Gia Cát Linh Ẩn
Chương 51: Hồ tiểu thư mời dùng trà
Cũng sáng sớm đó, Đại phu nhân hẹn vài vị phu nhân dẫn theo các tiểu thư vào phủ Thừa tướng, Đại công tử Gia Cát Như Phong của phủ Thừa tướng vẫn
chưa có hôn phối, điều này làm cho trong lòng nhiều tiểu thư ấp ủ may
mắn. Những người đến hôm nay, trong đó có phu nhân của Lễ bộ thượng thư
Hồ Vạn Lí, còn có tiểu thư đích xuất của Hồ gia, Hồ Tĩnh. Đi theo sao Hồ Tĩnh còn có hai nha hoàn thoạt nhìn rất kỳ quái.
“Mấy chị em chúng ta đi chơi bài thôi, các tiểu thư đến hậu viện tâm sự đi.” Đại phu nhân sắp xếp.
Nghe Đại phu nhân nói vậy, nha hoàn trong phủ Thừa tướng bèn dẫn các tiểu
thư đi xuống hậu viện. Hồ Tĩnh chưa đi cùng họ vội, mà nói với hai nha
hoàn theo sau: “Theo ta đi tìm ả nha đầu chết tiệt Gia Cát Linh Ẩn kia!
Biết nên làm thế nào rồi chứ, bản tiểu thư tốn khá nhiều ngân lượng để
mời các ngươi đó!” Nhớ đến lần đó bị Gia Cát Linh Ẩn cuỗm mất hai mươi
ngàn lượng bạc, Hồ Tĩnh liền hận đến ngứa răng. Sau khi chuyện đó xảy
ra, hôm sau Hồ Tĩnh lại đến tiệm ngọc, cầu xin ông chủ trả ngân phiếu
lại cho nàng, nhưng ông ta lại nói, toàn bộ ngân phiếu bị Gia Cát Linh
Ẩn cầm đi rồi. Hồ Tĩnh gắt gao siết nắm đấm, lần này nàng tìm hai cao
thủ giỏi võ, nhất định phải diệt trừ Gia Cát Linh Ẩn để giải mối hận
trong lòng.
“Tiểu thư, hãy yên tâm đi! Hai huynh đệ chúng ta chính là cao thủ nổi tiếng
kinh thành, diệt trừ một tiểu nha đầu cũng như bóp chết một con kiến.”
Một nha hoàn trong đó nói, nhưng giọng nói kia là giọng của nam nhân.
“Vậy là được rồi, tìm được con nhỏ đó, thì xuống tay ngay cho ta, Gia Cát
Linh Ẩn…” Hồ Tĩnh còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh lạ
truyền đến.
“Là ai?” Hồ Tĩnh cảnh giác hỏi.
Nha hoàn vừa rồi nói chuyện chạy qua đó, từ bên trong bắt được một cô gái, là Tứ tiểu thư Như Nguyệt của nhà Gia Cát, chỉ là Hồ Tĩnh không có chút ấn
tượng nào với nàng ta, trong Bách Hoa Yến, Gia Cát Đại tiểu thư và Tam
tiểu thư chói mắt như vậy, ai cũng không nhớ được Tứ tiểu thư này.
“Ngươi là ai?” Hồ Tĩnh hỏi.
“Ơ…” Trong mắt Như Nguyệt ánh lên tia sáng khác thường, vừa lắc đầu vừa khua tay, càng không ngừng chỉ vào miệng mình và lỗ tai.
“Hóa ra là đứa câm điếc.” Hồ Tĩnh yên lòng, hỏi, “Gian phòng của Tam tiểu thư Gia Cát Linh Ẩn nhà ngươi ở đâu?”
Như Nguyệt mù mờ nhìn Hồ Tĩnh, lại vừa lắc đầu vừa khua tay.
“Ôi trời, đúng là đứa ngu!” Hồ Tĩnh tức giận nói, lại giơ ba ngón tay lên, chỉ chỉ mình, nói rõ từng chữ, “Tam, tiểu, thư!”
Như Nguyệt gật gật đầu ra vẻ như đã hiểu, chỉ về hướng Trục Nguyệt Hiên.
“Đi thôi.” Hồ Tĩnh cười lạnh.
“Tiểu thư, có cần giết ả này diệt khẩu không?” Nha hoàn kia hung thần ác sát hỏi.
“Không cần, vừa điếc vừa câm, sợ cái gì!”
