Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính


Chương 30


Tần Cần thay quần áo xong xuôi, ngồi bần thần tới 8 giờ mới ra khỏi phòng.

Rón rén bước tới phòng khách, thấy chăn lông ngắn và gối ôm được xếp gọn gàng trên salon.

Hứa Trì đi đâu rồi?

Tần Cần nhìn xung quanh phòng khách và nhà bếp nhưng vẫn không tìm được anh.

Quay người lại, Tần Cần thấy Hứa Trì đang bước ra khỏi phòng tắm.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tần Cần sờ lỗ tai mình, ánh mắt né tránh. “Chuyện đó, tối hôm qua….”

“Tối hôm qua anh ngủ trên salon.” Hứa Trì cầm bàn chải đánh răng bước lại gần cô. “Lát nữa đi mua bữa sáng rồi tới phòng khám ăn luôn.”

“À, được..”

Tần Cần thấy anh vào phòng lắm, tay cô đè lên ngực thở phào một hơi.

Trong phòng tắm, Hứa Trì nhếch môi, ngày đầu tiên hai người sống chung với nhau có tiến triển rất tốt. Nếu như salon mềm hơn một tí, cảm giác sẽ tốt hơn nhiều.

***

Tám giờ một phút, hai người cùng đi ra ngoài.

Tần Cần đồng ý làm tài xế đặc biệt cho anh, mặc dù khi đèn đỏ dừng lại cô ngáp liên tục, nhưng vẫn kiên nhẫn nói. “Ngủ sớm dậy sớm, rất tốt.”

Đi ngang qua tiệm cà phê, mua hai ly cà phê và sandwich. Tới phòng khám của Hứa Trì, vừa đúng 8:40.

Tần Cần đỗ xe, cầm ly cà phê, nhỏ giọng nói với anh. “Sáng nay anh không có bệnh nhân sao?”

Lần trước cô cũng hẹn anh buổi sáng tới kiểm tra.

“Lịch hẹn trước thông thường phải hơn 9h.” Hứa Trì vừa nói vừa đẩy cửa phòng khám bệnh.

Tần Cần nghiêng người đi vào trong, cố ý hỏi. “Vậy sao lần trước anh hẹn em 8 rưỡi…”

“Em khác người ta.”

“Khác chỗ nào?” Tần Cần hỏi rõ ngọn ngành.

Hứa Trì giơ tay lên sờ đầu cô, kéo cô vào bên trong, nói. “Hẹn vào thời gian cá nhân khác với hẹn thông thường.”

Ngụ ý là – từ khi đó anh đã không xem cô như bệnh nhân tới khám răng bình thường? Mà là…

Hai người đi ngang qua quầy lễ tân, y tá Lưu đang xem lịch hẹn trước hôm nay, ngẩng đâu thấy Tần Cần và Hứa Trì vào bên trong, nói. “Bác sĩ Hứa, hình như cô Tần hẹn thứ năm…”

Nếu Tần Cần muốn hẹn trước, y tá Lưu sẽ xếp lịch giúp cô.

Tần Cần cầm ly cà phê đang định nói đã nghe Hứa Trì bảo y tá Lưu. “Sau này cô ấy không phải hẹn trước nữa.”

“Hả? Không hẹn trước là sao?” Y tá Lưu không hiểu gì cả. Chẳng lẽ cái răng khôn của Tần Cần đã khỏi?

Hứa Trì nắm tay Tần Cần, lạnh nhạt nói. “Sau này tôi dành thời gian khám cho cô ấy, người một nhà không phải hẹn trước.”

Anh nói xong, nắm tay Tần Cần vào phòng làm việc dưới ánh mắt sững sờ của y tá Lưu.

Trước khi vào trong phòng, Hứa Trì không quên gõ cửa nhắc nhở y tá Lưu. “Trước 9 giờ, nhớ đưa lịch hẹn hôm nay cho tôi.”

Tần Cần nhìn Hứa Trì đóng cửa lại, không nhịn được, hỏi anh. “Y tá Lưu hôm nào cũng tới thật sớm.”

“Y tá Lưu có nhiều kinh nghiệm, bình thường cũng giống như trợ lý của anh, phải đến sớm hơn những người khác, vì phải kiểm tra, bổ sung dược phẩm và dụng cụ.”

Hứa Trì vừa nói vừa cởi áo khoác, kéo rèm cửa sổ, tiếp tục nói. “Tuần trước y tá Lưu nói muốn thôi việc, anh cho cô hai tuần để suy nghĩ, hai tuần sau phải phóng vấn y tá mới, bận rộn hơn thường ngày.”

“Sao cô ấy lại thôi việc?” Tần Cần kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, tò mò hỏi.

Mấy lần Tần Cần tới đây đều cảm thấy y tá Lưu rất chuyên nghiệp, không rõ tại sao lại đột nhiên muốn thôi việc.

Hứa Trì kéo ngăn kéo lấy dịch rửa tay ra, kéo tay cô lại giúp cô lau chùi, nói. “Y tá Lưu nói cô ấy mang thai, chồng cô ấy không muốn cô ấy quá mệt nhọc, thế nên muốn tạm thời thôi việc.”

Bây giờ Tần Cần mới hiểu ra, gật đầu đỏ mặt thu tay về.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng, trên bàn là tài liệu của bệnh nhân anh chưa kịp xem.

“Lát nữa em đi đâu?” Hứa Trì nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ vẫn chưa tới 9 giờ.

“Chưa nghĩ ra.” Tần Cần cắn sandwich, ậm ờ nói.

[cộc cộc -]

Tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Trì nói vào đi, y tá Lưu mới đẩy cửa đi vào.

“Đây là lịch hẹn trước hôm nay.”

Y tá Lưu nói xong đưa một phần tài liệu đưa tới trước mặt Hứa Trì, đứng bên cạnh, còn không quên gật đầu cười với Tần Cần.

Hứa Trì mở tài liệu, liếc mắt nhìn một lượt, mím môi hỏi. “Quách tiên sinh này tại sao lại hẹn 5 giờ chiều?”

“Ban đầu Quách tiên sinh hẹn 10 rưỡi sáng, nhưng vừa rồi anh ấy gọi điện thoại tới nói trưa nay bận chuyện nên chuyển lịch sang 5 giờ chiều.” Y tá Lưu giải thích.

Hứa Trì khẽ cau mày, suy nghĩ một lát rút lịch hẹn của Quách tiên sinh kia ra.

“Sau 5 giờ chiều tôi bận rồi, bảo anh ta đổi lịch đi.” Hứa Trì nói xong đưa tài liệu của Quách tiên sinh cho y tá Lưu, bổ sung thêm. “Gọi điện hỏi xem khi nào bác sĩ Cát về.”

“Được, tôi đi đây.”

Y tá Lưu xoay người rời khỏi phòng làm việc, còn không quên đóng cửa lại giúp hai người.

Tần Cần ghé đầu nhìn lịch hẹn của anh, bắt đầu từ 9 rưỡi, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, anh kín lịch tới 4 rưỡi chiều.

Hứa Trì bất đắc dĩ nhún vai. “Mai phải tới bệnh viện kiểm tra lại, thế nên lịch hẹn hai ngày dồn vào một ngày.”

Tần Cần ngẩng đầu nhìn anh, bây giờ mới hiểu vừa rồi tại sao anh lại hỏi cô muốn đi đâu.

“Anh không cần để ý tới em đâu, lát nữa em tới quán bar đợi anh, 4 rưỡi chiều em tới tìm anh. Không đúng, anh mới nói 5 giờ anh bận, em..”

“Chuyện anh bận là ăn cơm cùng em.” Hứa Trì nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục nói. “Em lái xe đi đi, buổi chiều về đây đón anh, 5 giờ đưa em đi một nơi.”

Hứa Trì đưa chia khóa xe cho cô.

Tần Cần cầm chìa khóa xe, tò mò hỏi anh. “Đi đâu?”

“Tạm thời giữu bí mật.”

***

9 giờ 10 phút, Tần Cần uống sạch cà phê, nhìn tài liệu đầy bàn anh vẫn chưa xem xong, quyết định đi trước, không gây trở ngại chuyện công việc của anh.

Có một câu tục ngữ nói thế này, bạn gái hiểu chuyện mới là người bạn gái tốt nhất!

“Em đi đây.”

Hứa Trì nhìn ánh mắt tội nghiệp của cô, không nhịn được cười. “Anh đưa em ra cửa.”

“Được.” Tần Cần lập tức tươi cười, đi theo anh ra khỏi phòng làm việc, thậm chí còn chủ động khoác tay anh.

Mấy cô y tá đang bàn tán sôi nổi thấy hai người bước ra khỏi phòng làm việc, lập tức im bặt.

“Bác sĩ Hứa, chào buổi sáng…” Y tá Miêu chào hỏi.

“ừ.”

Hứa Trì khẽ gật đầu, dắt Tần Cần ra ngoài cửa phòng khám.

“Đó không phải là cô Tần tuần trước tới khám răng khôn sao? Sao hai người họ….”

“Tôi đã nói bác sĩ Hứa và cô Tần có chuyện mà, mấy cô còn không tin. Bây giờ tin chưa!”

“Xuỵt! Nhỏ giọng chút.”

….

Bên ngoài phòng khám bệnh.

Tần Cần mở cửa xe, không vội lên xe, trộm liếc nhìn mấy y tá đang ghé vào cửa kính nhìn ra ngoài.

“Mấy y tá ở chỗ anh đều độc thân sao?”

Ừm, cái này là “mười phần giấm” một phần “hỏi”.

“Không rõ lắm.” Hứa Trì trả lời thành thật, anh thật sự không hiểu.

Tần Cần mím môi “à” một cái. “Em đi đây, chiều quay lại tìm ah.”

Lời vừa dứt, Tần Cần ngồi vào trong xe, định đóng cửa lại ai ngờ bị anh chặn.

“Hả? Sao thế?”

Tần Cần nghi ngờ ngẩng đầu, thấy anh cúi người tới gần mình, chưa kịp phản ứng lại đã bị anh hôn một cái.

Cái hôn này vượt quá 3 giây.

Đợi khi Tần Cần tỉnh táo lại, anh đã đứng thẳng người, bàn tay đặt trên tay lái của cô đã sớm tê cứng.

Hứa Trì khẽ nhéo chóp mũi cô, khóe miệng cong lên. “Lái xe chậm một chút.”

“..Vâng.”

“Buổi trưa ăn cơm đúng giờ.”

“..Vâng.”

“Phải biết nuôi dưỡng thói quen tốt.”

“Vâng….Gì nữa?” Tần Cần chần chờ, ngước mắt nhìn anh.

Thấy khóe môi của anh cong lên, cô cũng đã hiểu. “Biết, biết rồi!”

***

Bên trong phòng khám, vài y tá thấy rõ mọi chuyện đang rối rít che mặt lại.

“Mấy cô thấy chưa? Thấy hết chưa?”

“Ừ, thấy rồi, thấy rồi! Hôn một cái rồi!”

“Thật sự hôn rồi! Là bác sĩ Hứa chủ động! Sao ngày trước tôi không phát hiện bác sĩ Hứa như thế chứ…”

“Cô không hiểu chuyện này đâu! Đàn ông tốt thường thường chỉ đốt xử tốt với người họ yêu thôi!”

“Aizz, đàn ông tốt đều là của người ta. Thế cũng tốt, mai đi làm không phải dậy sớm trang điểm…”

Mấy phút sau, Hứa Trì đẩy cửa vào, tất cả mọi người giải tán.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN