Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? - Chương 20: Chồng tôi có phải đang bỏ thuốc tôi không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?


Chương 20: Chồng tôi có phải đang bỏ thuốc tôi không?


Lúc nhìn thấy Dương Bình San, Tống Triết theo bản năng ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời chói chang vẫn còn treo trên cao, cậu quan sát người nữ vài lần rồi mới đưa tay mời đối phương ngồi xuống.

“Xin hỏi… có chuyện gì?”

Dương Bình San ngồi xuống đối diện Tống Triết, nắm chặt túi xách, ngón tay có chút trắng bệch, mí mắt sưng đỏ, thoạt nhìn đã khóc rất lâu: “Chồng tôi ngoại tình.”

Tống Triết…

Cậu theo bản năng nói: “Nếu ngoại tình thì phải tìm thám tử tư tìm ra bằng chứng, kiện ra tòa, ly dị rồi mang hết tài sản đi!” À mà khoan… lời này tựa hồ có hơi quá.

Dương Bình San bi thương nói: “Không được, người nữ kia chỉ có tôi thấy thôi, những người khác căn bản không thấy được.”

Tống Triết không rõ lắm: “Vị tiểu thư này, chị có thể tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra không? Như vậy tôi mới có thể cung cấp lời khuyên cho chị được.”

Dương Bình San nhìn tống triết, gật đầu, âm thanh có chút khàn khàn: “Tôi và chồng là bạn đại học, đã kết hôn được ba năm, tôi vẫn cho rằng tình cảm của chúng tôi rất rốt. Ba năm nay mẹ chồng vẫn luôn thúc giục tôi sinh con, thế nhưng tôi không muốn, chống vẫn luôn đứng về phía tôi, ủng hộ tôi.”

“Ba năm nay anh ấy cưng chìu tôi như công chúa vậy, tôi không ra ngoài làm việc, chỉ cần ở nhà làm bà chủ. Ngày thường thường cùng nhóm chị em ra ngoài dạo phố uống trà, thỉnh thoảng còn đi du lịch. Cuộc sống thực sự rất vui vẻ! Thế nhưng nửa tháng trước tôi cùng bạn thân du lịch ở Cổ Trấn trở về thì phát hiện chồng tôi thay đổi.”

“Anh ấy cứ lầm bầm lẩm bẩm, lén lén lút lút, còn thường xuyên thắp nhang bái Phật, còn mang về một con búp bê kỳ quái, suốt ngày thờ phụng. Từ khi con búp bê kia tới nhà, tôi thường xuyên cảm thấy có người ở sau lưng nhìn tôi, có lúc tôi với chống đang ngủ, mở mắt ra thì thấy con búp bê kia ở trước mặt, tôi sợ quá thét to. Tôi bảo chồng vứt nó đi nhưng ảnh không chịu. Thậm chí còn dỗ dành tôi, nói để thứ đó ở trong nhà thì thân thể mới khỏe mạnh.”

“Thứ tà môn đó sao có thể làm thân thể khỏe mạnh được chứ? Anh ấy xem tôi là kẻ ngu sao? Chồng tôi cũng không biết bị sao nữa, cứ nhất quyết nói tôi nhìn nhầm, làm gì có búp bê nào, thế nhưng rõ ràng vừa nãy tôi đã nhìn thấy. Chồng tôi bảo tôi ngồi dậy kiểm tra thì con búp bê kia lại không thấy đâu. Tôi không tin nhìn về phía bàn sách trong phòng, con búp bê yên lặng đứng đó, giống như căn bản không hề động vậy.”

Nói tới đây, Dương Bình San cực kỳ thống khổ: “Tôi nghĩ tới những bộ phim kinh dị mà mình xem trước kia, kết cục không phải nhân vật chính bị bệnh thần kinh thì cũng là bị người ta bỏ thuốc làm tinh thần phân liệt, bắt đầu thấy ma quỷ. Hiện giờ tôi cứ hoảng hoảng hốt hốt, tôi cảm thấy là chồng tôi bỏ thuốc nên tôi mới như vậy. Lúc ở nhà một mình, tôi cứ cảm thấy con búp bê kia biến thành người tới tìm tôi.”

“Sao chị lại cho rằng chồng chị muốn hại chị?” Tống Triết hỏi.

Nước mắt Dương Bình San rơi lã chã: “Bởi vì rất nhiều lần tôi thấy anh ấy bỏ gì đó vào nước của tôi. Lần đầu tiên là lúc tôi mới đi du lịch về, khi ấy tôi cùng nhỏ bạn thân ngồi trên thuyền thì vô tình rớt xuống nước. Sau khi trở về, chồng tôi đau lòng lắm, sợ tôi bị lạnh nên nói là mua thuốc cho tôi, còn nhìm chằm chằm tôi uống hết. Thuốc kia tôi uống vài ngày, cảm thấy không có vấn đề nên không uống nữa. Thế nhưng chồng cứ bắt tôi uống, nói không uống thì thân thể sẽ không khỏe. Tôi cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không cự tuyệt hay hoài nghi gì. Tới tận sau này, tôi vô tình phát hiện mỗi khi anh ấy rót nước cho tôi đều bỏ loại thuốc này vào.”

“Tôi thấy vậy thì lén lén đổ nước đi không uống. Tôi nghĩ làm vậy sẽ ổn, nào ngờ ảo giác lại xuất hiện.” Dương Bình San khóc không thành tiếng: “Nếu anh ấy không thương tôi nữa thì cứ nói rõ ràng không phải được rồi sao, tại sao phải làm như vậy? Bỏ thuốc để tôi sinh ra ảo giác, làm tôi giống như người bệnh thần kinh cuồng loạn suốt cả ngày, chẳng lẽ làm vậy anh ấy mới vui sao? Anh ấy sợ tôi phát hiện anh ấy ngoại tình… rồi đòi chia nửa tài sản nên mới hại tôi sao?”

Tống Triết đưa khăn giấy cho đối phương lau nước mắt: “Tôi có thể tới nhà chị một chuyến không? Tôi muốn xem xem trong phòng rốt cuộc có quỷ không? Hoặc là thật sự là chồng chị đang hại chị.” Những bộ phim điện ảnh kinh dị kia vẫn nên ít xem thì hơn, xem nhiều quá rồi toàn nghĩ vớ vẩn.

Dương Bình San mím môi, miễn cưỡng lộ ra biểu tình vui vẻ: “Thật sự cám ơn cậu! Mỗi lần cậu làm pháp sự lấy bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cậu!” Nói tới đây, cô móc bóp lấy ra vài tờ Mao gia gia đặt tới trước mặt Tống Triết.

Tống Triết híp mắt, mỉm cười cất tiền vào túi.

Tống Triết lái xe, được Dương Bình San dẫn đường đi tới nhà cô.

Nhà Dương Bình San nằm trong một khu biệt thự, thoạt nhìn rất có tiền.

Lúc đi vào, an ninh còn cản Tống Triết lại, bảo cậu đăng ký. Dương Bình San cũng xuống xe nói với an ninh: “Xin chào, đây là bạn tôi, chúng tôi đi chung với nhau, không cần phải đăng ký đi!”

Nhân viên an ninh kia cứ như không nghe thấy, cầm viết đưa cho Tống Triết, Tống Triết liếc nhìn Dương Bình San một cái, sau khi viết tên họ và số chứng minh của mình xong thì quay lại xe.

Trên xe, Dương Bình San oán giận: “Anh trai an ninh này ngày càng không lễ phép, tôi đứng sờ sờ ra đầy mà sao gọi mãi cũng không trả lời? Nói chuyện với anh ta, anh ta còn làm lơ.”

Hàng mi Tống Triết khẽ run, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên vô lăng, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu rọi lên người hai người, thế nhưng bóng thì chỉ có một.

Sau khi tới nhà Dương Bình San, Tống Triết cùng cô vào nhà.

“Giờ này chồng tôi vẫn chưa tan tầm, cậu vào xem một chút đi.”

Tống Triết cùng Dương Bình San vào nhà, cô dẫn Tống Triết vào phòng ngủ, trong phòng có mùi vị cổ quái, chân mày Tống Triết khẽ nhướng lên, quả nhiên là vậy…

“Cậu xem, đó chính là con búp bê mà tôi nói.”

Tống Triết nhìn theo tầm mắt Dương Bình San, con búp bê mặc áo cưới màu đỏ được bày trên bàn thờ, phía trước là một cái đỉnh hương, là một loại hương rất đặc biệt, Tống Triết từng thấy qua trong bách khoa toàn thư của nguyên thân, được gọi là ngưng hồn hương.

Đó là một loại hương có thể làm âm hồn ngưng tụ không tiêu tán, cần dùng máu của người sống uy dưỡng.

Mà con búp bê kia thì Tống Triết chưa từng thấy qua, mơ hồ có cảm giác là vật dùng để duy trì nhân duyên, chỉ qua khí tức của nó làm người ta không thoải mái, tựa hồ không phải đồ chính phái.

Tống Triết nhớ tới chuyện Dương Bình San nói chồng mình vẫn luôn bỏ thuốc: “Thuốc chồng chị cho chị uống để ở đâu, chị biết không?”

Dương Bình San lắc đầu: “Tôi không biết, thuốc đó anh ấy cất trong người. Lúc cho tôi uống mới rót một ít vào ly, thuốc đó sẽ nhanh chóng tan ra. Mới đầu nó có màu đỏ như máu, qua một chốc thì biến thành màu trong suốt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy loại thuốc này.”

Tống Triết cũng là lần đầu tiên thấy, bất quá không phải lần đầu tiên nghe tới.

Nếu muốn âm hồn ở lại dài lâu ở trần gian, ngoại trừ ngưng hồn hương thì còn cần một vị thuốc nữa để làm tê liệt khứu giác của Hắc Bạch Vô Thường, để bọn họ không phát hiện sự tồn tại của âm hồn.

Thuốc này cần có tinh khí của người mới làm thành. Sau khi dùng thuốc này trên người âm hồn sẽ có tinh khí của người sống nên mới lừa gạt được mũi của Hắc Bạch Vô Thường.

Thế nhưng điểm quan trọng nhất là nhất định không được để âm hồn biết mình là quỷ. Một khi âm hồn biết thì thuốc sẽ mất đi hiệu lực.

Chồng Dương Bình San thật sự rất yêu cô a!

Tống Triết có chút cảm khái, anh ta làm vậy chẳng những giảm tuổi thọ của mình mà thậm chí sức khỏe cũng suy giảm, mặc dù vậy, anh ta vẫn không oán không hối. Thứ tình yêu này… quả thực rất thần kỳ.

Bất quá điều làm Tống Triết hứng thú nhất là chồng Dương Bình An lấy được mấy thứ này từ nơi nào.

“Đại sư, trong phòng rốt cuộc có quỷ không?” Dương Bình San gấp gáp hỏi.

Ngay lúc này, có người tiến vào, người nam thấy Tống Triết thì sắc mặt có chút không vui: “Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”

Dương Bình Dan nói: “Cậu ta là đại sư em mời tới để bắt quỷ.”

Gương mặt gầy đét của người nam lóe lên chút hoảng hốt, sau đó vội vàng kéo tay Dương Bình San: “Vợ à, trong phòng không có quỷ, em đừng bị cậu ta lừa.”

Tâm tình Dương Bình San có chút mất khống chế: “Sao lại không có? Rõ ràng em thấy được mà. Hoặc là trong nhà vốn không có quỷ mà là có người giở trò. Có đúng không?”

Người nam có chút không biết nên làm sao: “Trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi, sao lại có người giở trò chứ?”

“Đúng vậy, trong nhà chỉ có hai chúng ta tôi, trừ em thì chỉ còn anh.” Dương Bình San bật khóc: “Có phải anh bỏ thuốc em không? Có phải anh không thương em nữa không? Không thương em thì cứ nói thẳng, sao lại phải làm vậy với em? Em cũng đâu có sống chết dây dưa anh không buông đâu?”

Người nam đau lòng, nâng mặt Dương Bình San lên hôn lên mắt cô: “Vợ à, trên thế giới này, anh thích nhất chính là em, làm sao không thương em được chứ? Em đừng nghĩ nhiều.

Dương Bình San không tin, vẫn cứ khóc mãi. Người nam luống cuống tay chân, khổ sở ôm lấy vợ mình.

Tống Triết đứng bên cạnh như kỳ đà cản mũi, cậu ho nhẹ một tiếng, người nam liếc nhìn cậu, ánh mắt cảnh giác. Tống Triết mỉm cười vô hại: “Dương tiểu thư, trong nhà cô quả thực không có quỷ.”

Dương Bình San lau nước mắt, đẩy người nam ra, đau lòng nói: “Quả nhiên là anh đang giở trò.”

Người nam gấp đến bạc đầu: “Không phải vậy đâu vợ, thực sự không phải vậy.” Anh nhìn về phía Tống Triết, ánh mắt tràn đầy cầu xin, xin cậu đừng nói ra.

Tống Triết rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: “Chồng chị không hại chị, chẳng qua anh ấy quá yêu chị mà thôi.”

Động tác lau nước mắt của Dương Bình San khẽ khựng lại, đôi mắt sưng đỏ: “Đại sư, cậu nói vậy là ý gì?”

Tống Triết giải thích: “Con búp bê kia là bảo nhân duyên chứ không phải nữ quỷ gì cả, chị không cần lo lắng. Còn chuyện chồng chị bỏ thuốc vào nước, thứ đó quả thực có lợi cho thân thể chị. Không phải chị nói trước đó từng rớt xuống nước à? Tôi đoán là sau lần đó chị bị thủy quỷ dây dưa nên mới xuất hiện ảo giác. Tôi có một lá bùa, chị mang theo bên người sẽ không bị nó quấn lấy nữa.

Dương Bình San nhận lấy lá bùa của Tống Triết, trên bùa là hình vẽ kỳ kỳ quái quái cô nhìn không hiểu, liếc nhìn biểu tình đau thương của chồng mình đứng bên cạnh, cô cắn cắn môi hỏi Tống Triết: “Đại sư, cậu nói thật sao?”

Tống Triết ôn hòa mỉm cười: “Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ gạt người.”

Người nam thở phào, ôm chặt Dương Bình San, Dương Bình San cũng ôm đối phương, mừng đến chảy nước mắt, nói ra thì cô thực sự cũng không tin chồng mình hại mình.

…*…

[Cáo] haiz, Tống Triết thực sự không gạt người, bé chỉ gạt quỷ QAQ chuyện tình của hai vợ chồng này làm c buồn quá QAQ ahuhuhu

…*…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN