Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? - Chương 14: Độc trận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?


Chương 14: Độc trận


Trước mắt Tống Triết chỉ có thể nhìn thấy chuyện xảy ra vài ngày trước ở mi tâm Vương Hạo, chung quy là không đủ năng lực, nếu đủ thì nói không chừng cậu còn có thể nhìn thấy chuyện tương lai. Nghĩ tới khả năng hấp thu âm khí cùng sát khí của mình, có lẽ hấp thu nhiều một chút sẽ có trợ giúp.

“Theo tôi vào trong xem một chút. Công trường này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông kể tôi nghe đi.” Tống Triết tiến vào phạm vi công trường, Vương Hạo theo sát phía sau hoảng sợ nhìn nhìn xung quanh, sợ bị ném gạch như vừa nãy.

“Nơi này dự định xây trung tâm thương mại, có tin tức là chính phủ muốn tập trung khai phá nơi này nên Tiêu thị đã mua mảnh đất này để xây dựng. Tôi là chủ thầu nhận thầu công trình này. Sau khi tai nạn chết người, tập đoàn Tiêu thị đã ra không ít tiền trấn an gia đình người chết.”

“Người nọ chết ở chỗ nào? Ông dẫn tôi tới đó xem thử đi!”

Vương Hạo do dự nhìn Tống Triết, trong lòng có chút sợ hãi nhưng nghĩ tới có đối phương đi cùng, hơn nữa đối phương còn mới cứu mạng mình, có lẽ có chút năng lực, bằng không cũng không liều mạng tiến vào. Vì thế Vương Hạo cắn răng, liều mạng dẫn đường cho Tống Triết.

Vương Hạo chỉ mảnh đất phía trước nói: “Chính là chỗ này, công nhân kia tên là Lý Đạt, cậu ta rất tốt, chịu khổ chịu cực, ngày đó cậu ta lên trên làm việc, không biết dây an toàn xảy ra vấn đề gì mà đột nhiên bị đứt, Lý Đạt rớt từ trên không trung lầu bốn xuống. Tử vong ngay tại chỗ.”

Nghĩ tới ngày hôm đó, Vương Hạo nhịn không được thở dài, Lý Đạt đã theo ông rất lâu, cô vợ vừa mới có thai, mấy hôm trước còn vui vẻ khoe với ông vợ mình sẽ sinh một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp, không ngờ lại không có cơ hội nhìn đứa bé.

Tống Triết nhíu mày, gương mặt như ngọc có chút ngưng trọng, nơi Lý Đạt chết tràn ngập hắc khí, cuồn cuộn ngang ngược, không bình thường chút nào. Gặp bất trắc chết yểu thì hiện trường cũng không như vậy.

Tống Triết bảo Vương Hạo dẫn mình đi xem những nơi xảy ra chuyện khác, đúng như dự đoán, những nơi khác cũng có tình trạng tương tự, hắc khí hệt như con mãnh thú đang há to mồm muốn cắn nuốt bọn họ.

Những thứ này không thể xâm nhiễm thân thể Tống Triết, chúng bắt đầu quấn lấy Vương Hạo, trong mắt Tống Triết chúng dày đặc một mảng, thế nhưng Vương Hạo hoàn toàn không cảm nhận được, ông chỉ cảm thấy tự dưng cơ thể mình nặng trĩu mệt mỏi.

“Sau khi Lý Đạt chết, công trường cứ cách hai ba ngày lại có người chết, đã chết ba người. Kỳ quái là đều đang làm việc ở trên cao thì đứt dây an toàn ngã chết. Sau chuyện Lý Đạt, chúng ta đặc biệt kiểm tra dây an toàn thì phát hiện có người dùng dao cố ý cắt đứt nhưng camera giám sát không quay lại được. Cảnh sát cũng không tra được kết quả. Ba người sau đó cũng là có kẻ cắt đứt dây an toàn, sau chuyện Lý Đạt chúng tôi đã lắp đặt thêm camera để đảm bảo không có góc chết. Thế nhưng sau khi xảy ra chuyện, kiểm tra băng ghi hình thì vẫn không phát hiện vấn đề.”

“Vì thế có người nghĩ rằng Lý Đạt quay lại báo thù. Mọi người sợ hãi không dám tới công trường làm việc nữa.”

“Người chết nhiều như vậy, tập đoàn Tiêu thị không có phản ứng gì à?” Tống Triết hỏi.

“Đương nhiên là có, người phụ trách bên đó chạy trước chạy sau, còn ra tiền trấn an công nhân, so với tôi còn gầy nhanh hơn. Hiện giờ người phụ trách kia thông báo là thành viên ban giám đốc đã tìm đại sư tới xem. Trước đó không nghĩ là quỷ hồn quấy phá nên mới không nghĩ tới phương diện này, sau khi chết thêm vài người mà kiểu chết giống hệt như nhau thì bắt đầu cảm thấy cổ quái. Nghe nói là đã tìm Hoàng đại sư gì đó, vị đại sư này có bản lĩnh rất cao, chẳng qua gần đây không có mặt ở thủ đô nên chuyện này mới kéo dài chưa thể giải quyết. Hôm nay tôi tới kiểm tra một vòng để tránh đồ đạc trong công trường bị người ta lấy cắp.”

Trước đó có người trông coi bảo vệ công trường, thế nhưng từ sau khi có chuyện chết người, bảo vệ không dám ở đây nữa, Vương Hạo chỉ đành tự mình trông coi.

Từ khi trọng sinh tới thế giới này, Tống Triết vẫn luôn đơn độc hành sự nên không rõ thủ đô có vị đại sư nào nổi danh. Hơn nữa kí ức của nguyên chủ toàn là game với game, thứ hữu dụng thực sự quá ít.

Bất quá nghe diễn tả của Vương Hạo thì tập đoàn Tiêu thị không phải dạng thương nhân không có lương tâm, bọn họ vẫn luôn cố gắng giải quyết chuyện này, điều này làm Tống Triết có ấn tượng không tệ.

Hôm nay vốn định ra ngoài vận động nên không mang theo giấy bút, Tống Triết liền hỏi Vương Hạo, Vương Hạo dẫn cậu tới phòng nghỉ của nhân viên.

Sau khi có giấy bút, Tống Triết dựa theo phương vị quan sát vừa nãy vẽ lại bản đồ đại khái, đánh dấu vị trí bốn người chết, bốn điểm này tạo thành hình thang vây trung tâm thương mại đang xây dựng ở giữa, sát khí nồng đậm, hắc khí cuồn cuộn, chỉ cần có thêm người chết ở điểm trung tâm thì trận pháp sẽ thành hình — ngũ tinh đoạt mệnh trận.

Chỉ cần trận pháp thành hình thì chỗ này bất kể xây cao ốc hay xây trung tâm thương mại, một khi xây xong sẽ có rất nhiều người chết, không có cách nào ngừng lại.

Tống Triết rất ghét loại bàng môn tà đạo, vừa nhìn đã biết là đối thủ của Tiêu thị gây ra, bằng không ai lại phí sức lớn như vậy, hi sinh năm mạng người để phá hủy chỗ này.

Bất quá hiện giờ trận pháp vẫn chưa thành hình, tự nhiên vẫn còn kịp.

Tống Triết dặn dò Vương Hạo vài câu, bảo ông ở ngoài trông chừng, không được để bất kỳ người nào tiến vào công trường. Nghĩ tới trước đó Vương Hạo suýt chút nữa đã gặp chuyện, cậu lấy tấm bùa bình an cùng bùa khử sát tiện tay bỏ vào túi đưa cho đối phương, căn dặn đối phương đừng làm mất, cậu đi một chốc sẽ quay lại.

Vương Hạo nắm chặt hai tấm bùa Tống Triết cho, mồ hôi lạnh lã chã nhỏ xuống đất, vừa nãy nghe Tống Triết nói đoạt mệnh trận gì đó đã run rồi, giờ Tống Triết bảo ông một mình canh chừng ở đây, thật sự là bắp chân Vương Hạo cũng nhịn không được run lẩy bẩy.

Ông trời ơi, cái mạng nhỏ của tôi phải làm sao đây a!

Vương Hạo sợ thì sợ nhưng thật sự không dám bỏ chạy. Vừa nãy đại sư có nói, hiện giờ trận pháp chỉ còn thêm một người chết nữa là hoàn thành. Lỡ như vì ông bỏ đi, có người lén lút chạy vào rồi bị hại chết thì ông sẽ không yên lòng được.

Hơn nữa ông có bùa đại sư cho, khẳng định sẽ không có chuyện.

Vương Hạo vừa niệm A Di Đà Phật Bồ Tát phù hộ Phật Tổ phù hộ vừa ngó nghiêng nhìn hướng Tống Triết rời đi, hi vọng cậu nhanh nhanh trở lại.

Ngay lúc này, một trận gió lớn kéo theo bụi cát bay tới, Vương Hạo khó chịu dụi dụi mắt thì chợt nghe có người gọi mình: “Anh Vương, anh Vương, anh qua đây chút, anh Vương!”

Vương Hạo có chút mê hoặc trợn mắt, chỉ cảm thấy âm thanh có chút quen tai, ông theo bản năng nhấc chân đi tới cửa công trường, đột nhiên trong tay truyền tới cảm giác bỏng rát. Vương Hạo kêu la oai oái, cúi đầu nhìn một cái thì thấy tấm bùa Tống Triết cho mình trước đó tự dưng bốc cháy.

Ngay sau đó là một giọng nam gào thét thảm thiết.

