Thỏ heo!!! Anh yêu em
Chương 28
Hắn ko thương tiết mà đá cánh cửa lớp ra, nhìn xuống bàn cuối nở nụ cười mê mẩn.
*xôn xao*
– A, anh Khánh nhìn mình kìa !!_1 con nhỏ ngồi trên Linh 1 bàn ôm mặt xấu hổ nói
– Nhìn kĩ lại đi, anh ấy nhìn mình cơ !!
-Ko, nhìn mình
– Ko….nhìn tôi
(2 đứa bàn trên xôn xao cãi nhau) còn về những đứa xung quanh, ánh mắt trìu mến hướng về hắn.
-2 ng có thôi đi ko?_ánh mắt sắc lạnh của Gia và nó nhìn 2 đứa bàn trên
-Em làm gì ở đây?_cô Hoa lên tiếng
-Em muốn mượn 1 bạn trong lớp ạ._nói rồi nó đi nhanh xuống bàn cuối kéo tay Linh đi.
-Chưa hết tiết mà !!_nó bị lôi đi ko thương tiết
Lại những cơn suýt xoa vang lên trong phòng học, ánh mắt ghen tỵ, ngưỡng mộ nhìn bóng dáng họ. Cô Hoa cũng bất ngờ trc hành động đó nhưng biết làm gì đc. Về phần Gia, cô nhìn họ lắc đầu, nhưng 1 phần cũng ngưỡng mộ nó, chưa đầy 2 tiết mà Khánh đã nhớ nó, còn cái tên Thiên chết tiệt kia, 3 ngày ko gặp cũng chẳng nói lời nào khi gặp lại.
Cô bực mình trút giận lên cuốn tập, những trang giấy bị cô nhàu nát hết, bỏ ngoài tai những bài giảng, nằm trên bàn nghĩ vu vơ rồi nhìn ra cửa sổ.
Ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên khuôn mặt trắng hồng của cô làm cô tỏa sáng hơn bao giờ hết. Khẽ nhắm mắt, hơi thở đều đều, tâm trạng cô khá hơn, cô bất giác cười mỉm hưởng thụ cái cảm giác ấm áp của nắng.
“Linh đi rồi, tiết học này chán chết, muốn về nhà quá”_cô ngẫm nghĩ nhưng mắt vẫn nhắm tịt.
Cô làm sao biết đc, bên ngoài cửa sổ, ánh mắt yêu thương trìu mến đang nhìn cô từ nãy, tim anh ko tự chủ mà đập liên hồi. “Ko ngờ có khi Gia lại hiền dịu như thế, cái tính cách bướng bỉnh của cô như bị ánh nắng dìm hẳn, giờ đây là 1 Mỹ Gia trong sáng, thơ ngây hiện lên trc mặt anh”
(t/g: quá thích đây mà)
Chuông tin nhắn vang lên. Cô khẽ xoay đầu vào trong lôi cái điện thoại ra nhăn nhó đọc tin nhắn.
-Ra ngoài, anh đợi em. Thiên
Cô đọc xong liền quăng cái điện thoại lại vào cặp, tiếp tục nhắm mắt tận hưởng ánh nắng.
“ Cái tên chết tiệt, ng ta thì tới tận lớp hộ tống bạn gái, còn anh thì nhắn tin bắt em ra ngoài, hứ, ko đi”
Thiên nhìn cô qua cửa sổ, bỗng hai chân mày nhăn lại nhìn Gia, anh chẳng hiểu cái mô-tê gì cả, sao cô ấy ko chịu đi ra ngoài.
Tin nhắn lại đến.
-Sao chưa chịu ra?
Cô bực bội rep lại: – Ko thích, đang học.
-Học ngủ??
Cô nhìn tin nhắn, bất ngờ bật dậy nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai.
“Mặc kệ, mình ko ra” Lại tiếp tục nắm xuống bàn.
Lịch sử lặp lai, chắc cánh cửa phải đi thay quá, bị 2 anh đá suốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!