Thấy mấy người Hồ Tĩnh rời đi, trên mặt Như Nguyệt hiện lên nụ cười quỷ dị,
hóa ra hoàn toàn không cần mình ra tay, cây to đón gió, Gia Cát Linh Ẩn, chỉ có khi ngươi và Gia Cát Hồng Nhan đều biến mất, thì mới có người
chú ý đến ta! Qua hôm nay, chỉ còn lại một đối thủ là Gia Cát Hồng Nhan
thôi, tâm trạng của Như Nguyệt nhất thời nhảy nhót.
“Trục, Nguyệt, Hiên.” Nhìn thấy ba chữ trục Nguyệt Hiên, Hồ Tĩnh từ từ ghi
nhớ, “Bắt đầu từ ngày mai, e rằng nơi này phải đổi chủ rồi. Lát nữa nhớ
phải lục soát kỹ càng bên trong, hai mươi ngàn lượng, là thứ dễ nuốt như vậy sao?”
“Tiểu thư yên tâm, nhất định sẽ vét sạch.”
“Vào thôi.”
Nguyệt Lan ngồi ở cửa thêu hài, nhìn thấy mấy người đột nhiên xông vào Trục
Nguyệt Hiên, lập tức đứng lên, ánh mắt nhìn Hồ Tĩnh đầy nghi vấn, hỏi:
“Ngươi tới làm gì?”
Nghe thấy tiếng của Nguyệt Lan, Thanh Y và Kinh Phong mới từ trên cây phi
xuống núp ở sau bức bình phong, Thanh Y biết vào lúc này Kinh Phong
không dám phát ra tiếng động, bèn vươn tay phải ra vò mạnh tóc của Kinh
Phong, Kinh Phong chỉ có thể nhăn mặt nhíu mày, dùng mắt lườm nguýt
Thanh Y.
“Phu nhân mời ta tới, Tam tiểu thư không chào đón sao?” Hồ Tĩnh nghênh ngang đi vào trong phòng, ngửa đầu, hếch mũi sắp đụng trần nhà, hôm nay nàng
ta tràn đầy sinh lực.
Gia Cát Linh Ẩn hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào trên người hai nha hoàn ở sau lưng Hồ Tĩnh, muốn nói nam cải nữ trang, không ai xinh đẹp qua
Thương Y. Gia Cát Linh Ẩn cụp mắt xuống, tiếp tục xem sách trên tay.
“Sao, cả một chung trà cũng không có, đây là đạo đãi khách của phủ Thừa tướng à?” Hồ Tĩnh ngông nghênh ngồi xuống, cười lạnh nói.
“Mộc Tê, dâng trà!” Gia Cát Linh Ẩn không thèm ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói.
“Dạ! Tiểu thư!”
Mộc Tê nhanh chóng bưng một chung trà ra, đặt xuống trước mặt Hồ Tĩnh.
Hồ Tĩnh bưng lên uống một hớp, hài lòng nói: “Phủ Thừa tướng quả nhiên
giàu có, ngay cả trà mà thứ nữ uống cũng thơm ngát như thế, trà ngon!”
Gia Cát Linh Ẩn trái lại không đáp, bản thân chỉ tập trung vào quyển sách, hoàn toàn ném Hồ Tĩnh sang một bên.
“Hừ!” Trên mặt Hồ Tĩnh nở nụ cười sáng rỡ, nháy mắt với hai nha hoàn ở phía sau, hai nha hoàn gật đầu, nhào lên chỗ Gia Cát Linh Ẩn.
Thoáng chốc, hai bóng người một đỏ một trắng từ sau bình phong bay ra, đều nhìn chòng chọc hai nha hoàn kia, một chiêu đã hạ đo ván cả hai.
“Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng!” Tên vừa rồi còn tự xưng là cao thủ
võ lâm, giờ phút này sợ tới mức toàn thân run rẩy, búi tóc trên đầu cũng lệch qua một bên.
Nụ cười của Hồ Tĩnh còn chưa kịp thu hồi, đã bị cảnh tượng trước mắt làm
cho kinh ngạc đến ngẩn người, tại sao lại như vậy? Trong nháy mắt, tình
huống xuất hiện nghịch chuyển, hai cao thủ ả mướn, giờ phút này đang đau khổ cầu xin được tha thứ ở dưới chân kẻ khác. Hồ Tĩnh thất kinh nhìn
hai người đột nhiên xuất hiện, một thiếu niên lạnh lùng cùng một tên yêu nghiệt khó phân biệt nam nữ, không thể tưởng tượng nổi trong phòng của
Gia Cát Linh Ẩn lại có thể chứa người như vậy.
Lúc này, Gia Cát Linh Ẩn đặt sách xuống, đứng lên, cười tươi như hoa nhìn
Hồ Tĩnh còn đang há hốc mồm, nói: “Hồ tiểu thư, mời dùng trà! Có phải
trà nguội rồi không? Mộc Tê, mau đổi cho Hồ tiểu thư chung khác.”
“Dạ, tiểu thư!”
“Thanh Y, Kinh Phong, hai kẻ này giao cho hai ngươi xử lý đó.” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười nói.
“Thật sao? Quá đã!” Thanh Y có vẻ vô cùng hưng phấn, vừa nói vừa nhặt lấy
miếng giẻ nhét vào miệng người nọ, “Lâu rồi bản đại gia không có giết
người.”
Thanh Y một phen cắt rớt lỗ tai trái của tên kia, bất mãn nói: “Trông xấu
hoắc như vậy, mà còn dám nam cải nữ trang, đúng là ô uế mắt của bản đại
gia, người khuynh quốc khuynh thành như bản đại gia đây mới có thể giả
gái, biết chưa?” Nói xong, lại cắt đứt thêm lỗ tai bên phải của người
nọ.
“Ôi! Đúng là xấu muốn chết!” Thanh Y quả thực không nhìn nổi nữa, một nhát cuối cùng đâm trúng tim của người nọ.
Kinh Phong lại không nói gì cả, bước đến vặn cổ người còn lại, người dưới chân lập tức tắt thở.
Đi theo Gia Cát Linh Ẩn đã lâu, lá gan của Nguyệt Lan cũng trở nên lớn hơn một chút, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không còn sợ hãi như trước
kia nữa, chỉ cảm thấy có chút chán ghét.
Mộc Tê pha trà mới, đưa đến trước mặt Hồ Tĩnh, cười nói: “Hồ tiểu thư, mời
dùng trà.” Thấy Hồ Tĩnh đã sợ đến mức tinh thần hoảng loạn, Mộc Tê kéo
hai tay của Hồ Tĩnh, nhét chung trà vào tay nàng ta.
Hồ Tĩnh như đang nằm mơ giữa ban ngày, nàng không nghĩ được trên đời lại
có người độc ác, giết người không chớp mắt đến thế, nàng lúc này gần như đã mất hết ý thức. Tay cầm chung trà của Hồ Tĩnh run rẩy kịch kiệt, mép chung và nắp chung vì sự run rẩy của Hồ Tĩnh mà không ngừng va chạm,
phát ra tiếng lạch cạch, cơ thể giống như bị rút hết xương cốt, không
giữ được mà trượt xuống.
“Hồ tiểu thư, uống trà nhé!” Gia Cát Linh Ẩn làm như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói bình thản đến cực điểm.
“Ta…” Rốt cục Hồ Tĩnh cũng khôi phục chút ý thức, run rẩy nói, “Ta muốn về nhà… về nhà… mẹ ơi…”
“Hồ tiểu thư vội vã gì nào? Chỗ ta có rất nhiều loại trà, Hồ tiểu thư cứ từ từ thưởng thức từng loại một, rồi hẳn đi.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên
nói.
“Không… không cần… không cần đâu!” Hồ Tĩnh ôm đầu, té xuống trước mặt Gia Cát
Linh Ẩn, dập mạnh đầu với Gia Cát Linh Ẩn, “Van xin ngươi, Tam tiểu thư, đừng có giết ta!”
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu.” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười thân thiết, đỡ Hồ Tĩnh dậy, nháy mắt ra hiệu với Mộc Tê.
Mộc Tê gật đầu, nhét miếng giẻ đã sớm chuẩn bị vào trong miệng Hồ Tĩnh, đề
phòng nàng ta la lớn, Hồ Tĩnh hoảng sợ nhìn Gia Cát Linh Ẩn, ra sức giãy dụa.
Bỗng nhiên, Thanh Y như nhớ đến cái gì, nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Tiểu thư,
lúc nãy ta nhìn thấy, Tứ tiểu thư chỉ đường cho ả này.”
“Ngươi ở trong sân mà, sao thấy được?” Mộc Tê nghi ngờ hỏi.
Thanh Y chỉ vào cây to ở trong sân, nói: “Cái này gọi là đứng càng cao thì
thấy càng xa. Tiểu thư, người phải cẩn thận với Tứ tiểu thư mới được.”
“Ừ, ta biết rồi, cám ơn ngươi, Thanh Y.” Gia Cát Linh Ẩn lên tiếng, Như Nguyệt à, ngươi cũng quá nóng vội rồi.
Hết chương 51
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!