Da đầu Vương Hạo tê rần, không quản mình gặp tứ gì, ông nắm chặt lá bùa vẫn còn nguyên vẹn, co cẳng chạy về phía xe mình.

Ôi mẹ ơi, thật sự có quỷ a! Đại sư, ngài mau mau quay lại đi! Tôi sắp chịu hết nổi rồi a!

Ngay lúc Vương Hạo chạy tới chỗ đậu xe, đang định chui vào xe thì cách đó không xa có một chiếc xe chạy tới.

Vương Hạo híp mắt, ông không biết biển số xe này. Trên xe là một người nam dáng người cao lớn mặc âu phục, đường nét gương mặt thâm thúy rõ ràng, khí chất lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng.

Mắt thấy người nọ nhấc chân định đi tới cửa công trường, Vương Hạo nóng nảy vội vàng chạy tới hô lớn: “Này này, anh kia chờ chút, không thể vào trong đó.”

Tiêu Thiên ngừng lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn người nam trung niên hổn hển chạy tới chỗ mình: “Tôi là tổng tài Tiêu thị, Tiêu Thiên.” Anh lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Vương Hạo, Vương Hạo kinh sợ, trước đó ông chỉ gặp giám đốc Tiêu thị phụ trách mảnh đất này mà thôi, tổng tài là nhân vật lớn a.

Vương Hạo vội vàng nói: “Xin chào Tiêu tổng, tôi là Vương Hạo, là chủ thầu chỗ này.” Ông xoa xoa tay nhận lấy danh thiếp, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi không có danh thiếp.”

“Không sao, hôm nay tôi tới là muốn xem tình huống công trường một chút. Hai ngày nữa Hoàng đại sư sẽ trở về thủ đô, khoảng thời gian này làm phiền ông.” Căn cứ theo tin tức giám đốc phụ trách truyền lại thì vị Vương Hạo này làm việc rất chuyên nghiệp, công trường xảy ra chuyện cũng không thoái thác mà hỗ trợ xử lý, vì thế Tiêu Thiên cũng khá thưởng thức ông.

Vương Hạo vội vàng gật đầu biểu thị mình hiểu, sau khi chọn lọc mớ tin tức ở trong đầu, ông suy nghĩ một chút rồi kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho Tiêu Thiên: “Vừa nãy có một vị đại sư tới, cậu ta nói chỗ này bị người ta bày trận gì đó, chỉ còn thiếu một người chết cuối cùng sẽ hình thành trận pháp. Vì thế vị đại sư kia đưa cho tôi hai lá bùa, bảo tôi ở đây trông chừng. Cậu ta trở về lấy đồ. Ngay trước khi Tiêu tổng tới đây, tôi suýt chút nữa đã bị quỷ mê hoặc tiến vào trong rồi. Cũng nhờ lá bùa kia tự bốc cháy cứu tôi một mạng.”

Vừa nói, Vương Hạo vừa giống như hiến bảo xòe lòng bàn tay bị đốt phỏng cho Tiêu Thiên xem, lòng bàn tay đỏ rộp, xung quanh có vết cháy xém, hiển nhiên Vương Hạo không nói dối.

Trên đời này, thật sự có quỷ sao?

Tiêu Thiên chưa bao giờ tin mấy thứ này, cũng như anh không tin mình là thiên sát cô tinh vậy. Trên đời này hết thảy mọi thứ đều có thể dùng khoa học giải thích. Thế nhưng cha bảo anh nhờ Hoàng đại sư giải quyết chuyện này, anh lại không phản đối.

Anh giống như một thực thể mâu thuẫn vậy.

“Cho nên Tiêu tổng ngàn vạn lần đừng vào trong, lỡ như xảy ra chuyện thì phiền to.” Vương Hạo lau mồ hôi trán, cố gắng khuyên giải.

Tiêu Thiên nói: “Không sao, tôi chỉ xem một chút thôi.” Cả người anh đầy xúi quẩy, trước nay chỉ có anh hại người khác xảy ra chuyện, chưa có chuyện người khác hại anh gặp chuyện.

“Ôi chao!” Thấy Tiêu Thiên tiến vào, Vương Hạo quýnh lên không ngừng dậm chân, ông trời ơi, nếu vị Tiêu tổng này xảy ra chuyện thì càng nghiêm trọng hơn ông xảy ra chuyện a! Vương Hạo thật sự sắp khóc tới nơi, này là chuyện gì a?

Vương Hạo không có cách nào, chỉ đành cắn răng chạy vào theo.

“Tiêu tổng, Tiêu tổng, chờ tôi, chờ tôi a!”

Trong công trường rất an tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của Vương Hạo, ông nắm chặt lá bùa trong tay, phập phồng lo sợ đi theo sau Tiêu Thiên, biểu tình khổ sở không thôi, chỉ cầu đại sư nhanh nhanh quay lại, đừng để cái mạng nhỏ của ông phải mất ở đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN