Tinh Vũ Cửu Thần - Chương 9: Tẩu thoát thành công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Tinh Vũ Cửu Thần


Chương 9: Tẩu thoát thành công


Tạ Tinh hồi hộp nắm chặt lấy đầu thương bị gãy, núp trong bụi cỏ, chỉ cần đợi
5 phút nếu như sau đó không có ai đi qua thì nói rõ rằng họ may mắn không bị
ai khác phát hiện

Nhưng sau 3 phút, Tạ Tinh nghe được tiếng bước chân, Tạ Tinh thở phào nhẹ nhõm
vì xác định được người đi theo không nhiều, chỉ có 2 người, đoán là họ chỉ có
2 người nên không dám lập tức ra tay

Điều làm Tạ Tinh lo lắng là thân thể bây giờ của mình gầy yếu, không biết tập
kích 1 mình có thể thành công hay không

Tạ Tinh đoán không sai, quả nhiên là chỉ có 2 người đi theo dõi và tưởng rằng
ta chỉ có 2 người, với lại gần trời sáng nhưng vẫn chưa có ánh mặt trời

Tạ Tinh đã thấy được 2 bóng người đi đến, một trước một sau. Nhưng thân hình
của họ so với mình thì khác xa

Khi người thứ nhất đi qua, Tạ Tinh đột nhiên nhảy ra dùng đầu thương gãy đâm
vào bụng của người đi sau. Cậu đã phải dùng hết sức của bản thân mình

Tiếng hét thảm khốc vang lên, làm cho Vương Hổ và Đinh Cầu lập tức quay đầu
lại

Tạ Tinh than một hơi, nếu như mà thân thể cũ còn thì không cần phải như thế,
trực tiếp bịt miệng họ lại và giải quyết

Tạ Tinh rút đầu thương ra và lập tức rời đi, ngay sau đó một cây đao từ ngoài
trước chém tới chỗ trước đó đứng của Tạ Tinh

Sau khi đồng đội bị giết người đi trước rất nhanh đã có phản ứng. Vương Hổ
quay lại kịp và đến gần không cần phân biệt ai là Tạ Tinh chỉ cần nhìn thân
hình là biết được

Vương Hổ lập tức lao vào kẻ địch đè xuống đất, Đinh Cầu nhanh chóng kéo Tạ
Tinh ra khỏi, thấy Vương Hổ và kẻ địch đang ôm nhau tấn công, Tạ Tinh phản ứng
lập tức lấy đầu thương đâm vào cổ họng của đối phương

“Tinh ca, sao huynh có thể ra tay chuẩn xác thế?” Đinh cầu chỉ giúp vương hổ
đè lại đối phương thì đã dùng hết sức mình, mà thấy Tạ Tinh đâm vào đối phương
chuẩn xác như thế cũng làm Vương Hổ cảm thấy ngạc nhiên

Tạ Tinh đã mệt đến hết sức, thở dài một tiếng và nói chuyện với Vương Hổ:
“Vương Hổ đại ca, huynh nhanh chóng ném 2 cái xác xuống sông đi, chúng ta phải
chạy ngay lập tức, đệ đoán rằng tiếng hét lúc nãy đã bị người ta nghe thấy
rồi, giờ trời chưa sáng họ muốn kiếm được chúng ta cũng phải mất một khoảng
thời gian”

Vương Hổ biết giờ không phải giờ nói chuyện nên lập tức làm theo lời của Tạ
Tinh, ném 2 cái xác xuống sông

Ba người lập tức chạy về phía đường lớn

Trời bắt đầu sáng, ba người đã rời khỏi sông khoảng được 30 dặm. Ba người mệt
đến nỗi thở gấp

“Giờ phải làm sao?” Vương Hồ nhìn Tạ Tinh, muốn hỏi ý kiến

Tạ Tinh lấy gói hành trang ra và nói: “giờ chúng ta lập tức thay quân phục ra,
nhanh chóng lên đường. Tuy ở đây là vùng ranh giới, những cũng rất nguy hiểm”

Ba người thay đồ xong, nhờ vào kinh nghiệm và ý thức của Tạ Tinh, chỉ chạy hết
nửa ngày thì đã ra khỏi khu vực chiến trường. Trời đã bắt đầu tối lại, ba
người ngồi xuống ăn lương thực rồi chuẩn bị xuất phát tiếp

Tuy ba người con mắt đã đỏ rực nhưng không ai dám ngủ, cho dù ở đây cách chiến
trường rất xa

Lại là một đêm dài chạy trốn, ba người cuối cùng cũng đã hoàn toàn rời khỏi
được khu vực chiến trường

“Tinh ca, hay là mình ngủ một giấc đi, đệ thật sự đã chịu không nổi rồi” Đinh
Cầu ôm lấy một cành cây, thở hổng hểnh và nói

Tạ Tinh giờ cũng mệt đến chịu không nổi, dù biết được kế hoạch chạy trốn đã
thành công, nhưng cậu cũng rất cảnh giác hỏi Vương Hổ: “Vương Hổ đại ca, bây
giờ chúng ta cách con sông tiếp theo bao xa?”

“Còn khoảng nửa ngày đường, chỉ cần chúng ta đến được con sông tiếp theo, ở đó
có một bến cảng. Trong thương thuyền, không cần biết là ai chỉ cần trả đủ tiền
thì họ sẽ đưa ta đi, nếu đến Tượng thành thì cần 1 lượng, còn chúng ta đến
Thiết thành của Triết Vân Quốc thì cần 2 lượng” Vương hổ nói

“Vậy được, tiểu Cầu, ngươi cầm cự thêm nửa ngày, đợi chúng ta lên thuyền thì
được ngủ. Ở đây tuy không xảy ra đại chiến nhưng mà cũng không thể đảm bảo sẽ
không có những bại binh chạy trốn đến đây” Tạ Tinh nói xong, thật ra cũng rất
mệt mỏi, toàn thân không còn muốn di chuyển, có thể thấy được cơ thể bây giờ
rất tệ nếu không phải ý chí kiên cường, cậu thật là không thể chống cự đến bây
giờ

Tiểu Cầu gật đầu, vì bảo toàn tính mạng, khổ cực cỡ nào cũng phải chịu, với
lại chỉ còn nửa ngày, ba người ăn ít lương khô rồi sau đó cắn răng đi tiếp

Độ may mắn của 3 người không tối, Tạ Tinh đến bến cảng thì vừa đúng có một con
tàu, có thể khi 2 nước giao chiến thì không có nhiều thương thuyền qua lại,
trên thuyền người không nhiều, ba người nhanh chóng lên thuyền rồi tìm một chỗ
để ngủ

Cũng may là khi lên thuyền chỉ cần trả tiền thì không ai hỏi mình là ai và từ
đâu đến

Sau khi đưa tiền, nói một câu là đi Thiết Châu thành rồi chuyện đầu tiên họ
làm là ngủ ngay lập tức

Hiện tại trên thuyền cũng có người nhìn vào ba người họ, thấy ba người họ ngủ
như heo, có 2 hán tử đến gần

“Hội ca, ba người này nằm ngủ như heo, nếu giờ ném chúng xuống sông thì họ
chắc cũng không biết được” người đàn ông nhìn vào 3 người Tạ Tinh và nói nhỏ

Một người đang ông khác lấy lá thư trên người Tạ Tinh và nhìn, sắc mặt biến
đổi, liền nói: “Đây là ba người trốn khỏi chiến trường để đi đưa thư, không có
tiền bạc gì cả cho nên không cần đụng vào họ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN