Rơi Vào Bẫy Tình Yêu Của Tổng Tài
Chương 13
Lâm Ý Nhiên phải công nhận,Đường Anh Thái quả thực có một sức hút kì lạ.Mới đầu, Lâm Ý Nhiên cứ nghĩ chỉ có mình nàng cảm nhận như vậy,nhưng sau khi nghe Tiểu Ngữ giãi bày thì nàng càng thêm chắc chắn về sự thu hút kì lạ ấy.
Nhớ về 7 năm trước,khi mà hai người lần đầu được xếp ngồi cạnh ,Lâm Ý Nhiên cũng bị hắn thu hút mà vô tình đem lòng cảm mến hắn.
Không những thế,đoạn tình cảm đơn phương ấy còn khiến nàng phải trải qua một quãng thời gian khốn khó trong chính bản thân mình.
Kể cả cho đến hiện tại,cứ ngỡ lòng bình yên,vậy mà khi một lần nữa Đường Anh thái xuất hiện,lại khiến tâm tư của Lâm Ý Nhiên một lần nữa dao động.
Cũng chẳng biết nói sao,Lâm Ý Nhiên của hiện tại cũng không hiểu được tâm tư của mình.Đôi khi thấy đó là điều thật bình thường,nhưng mỗi khi nghe thấy cái tên đó là tâm nàng lại không làm chủ được mình nữa.Nực cười,thật nực cười làm sao !
Có thể hiểu,một Tiểu Ngữ mỏng manh,một Tiểu Ngữ mơ mộng như vậy làm sao mà không trúng tiếng sét ái tình của Đường Anh Thái được cơ chứ.
Cũng không biết làm sao mới tốt cho Tiểu Ngữ này nữa.Lâm Ý Nhiên có lẽ cũng chẳng giúp được bất cứ việc gì liên quan đến hắn,vì đơn giản đến ngay bản thân mình,nàng còn không giúp được,nói gì đi giúp ngừoi khác.
Tiểu Ngữ giống như bị người khác nhìn thấu tâm tình của mình,có chút ngượng ngùng xấu hổ chỉ cúi mặt tập chung ăn.Đến cả việc ngắm nhìn Tổng Tài- người mà khiến bản thân mê muội như hiện tại cũng chẳng dám ngước lên nhìn nữa.
A Hạ một bên vừa đắc trí,một bên thì thao thai bất tuyệt khen ngợi Tổng tài mới nhậm chức,có thể hiểu tại sao Tiểu Ngữ lại mê muội như vậy.Vừa ăn,vừa động viên Tiểu Ngữ phải mạnh dạn với đoạn tình cảm hiện tại.
Lâm Ý Nhiên khi ấy thực sự cũng chẳng còn chút tập chung ăn nữa,đôi khi ngây người theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân.
Những ngày sau đó,chủ đề bàn tán nơi Lâm Ý Nhiên việc chỉ xoay quanh cách làm thế nào để giúp Tiểu Ngữ,mà đầu sỏ của phong trào này không ai khác chính là A Hạ cô nương.
Vậy là,chủ đề của những bữa cơm hay thời gian nghỉ ngơi đều xoay quanh Tiểu Ngữ.A Hạ là một người nhiệt tình,nên hết bày cách này lại đến bày cách kia cho Tiểu Ngữ.Không những vậy,còn lập ra hẳn một danh sách giúp Tiểu Ngữ hoàn thiện bản thân để tự tin hơn với đoạn tình cảm ấy.
Lâm Ý Nhiên nhiều lần cũng bị A Hạ lôi vào góp ý,nhưng quả thực nàng chẳng biết góp ý sao nữa,nên chỉ đầnh đồng ý với những điều mà A Hạ đã đưa ra.
“ Ý Nhiên,đường về đợi mình nhé,mình có chuyện muốn nói “ – Tiểu Ngữ sau giờ ăn trưa liền nói với Lâm Ý Nhiên.Dù không biết vấn đề Tiểu Ngữ muốn nói với mình là gì nhưng Lâm Ý Nhiên cũng gật đầu đồng ý.
A Hạ nay có hẹn với hội bạn,liền lập tức rời đi trước.Tiểu Ngữ cùng Lâm Ý Nhiên sau khi thu dọn cũng nhanh chóng rời khỏi Tần Minh.
Hai người chọn đi bộ cho thoải mái,Tiểu Ngữ ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng
“ Ý Nhiên,cậu thấy mình như vậy có phải hơi quá ?” Lâm Ý Nhiên sau khi nghe Tiểu Ngữ hỏi có chút chưa hiểu liền quay sang nhìn ánh mắt nghi hoặc.
Như đoán được ý Lâm Ý Nhiên , Tiểu Ngữ liền lên tiếng “ chuyện có tình cảm với Tổng tài mới ấy !?”
Nghe đến đây , Lâm Ý Nhiên mới hiểu ra,đúng là chỉ có tình yêu mới có thể khiến con người thay đổi.Từ một Tiểu Ngữ thẳng thắn trong mọi vấn đề mà nay chuyện liên quan đến tình cảm khiến nàng trở nên rụt rè đến vậy.
Lâm Ý Nhiên cũng chưa biết trả lời sao,im lặng suy nghĩ khiến Tiểu Ngữ sốt ruột mà lên tiếng:
“ có phải ,việc mình có tình cảm với tổng tài là sai không? “ giọng điệu ấy,cái giọng điệu sốt ruột như sợ người khác phê phán ấy, khiến Lâm Ý Nhiên có chút đau lòng.
Đúng,phải gọi là đau lòng,nếu như trái tim có thể minh mẫn tính toán đúng sai như lý trí thì đã chẳng có cái gọi là tình yêu.
Lâm Ý Nhiên khi ấy quay sang nhìn Tiểu Ngữ trân tình nói :
“ Trong tình yêu,thực ra không có đúng hay sai,chỉ là do quyết định của con tim mà thôi “
“ Vậy, Ý Nhiên à,cậu thấy mình nên quyết định như thế nào?Tiếp tục hay từ bỏ ? “
Câu hỏi ấy của Tiểu Ngữ khiến Lâm Ý Nhiên không biết phải trả lời sao,vì bản thân chính nàng còn không biết phải tiếp tục hay từ bỏ.
“ Tiểu Ngữ à,cậu nên đặt tay lên con tim của mình để tìm ra câu trả lời cho bản thân,đó mới là câu trả lời thực sự mà cậu cần “
Nói rồi,Lâm Ý Nhiên quay đi,bỏ lại Tiểu Ngữ vẫn thất thần với câu trả lời của nàng.Mãi cho đến khi Lâm Ý Nhiên đã cách Tiểu Ngữ một đoạn xa,nàng mới nghe thấy tiếng Tiểu Ngữ “ cám ơn cậu,Ý Nhiên “ .
Hai người cũng tạm biệt từ đây mà trở về ngôi nhà thân thương của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!