tĩnh nhận được cuộc gọi từ Thẩm Thời Ngộ.

Câu chào đầu tiên là: “Tan học ăn tối cùng nhau, nhớ gọi cả Ngu Tinh.”

Đang trong thời điểm nhạy cảm, Đồng Hựu Tĩnh không khỏi cảnh giác: “Gọi Ngu Tinh làm gì?”

“Bình thường hai người thân nhau như hình với bóng mà?” Thẩm Thời Ngộ dụ dỗ: “Ăn một bữa thôi, sao phải hoảng sợ thế.”

“Còn có ai không?”

“Có thể có ai, chỉ mấy người chúng ta thôi.”

“Thịnh Diệc cũng ăn cùng?”

“Hỏi câu vô nghĩa.”

Đồng Hựu Tĩnh im lặng một lúc rồi tra hỏi: “Thịnh Diệc nói gì không?”

Giọng điệu của Thẩm Thời Ngộ bắt đầu không kiên nhẫn: “Hỏi mãi không xong, chỉ ăn cùng một bữa thôi…… Không nói nữa, cứ như vậy đi!”

“Làm sao vậy?” Ngu Tinh đang ngồi đối diện hỏi.

“Thẩm Thời Ngộ kêu tớ bảo cậu tối nay ăn chung.” Đồng Hựu Tĩnh nhíu mày: “Hay tớ nói không đi nhé?”

Mấy ngày không gặp mặt Thịnh Diệc, Ngu Tinh không hề liên hệ với cậu, từ nhắn tin đến gọi điện. Cả cậu ta cũng vậy, hai người như bốc hơi khỏi cuộc sống của nhau.

Không gặp cậu ta thì càng tốt nhưng trốn tránh cũng không phải cách hay.

Dường như có một cây đao treo trên cổ cô. Nó lung lay chứ chưa rơi khiến cô lo lắng đề phòng từng giây từng phút, cực kỳ khó chịu.

Chuyện gì đến sẽ đến, lẩn trốn cũng vô dụng.

Ngu Tinh suy nghĩ thật lâu: “Đi thôi.”

“Hả?”

“Mọi người đều đến mà.” – Cô nói.

……

Biết có khả năng là Hồng Môn Yến mà vẫn đi, tâm trạng Ngu Tinh trở nên bi tráng.

Chạng vạng tối, Thẩm Thời Ngộ lái xe tới đón trước cổng trường. Trên đường trong lúc cô chuẩn bị tâm lý đối phó với những tình huống xấu nhất thì Thẩm Thời Ngộ và Đồng Hựu Tĩnh đấu võ mồm liên tục. Nhưng một câu cũng không lọt tai cô.

Thời điểm bước vào nhà hàng thấy bộ bàn ghế, tâm trạng của cô bị đẩy lên cao vút, nhưng mà vừa đối mặt với Thịnh Diệc, thật thần kỳ, đột nhiên lại bình tĩnh leo xuống.

Đằng nào cũng không chết.

Dù cô không chết nhưng chắc chắn có âm mưu.

Ngu Tinh ổn định nhịp thở, bình tĩnh theo sau Đồng Hựu Tĩnh. Đồng Hựu Tĩnh sợ cô bối rối, cô ấy quay đầu nhìn cô, bàn tay nắm tay cô hơi dùng sức. Ngu Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo mình vẫn ổn.

Trong phòng bao không hẳn náo nhiệt nhưng cũng không yên tĩnh. Mấy ngày không thấy, bộ dạng Thịnh Diệc vẫn không thay đổi.

Cậu ta ngồi một góc sô pha, tư thái lười nhác, nét cong trên khóe môi phảng phất, nhìn kỹ lại không thấy nhếch lên. Ngũ quan sắc bén như đao, vẻ đẹp như một thứ vũ khí công kích bởi vì bình thường gương mặt cậu ta có vẻ như cười như không, ngây thơ ngay thẳng, chỉ cần lơ đãng sẽ lập tức bị mê hoặc.

Đặc biệt cặp mắt đào hoa tràn ngập nét trêu chọc cùng đa tình, nhưng nơi đáy mắt lại lạnh lùng mờ mịt đến cực điểm, mang vẻ trầm ổn và bạc tình.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. Trông mắt Thịnh Diệc không có chút cảm xúc dư thừa, qua vài giây liền bình tĩnh rời đi.

Ngu Tinh cụp mắt, mím môi.

Bọn họ vừa đến, mọi người bắt đầu ngồi vào vị trí.

Thịnh Diệc không chào hỏi cũng không chủ động nói chuyện với cô, đám người Thẩm Thời Ngộ và Tưởng Chi Diễn cũng không thắc mắc, không biết có phải cố ý xem nhẹ hay không.

Khi ngồi xuống rồi mới phát hiện, có nhiều gương mặt ngày thường không thấy bao giờ. Chính xác ra là Ngu Tinh thường không thấy bởi bản thân cô và nhóm người này ăn với nhau được vài lần.

—— Tần Hoài cũng ở đây.

Ấn tượng của Ngu Tinh với cậu ta chỉ có hôm cô ngã xuống nước, cậu ta đường đột nhảy tới trước mặt bắt lấy tay cô.

Nghe nói trước đó nhất kiến chung tình với cô.

Đồng Hựu Tĩnh sửng sốt không kém nhưng sự chú ý của cô ấy tập trung trên người Thịnh Diệc. Cô ấy đã từng ăn chung bàn ăn cùng Tần Hoài nên không bận tâm mấy.

Cô ấy lôi kéo Ngu Tinh ngồi xuống, hai người dựa sát vào nhau.

Vừa ngẩng đầu lại tiếp tục sửng sốt.

“…… Cậu làm gì đấy?”

Tần Hoài thấp giọng: “Tớ ngồi xuống thôi.”

Bên tay trái Đồng Hựu Tĩnh là Thẩm Thời Ngộ, bên tay phải là Ngu Tinh, cạnh Ngu Tinh chính là Tần Hoài.

Không biết bon chen ra đây từ bao giờ.

Ngu Tinh không nói chuyện, chỉ âm thầm nhìn về phía bên kia của Đồng Hựu Tĩnh. Cô tận lực giữ khoảng cách đúng mực, người phía xa cũng không có biểu hiện rõ ràng.

Đồng Hựu Tĩnh nhíu mày: “Không phải, cậu là con trai, ngồi sang bên kia đi, dựa gần con gái làm gì?”

“Này đầy bàn cũng có con trai……”

“Tưởng Chi Diễn ngồi đi!” Đều là con trai, tốt xấu gì Tưởng Chi Diễn không có ác ý cũng không có ý định gì với Ngu Tinh.

“Tớ?” – Đột nhiên bị Đồng Hựu Tĩnh gọi tên, Tưởng Chi Diễn sửng sốt một chút, lập tức cự tuyệt: “Tớ ngồi bên này.” Nói giỡn, ai muốn trộn lẫn vào đấy?

Vừa dứt lời, cậu ta kéo ghế ra ngồi xuống.

“Cậu……”

Đồng Hựu Tĩnh còn muốn thuyết phục, Ngu Tinh sợ ồn ào đến xấu hổ, kéo kéo tay áo cô ấy.

Thẩm Thời Ngộ buộc phải ra tay, không nói nhiều lập tức ấn Đồng Hựu Tĩnh ngồi xuống: “Được rồi được rồi, phiền phức thế.” Rồi hướng Ngu Tinh cười nói: “Toàn bạn bè cả, đừng để ý.”

“……” Ngu Tinh yên lặng ngồi một chỗ.

Nhưng ánh mắt của Tần Hoài có thể bớt trực diện hay không, quá mức rõ ràng rồi đó.

Cô chuẩn bị tâm lý đối phó với chiêu trò của Thịnh Diệc, không nghĩ tới, cuối cùng người khiến cô không được tự nhiên lại là Tần Hoài.

Ngu Tinh không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.

Từ khi đồ ăn bắt đầu được dọn lên, Tần Hoài ở bên cạnh ra sức xun xoe. Từ lấy bộ dụng cụ ăn đến chọn đồ uống, thấy cô không ăn được nhiều, Tần Hoài bất động thanh sắc yên lặng chuyển hết món này tới món khác trước mặt cô.

Bình tĩnh mà xem xét, nếu là khi khác, trong một tình huống khác, cử chỉ của cậu ta có thể xem như rất phong độ, gia tăng thiện cảm. Buồn ở chỗ trước mắt, căn bản Ngu Tinh không có tâm trạng thưởng thức.

Thay vì Hồng Môn Yến, mọi người xung quanh dường như trở thành Nguyệt Lão Hồng Nương.

Thẩm Thời Ngộ đóng góp công lao to lớn.

Nhờ lòng nhiệt tình của cậu ta, Ngu Tinh và Đồng Hựu Tĩnh không thể nói chuyện được mấy câu. Mỗi khi Đồng Hựu Tĩnh định nói gì, Thẩm Thời Ngộ lập tức gây chú ý với Đồng Hựu Tĩnh để cậu ấy không rảnh quan tâm đến cô.

Tần Hoài lợi dụng khoảng thời gian rảnh lại gần: “Tớ là Tần Hoài. Học cấp ba Đức Xuyên.”

Ngu Tinh gật đầu, không hé răng.

Cậu ta cũng không ngại, một người tiếp tục đi xuống nói.

“ Lần trước chúng mình đã gặp qua.”

“Thật ra không phải lần trước, sớm hơn cả lần trước đã gặp rồi.”

“Ngày đó bạn của tớ trong quán nhưng tớ thì không, nếu không thì không đến mức lâu như vậy mới nhận ra cậu.”

“Lần trước hành động của tớ ở Lâm Thiên là ngoài ý muốn, cậu không cần để trong lòng đâu……”

Yên lặng thở dài ở trong lòng, Ngu Tinh buông đũa, quay đầu nhìn về phía cậu.

Tần Hoài như người cuồng ngược, cô không phản ứng cậu ta còn bình tĩnh, vừa thấy cô quay sang, cậu ta bị dọa đến mức nhảy dựng, khẩn trương không thôi: “Như thế nào, ăn no?”

Cô lắc đầu: “Nghỉ ngơi một chút.”

Tần Hoài sửng sốt, niềm hạnh phúc trong mắt không thể nào che giấu. Ngồi lâu như vậy, đây là câu đầu tiên cô ấy nói với cậu.

“Ừ, nghỉ ngơi…… nghỉ ngơi, đợi lát nữa lại ăn. Cậu thích ăn gì? Cái này? Nếm thử cái này…… Tớ lấy cho cậu nhé……”

Cậu ta ân cần cẩn thận múc canh vào bát cô.

Ngu Tinh theo bản năng nhìn sang Thịnh Diệc.

Thịnh Diệc ngồi đối diện cô, cậu đang nói chuyện cùng Tưởng Chi Diễn, chưa từng nhìn về phía này.

Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy thất vọng, loại cảm giác này cô không thể diễn tả được.

Ngu Tinh ép bản thân không nhìn cậu nữa, vừa lúc Tần Hoài đưa bát canh sang. Cô nhận lấy bát canh, cúi đầu chậm rãi uống từng thìa.

Tần Hoài nhìn chằm chằm góc nghiêng của cô, ánh mắt nóng rực, Ngu Tinh không khỏi quay đầu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, chưa tới ba giây, mặt Tần Hoài nóng lên rồi cuống quít dời đi.

Ngu Tinh hơi hơi động môi, ngẫm lại, cuối cùng vẫn không nói.

So với cô trong trạng thái bình tĩnh, trong lòng Tần Hoài tự mắng bản thân quá dễ xấu hổ.

Chính là……

Mẹ nó, cô ấy quá đẹp!

Trong lúc nhất thời, tâm trạng cậu rộn ràng đến mức không thể kiềm chế, cậu chỉ muốn rít điếu thuốc cho bình tĩnh.

……

Còn chưa kết thúc, Ngu Tinh rời chỗ đi vào toilet.

Từ phòng vệ sinh ra ngoài vô tình gặp Thịnh Diệc đứng cạnh bồn rửa tay.

Dưới chân ngừng lại, cô do dự đi qua phía cậu, mở vòi nước.

Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy ào ào.

“Bữa ăn tối có vẻ vui?”

Thịnh Diệc thình lình mở miệng.

“…… Cũng được.” Ngu Tinh nhìn chằm chằm dòng nước, không nhìn cậu.

Vài giây sau, dòng nước bên cạnh ngừng lại.

“Vui vẻ thì tốt.” – Cậu ta nói: “Tần Hoài trước đó dè chừng tôi, không thể không kiềm chế. Hiện tại cậu ta biết tôi và em không liên quan gì đến nhau, cũng không cần lo trước lo sau nữa. Cậu ta là bạn tôi, thuận nước đẩy thuyền thành toàn cho cậu ta cũng coi như trách nhiệm của bạn bè.”

Ngu Tinh cứng đờ, rồi sau đó dùng sức đóng lại vòi nước.

Thịnh Diệc đứng thẳng tắp, trong gương phản chiếu biểu cảm lạnh nhạt trên khuôn mặt cậu: “Tần Hoài tính toán dẫn em đi ăn với đi xem phim vào cuối tuần.”

“Tôi không đi ——”

“Có đi hay không không phải do em quyết định.”

Ngu Tinh lần đầu tiên lườm cậu: “Bây giờ học trưởng uy hiếp tôi sao?”

“Em nghĩ thế nào cũng được.” Cậu ta bình thản: “Tôi tưởng em biết rằng, ở Lâm Thiên, tôi có quyền quyết định không chỉ với học sinh.”

Ngu Tinh nhất thời tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, nói không nên lời.

Thịnh Diệc rút khăn giấy, lau tay một cách thong thả ung dung, nhìn về phía cô, từ từ mỉm cười: “Chúc em có buổi hẹn hò tốt đẹp, chơi vui hết mình.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN