Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? - Chương 2: Hũ mẫu tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?


Chương 2: Hũ mẫu tử


Chờ đến khi Tống Triết quay lại phố Thái Bình, Tào Phương Lệ đã chờ đến sốt ruột, bà đã chờ hai ba tiếng, lúc này đang đứng dưới trời nắng chang chang, càng chờ lâu lại càng cuống cuồng, càng chờ càng hối hận đã không theo Tống Triết về nhà, bằng không cũng không đến mức muốn tìm mà không biết tìm ở đâu như bây giờ.

Hiện giờ Tống Triết xuất hiện, trái tim thấp thỏm của Tào Phương Lệ rốt cuộc cũng an tâm, bà vội vàng tiến tới, chuyện đầu tiên là hỏi số điện thoại Tống Triết, chuyện thứ hai là chở Tống Triết về nhà.

Bốn giờ chiều, hai người về tới nhà Tào Phương Lệ. Chồng bà không có nhà, trong nhà chỉ còn mẹ chồng đang chăm sóc đứa con nhỏ.

Lúc Tống Triết vào cửa đã nhận ra căn nhà này tràn ngập âm khí, nhất là căn phòng của đứa nhỏ, âm khí ở đó là nặng nhất, cứ tiếp tục như vậy thì cả nhà đều không yên.

Lúc mẹ chồng Tào Phương Lệ đi ra, Tống Triết nhìn thấy hắc khí nhàn nhạt giữa chân mày đối phương, mấy ngày gần đây chắc hẳn phải gặp xúi quẩy, không té gãy tay thì cũng gãy chân. Nghĩ tới bản lĩnh của nguyên thân, Tống Triết thử bấm pháp quyết, lúc đi ngang qua đối phương thì búng hắc khí đi, không ngờ thật sự thành công.

Tống Triết thầm vui mừng, cảm thấy chuyện này thực thú vị. Sau khi tiếp nhận thiết định này, nghĩ tới mình có thể vung tay đánh bay quỷ quái, nhấc chân đá bay vật bẩn, Tống Triết cảm thấy đặc biệt rung động.

Tào Phương Lệ nói chuyện Tống Triết với mẹ chồng mình, còn nói đừng thấy Tống Triết trẻ tuổi nhưng thực sự là đại sư, liếc mắt một cái đã biết gia đình xảy ra nhiều chuyện như vậy là vì hai cái hũ mà chồng mình mang về.

Lâm bà bà đã một bó tuổi, so với Tào Phương Lệ còn mê tín hơn, vừa nghe vậy thì ánh mắt nhìn Tống Triết cũng thay đổi, bà mở cửa phòng, đứa con trai Lâm Thụy của Tào Phương Lệ đang ngủ, thế nhưng ngủ không yên, bé cứ nhíu mày, âm khí quấn quanh người như vậy khó trách bé khó chịu.

Lâm bà bà đau lòng nói: “Cháu trai tôi gần nhất cứ nháo loạn ầm ĩ từ tối đến sáng, ban ngày mặc dù ngủ được nhưng cũng bị ác mộng làm giật mình, cứ khóc nháo không thôi. Aiz, tôi đau lòng muốn chết.” Đứa bé này chính là cháu đích tôn, là mệnh của bà cụ a.

Tống Triết nhìn một vòng xung quanh, nghe hai người nói vậy cũng đoán được tình huống cơ bản, liền hỏi Tào Phương Lệ: “Hai cái hũ chồng bà mang về để ở đâu?”

Tào Phương Lệ vội vàng dẫn Tống Triết qua: “Ở đây, ở đây, chúng tôi để nó trong kho.”

Mở cửa nhà kho, một luồng âm khí liền ập tới, Tống Triết quơ quơ tay muốn phủi làn âm khí, nào ngờ chúng lại bị cơ thể cậu hấp thu. Tống Triết sửng sốt, sợ thứ này có hại cho cơ thể mình, thế nhưng sau khi cảm thụ thì cậu phát hiện không chỉ không khó chịu mà còn cảm thấy thực thoải mái. Tống Triết là dân nghiệp dư nên không rõ nguyên do, cộng thêm ngại nhóm Tào Phương Lệ nên chỉ có thể tạm thời kiềm chế, chờ trở về sẽ ngẫm nghĩ lại.

Trên hai cái hũ dính đầy bùn đất, mơ hồ có thể nhìn thấy lằn vân phức tạp trên hũ, nếu là trước kia thì Tống Triết chắc chắn không nhìn ra điều gì dị thường, thế nhưng kí ức của nguyên nhân thực tự nhiên có phản ứng.

“Quả nhiên tôi đoán không sai, này là hũ mẫu tử, là thứ dùng để chứa tro cốt của hai mẹ con, nói là đồ cổ thì quả thực cũng có chút niên đại. Thế nhưng bọn họ đang yên đang lành chôn dưới đất lại bị chồng bà mang về, nhất định sẽ phát sinh vấn đề.”

Lâm bà bà tức giận mắng to: “Đúng là khốn khiếp, tôi đã nói không thể đụng vào mấy thứ này, nhưng cố tình nó cứ thích mấy thứ đồ cổ này. Giờ thì hay rồi, nhà bị nháo loạn. Chờ nó về xem tôi có mắng chết nó không.” Vừa nghĩ tới cháu trai gặp thảm trạng như vậy là vì con trai gây ra, Lâm bà bà tức giận muốn chết.

Tào Phương Lệ không quản việc này, chỉ cuống cuồng nói: “Vậy phải làm sao giải quyết? Đập bể hũ mẫu tử này sao đại sư?”

Tống Triết lắc đầu: “Dĩ nhiên không được, nếu đổi lại là bà, đang yên đang lành ở dưới đất thì tự dưng có người moi bà ra mang về nhà. Vầy cũng thôi đi, sau khi biết bà mang tới tai họa thì còn đập vỡ chỗ ở của bà, bà có tức không?”

Tào Phương Lệ lập tức thốt ra: “Tức chứ, làm sao không tức cho được?”

“Vậy thì đúng rồi, bà tức, chẳng lẽ người ta không biết tức sao?” Tống Triết suy tư một chút rồi nói: “Đến khi tối, chờ mẹ con trong hũ ra ngoài, tôi xem xét tình huống rồi giải quyết.”

Tào Phương Lệ rùng mình, hoảng sợ nhìn về phía hũ mẫu tử: “Trong này thật sự có thứ kia à?”

Tống Triết nói: “Dĩ nhiên, bất quá ban ngày bọn họ không dám ra đâu, bà cứ yên tâm.”

Tào Phương Lệ làm sao có thể an tâm được, ba người vừa ra khỏi nhà kho, bà lập tức gọi điện cho Lâm Đại Hải mắng một trận, bảo ông lập tức chạy về nhà.

Lâm Đại Hải bị mắng một trận, tuy trong bụng có giận nhưng nghĩ tới tình huống gần đây của đứa con trai, trong lòng cũng có chút căng thẳng, cũng sợ là do hai cái hũ kia thật, vì thế liền vội vàng tan tầm sớm chạy về nhà.

Lúc Lâm Đại Hại về tới nhà thì đứa con gái lớn Lâm Mỹ Á cũng vừa trở về, lưng đeo ba lô, miệng nhai kẹo cao su, tay nghịch di động. Lúc thấy Lâm Đại Hải, Lâm Mỹ Á tùy ý chào hỏi: “Ba ba, ba về rồi à, sao hôm nay về sớm vậy?”

Lâm Đại Hải làm việc trong một xí nghiệp thuộc tóp năm, tiền lương không tệ, thế nhưng khá bận rộn. Vài người đồng nghiệp của ông chơi đồ cổ kiếm được chút tiền, Lâm Đại Hải thấy chuyện này dễ có tiền lại không mệt nhọc, vì thế cũng muốn thử một phen. Nào ngờ, thật sự tìm được.

Mấy hôm trước Lâm Đại Hải về quê một chuyến, trong lúc vô tình đào được hai cái hũ, ông có học được chút kinh nghiệm từ chỗ đồng nghiệp, nhìn cái hũ này liền đoán ít nhất cũng là triều Thanh, cảm thấy mình đã đụng trúng vận may, lập tức mang về nhà… nào ngờ vận may lại biến thành vận rủi.

Lâm Đại Hải vừa vào cửa liền bị Lâm bà bà cùng Tào Phương Lệ bắt tay mắng chửi một trận, đứa con trai Lâm Thụy ngơ ngác nằm trong lòng Tào Phương Lệ, hoàn toàn không có chút linh khí* nào như thường ngày. [* tí tởn lăn xăn linh động]

Lâm Đại Hải cúi thấp đầu mặc cho hai người mắng, thấy Tống Triết ở bên kia thì ngượng ngùng cười với cậu. Tống Triết quan sát diện mạo Lâm Đại Hải, cũng không phải người đại gian đại ác, ngược lại khá hiền lành, chỉ là thích cái lợi trước mắt, đầu óc chỉ nghĩ tới chuyện kiếm tiền.

Mới đầu Lâm Mỹ Á nghe mà ù ù cạc cạc, cô bé để di động xuống nhìn Tống Triết, trong đầu thầm nghĩ, vị soái ca này là ai a? Đến tận khi nghe mẹ mắng ba ba mình, Lâm Mỹ Á mới há to miệng, thậm chí còn dùng ngón út chọt chọt tai mình, đùa gì vậy? Em trai mình mấy ngày nay khóc nháo không ngừng là vì hai món đồ cổ mà ba ba mang về? Mà anh đẹp trai này chính là tiên sinh đoán mệnh?!

Sau khi khiếp sợ, Lâm Mỹ Á cảm thấy ba mẹ mình bị lừa, hiện giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, làm gì có quỷ chứ? Người này trẻ tuổi như vậy, nhất định là lừa gạt. Sao không chịu gắn chút râu giả chứ, tưởng cô chưa xem TV à?

“Ba mẹ, hai người mê tín dị đoan như vậy coi chừng cảnh sát tới bắt đấy.” Lâm Mỹ Á phun kẹo cao su ra, cầm quả đào ăn, ánh mắt lơ đãng bị thanh niên ngồi bên kia hấp dẫn, nội tâm thực xoắn xuýt, dáng dấp đẹp như vậy sao lại đi lừa đảo chứ? Thiếu tiền sao? Không biết tiền tiêu vặt mình tích được có đủ để bao dưỡng anh ta không?

Nghĩ tới hình ảnh tổng tài bá đạo ném một tờ chi phiếu cho cô bé lọ lem rồi tối đó liền này này nọ nọ, Lâm Mỹ Á nhịn không được đỏ mặt, đến khi Tống Triết vì lời nói của cô mà nhìn qua, trái tim Lâm Mỹ Á đập thình thịch thình thịch, ngay cả lúc thấy hotboy trong trường cũng chưa từng luống cuống đến vậy.

Không được, không thể để đối phương nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình.

Nghĩ vậy, Lâm Mỹ Á cố ý hất đầu tỏ ra khinh thường: “Anh đừng tưởng tôi không biết, mấy người như anh lúc đầu luôn nói mấy lời huyền huyền ảo ảo dụ dỗ cha mẹ tôi tin tưởng, sau đó sẽ lấy danh nghĩa là tiêu tiền tiêu tai gạt tiền bọn họ đúng không?”

Tống Triết mỉm cười nhìn Lâm Mỹ Á, người trẻ tuổi đúng là có nhiều ý tưởng a!

Lâm Mỹ Á có chút xấu hổ, giả vờ như gặm đào mà tránh né ánh mắt Tống Triết, trong lòng lén lút gào thét, sao lại có thể đẹp trai đến vậy a?

Tào Phương Lệ vội vàng tiến tới mắng con gái mình vài câu, bà sợ Tống Triết tức giận, còn gọi cậu là đại sư: “Tống đại sư, cậu đừng để ý, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện.”

Tống Triết khoát tay: “Không sao, con nít mà, không quan trọng.” Lúc ở tuổi này, cậu cũng rất phản nghịch a!

Lâm Mỹ Á hừ một tiếng, mất hứng nghĩ, ai là con nít chứ, anh nhìn cũng có lớn lắm đâu…

Tống Triết nhìn đồng hồ, bảo Tào Phương Lệ để Lâm Thụy nằm xuống giường, không đóng cửa phòng. Rất nhanh sau đó, Lâm Thụy bắt đầu oa oa khóc lớn, thân thể cũng co quắp. Nhóm Tào Phương Lệ nhìn mà đau lòng, Lâm bà bà muốn chạy tới ôm cháu nhưng bị Lâm Đại Hải cản lại.

Đột nhiên một trận âm phong thổi qua, mọi người đều lạnh run.

Tống Triết nhìn về phía cửa, dựa theo kí ức có chút mờ nhạt bấm pháp quyết, trầm mặc đọc chú ngữ. Lâm Mỹ Á len lén nhìn Tống Triết, cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tống Triết thực sự quá đẹp trai, giống như thật sự đang hàng yêu trừ ma vậy. Cô bé lén mở chức năng chụp hình, chụp không ít.

Lâm Mỹ Á tưởng Tống Triết không biết, thế nhưng không ngờ sau đó bị ánh mắt Tống Triết liếc tới làm hoảng hồn tới suýt rớt di động.

Ngay lúc này, Tào Phương Lệ đột nhiên hét chói tai, chiếc di động mà Lâm Mỹ Á vất vả lắm mới giữ chặt lộp bộp rốt xuống đất. Cái này mới mua a, Lâm Mỹ Á đau lòng không thôi, vừa định oán trách thì thấy ở cửa có một cô gái tầm hai mươi mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh, dáng dấp ôn nhu dịu dàng hệt như nhân vật từ trong phim ảnh bước ra.

Lâm Mỹ Á sửng sốt há to miệng, mẹ ơi, tình huống gì đây?

Cô định gọi ba mẹ, nghiêng đầu thì thấy trên giường em trai mình xuất hiện một đứa nhỏ, em trai cô khóc dữ dội như vậy chính vì bị đứa bé kia đụng trúng.

Nhóm Lâm Đại Hải sợ tới tái mặt, Lâm bà bà gấp tới mức nước mắt nước mũi tèm lem: “Tống đại sư, Tống đại sư, phải làm sao đây?”

Tống Triết cho bọn họ ánh mắt an tâm đừng gấp, cậu nhìn ra người phụ nữ kia không có ác ý, ánh mắt nhìn hai đứa nhỏ rất ôn nhu, vì thế cậu thử hỏi: “Vị phu nhân này, Lâm Đại Hải vô tình mới đem hai người về nhà, vì biểu đạt xin lỗi, bọn họ nguyện ý chọn nơi tốt hạ táng mẹ con hai người, Thanh Minh hàng năm cũng sẽ đốt giấy tiền vàng bạc. Cô thấy được không?”

Cô gái nhìn Tống Triết: “Chúng ta cũng biết âm dương khác biệt, chẳng qua rất lâu rồi Lực Nhi mới gặp được bạn đồng lứa nên mới quấn quít như vậy. Nói ra thì chúng ta cũng đã quấy rầy.” Nghe giọng điệu nói chuyện thì đối phương là người có tri thức lễ nghĩa, cũng không có lệ khí.

Thấy đối phương dễ nói chuyện, Tống Triết cũng thở phào một hơi, vội vàng thương lượng với Lâm gia đưa bọn họ trở về. Lâm gia cũng nghe Tống Triết nói chuyện, dĩ nhiên biết cậu nói gì, lập tức gật đầu đáp ứng.

Lâm Đại Hải gấp rút mang hũ mẫu tử về quê, còn dựa theo lời Tống Triết chọn một nơi tốt chôn cất, đốt giấy tiền vàng bạc, cung phụng nhang đèn.

Chờ đến khi làm xong hết thảy thì trong nhà gọi điện tới, nói Thụy Nhi đã biết kêu mẹ, còn hỏi ba ba đâu rồi. Lâm Đại Hải kích động không thôi, lập tức gửi một số tiền lớn vào tài khoản Tống Triết để cám ơn.

…*…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN