Thám Hoa Giới Giải Trí - Chương 3: Tổn thọ - Mù chữ đọc thơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Thám Hoa Giới Giải Trí


Chương 3: Tổn thọ - Mù chữ đọc thơ


Đến phim trường Thủy Thiên, dì Thẩm xuống xe trước, nhỏ giọng kể lại cho Tô Tầm nghe chuyện lúc sáng. Tô Tầm càng nghe càng nhíu chặt chân mày, làm việc chung nửa năm, chưa hề nghe nói Đào Thanh thích hoa quế! Chẳng lẽ là vì chuẩn bị cho nhân vật sắp tới? Trong ‘Hoàng hậu Quy Ninh’, Đào Thanh đóng vai hoàng tử Quảng Tích, không chừng là người có những hứng thú tao nhã kiểu như ngắm hoa quế? Tô Tầm tạm thời nén lòng hiếu kỳ xuống, hiện còn có việc chính phải làm.

Tô Tầm bước lại gần taxi, thấy Đào Thanh đang mở ví, lấy tiền, thầm nghĩ: Đào Thanh có thể có chen chân trong giới giải trí thật sự hoàn toàn là nhờ khuôn mặt đẹp tới trời người đều căm phẫn kia. Nếu không do cái tính thích tự tìm đường chết, nhất định đã nổi lên rất nhanh, chứ không phải nửa sống nửa chết như bây giờ!

Lúc Đào Thanh Phong đưa tiền cho tài xế, hơi chần chờ một chút, giống như không chắc chắn có đúng số tiền hay không khiến tài xế cũng ngờ ngợ, phải đếm lại một lần nữa mới thối tiền thừa. Đào Thanh Phong nhận lấy tiền thối, cẩn thận sửa thẳng, xếp vào ví lại, rồi xuống xe. 

Đào Thanh Phong thấy mặt Tô Tầm, chỉ bất ngờ mấy giây đã lập tức nở nụ cười lịch sự. 

Tô Tầm sợ run cả người, không hề biết ‘kinh sợ’ chỉ mới bắt đầu.

Đào Thanh Phong cẩn thận hỏi thử, “Tô tiên sinh?”

Tô tiên sinh?! Đào Thanh Phong trở nên lễ phép như vậy từ lúc nào?!

Tô Tầm và dì Thẩm liếc nhau thật nhanh, thấy được vẻ kinh sợ trong mắt đối phương. Rốt cuộc Tô Tầm đã hiểu, ý ‘có gì đó lạ lạ’ của dì Thẩm là sao.

‘Hoàng hậu Quy Ninh’ chưa quay, đã bắt đầu nhập vai hoàng tử văn nhã khiêm nhường? Không thể nào!!

Nhưng vẫn có một âm thanh nho nhỏ vang lên: ngộ nhỡ là thật thì sao? Biết đâu Đào Thanh đã đổi tính!

Cách Đào Thanh chào hỏi Tô Tầm từng có đấm vào mặt, đập bình rượu lên đầu, quất áo sơ mi, ‘ê’, ‘này’. Trong từ điển của riêng Đào Thanh, vốn không có những từ lịch sự như ‘ngài’, ‘anh’ này nọ. Người quen, Đào Thanh gọi ‘anh’, không quen, gọi ‘tên đó’.

Đào Thanh Phong thấy Tô Tầm im lặng, bèn quay sang nói với dì Thẩm, “Làm phiền Thẩm đại nương nhiều rồi! Đại nương cứ về trước đi.”

So với cách gọi kỳ lạ từ ‘dì Thẩm’ biến thành ‘Thẩm đại nương’, Tô Tầm cảm thấy kính xưng ‘tiên sinh’ hay ‘ngài’ chẳng có gì là đáng kinh ngạc nữa. Dì Thẩm nhìn Tô Tầm với ánh mắt kiểu như ‘Thấy chưa! Dì cũng muốn xỉu luôn rồi!’

Đột nhiên Tô Tầm nhớ tới câu ‘chế đi cho rồi’ của Đào Thanh, chợt thấy lạnh cả người. 

diễn.đnafl/leq/qiysm/”donlkndon Trong nháy mắt đó, một người lớn lên trong xã hội chủ nghĩa duy vật như Tô Tầm, bỗng chập ‘mạch não’, nảy lên một ý niệm ‘dù xuống địa ngục cũng không có chỗ’. Mặc kệ là nhập vai, hay có ẩn tình khác gì khác, chỉ hi vọng cứ như thế này mãi. Không muốn trên mặt và lưng phải vương mùi thuốc dán nữa! 

Phải nói thật sự Tô Tầm có khả năng kiên nhẫn hơn người thường rất nhiều. Những người đại diện trước của Đào Thanh chỉ cố không tới ba tháng, riêng Tô Tầm vẫn có thể hết lần này tới lần khác nộp đơn xin bồi thường lên trên. Tất nhiên, nếu là người bình thường, ai lại muốn ngày ngày sống trong nguy hiểm chứ!

Tô Tầm luôn thầm cầu mong được công ty điều đi, không phải làm người đại diện cho Đào Thanh nữa. Mặc dù cho đến giờ công ty vẫn chưa tìm được người khác phù hợp hơn, khả năng được điều đi không cao. Nhưng Tô Tầm vẫn luôn tin tưởng khả năng này còn cao hơn cả khả năng Đào Thanh đổi tính.

Ngay giờ phút này, Tô Tầm dao động. Biết đâu vô tình uống trúng thuốc gì đó nên tính tình khác hẳn!

“Anh Đào…” Tô Tầm ngập ngừng hỏi, “Anh có khỏe không?”

Đào Thanh Phong hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt, vươn tay ấn huyệt Thái dương hai bên.

Tô Tầm thầm nghĩ: nghi thức cắt băng chỉ có mười phút, anh Đào trông mệt mỏi thế này chắc là không thể tham gia buổi phỏng vấn rồi. Lại phải làm báo cáo xin phép này nọ…

Đào Thanh Phong ngẩng đầu nhìn tấm áp phích tuyên truyền ‘Hoàng hậu Quy Ninh’, hình vẽ bằng bút lông nữ diễn viên Chung Ngọc Kiều mặc một bộ áo bông, bối cảnh là sa mạc Cô Yên.

Đào Thanh Phong lại nở nụ cười lịch sự với Tô Tầm, đáp, “Không sao, có thể chịu được…” vừa nói vừa cau chặt mày, cố gắng chịu đựng, “Phỏng vấn… cái gì?”

Trong kí ức có vài hình ảnh giúp Đào Thanh Phong biết ‘phỏng vấn’ là gì. Trả lời không được không phải rơi đầu. Vậy thì chẳng có gì phải lo lắng cả. 

Tô Tầm nói, “Các phóng viên sẽ hỏi tự do. Chúng ta không nhận được bản thảo trước. ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ chưa quay, cũng chẳng có gì để kể. Anh đừng lo, hôm nay chỉ là cuộc phỏng vấn nhỏ, chủ yếu tuyên truyền cho phim trường mới xây, không hỏi vấn đề quá khó đâu!”

“Vậy thì tốt rồi.” Đào Thanh Phong lại nhìn về tấm áp phích tuyên truyền, ngâm nhỏ, “Thu cung nguyệt mạo danh canh hiền, bắc địa hồn thù thanh chủng xử…’”

Đây là hai câu trong một bài thơ thất ngôn của một nhà thơ cuối triều Đại Hưng viết về cuộc đời của hoàng hậu Quy Ninh. dnlkễn.d;dàn/q/ưu,đn.on Triều Đại Hưng bị Đại Sở thay thế, Đào Thanh Phong cũng suýt được tham gia biên soạn ‘Đại Hưng sử’, đáng tiếc…

Thôi, đầu đã đủ đau, đừng suy nghĩ những chuyện đã qua nữa, để dành sức lực đối phó cho xong chuyện trước mắt thôi.

Đào Thanh Phong không sợ phỏng vấn, bởi vì các phóng viên không phải các đại nho, người nghe cũng không phải là hoàng thượng, có thể quyết định sống chết của mình.

Đào Thanh Phong lại tự an ủi: sẽ không rơi đầu.

Dì Thẩm ngơ người, hoàn toàn nghe không hiểu. Tô Tầm cũng rùng mình. 

Anh Đào vừa đọc thơ?! Nho nhã khiến người ta nổi cả da gà! Đào Thanh và thơ?! Tổ hợp chỉ nghĩ thôi đã thấy độc vô cùng! Nếu fan biết có khi nào còn hùa nhau kêu Đào Thanh đi khám khoa tâm thần?! Phần lớn fan thích Đào Thanh bởi hình tượng ‘tính tình thành thật, biết thì nói biết, không biết nói không biết’ giờ thay đổi thành ‘người có học’ họ chịu nổi không?!

Mặt khác, trong đầu Tô Tầm bỗng nổi lên ý tưởng: Kệ đi. Mất fan thì cứ mất! Anh ta thích gì cứ làm, dù sao mình chỉ là một người đại diện làm công cho công ty thôi, chẳng có quyền thay đổi gì cả. Công ty đã quy hoạch mười năm cho Đào Thanh dựa trên tính tình thật. Lúc trước cũng có ngôi sao lấy cớ ‘thẳng tính’ để biện minh cho hành động thô lỗ. Giờ nếu Đào Thanh thật sự thay đổi, không đi theo con đường này nữa, người đại diện chỉ chịu trách nhiệm thứ yếu, chủ yếu vẫn là bản thân Đào Thanh thôi!

Lúc nào Tô Tầm cũng mong mau chóng thoát khỏi hố lửa. Trực giác mách bảo: dù là nhập diễn thì sự thay đổi này cũng rất kỳ lạ, cứ tạm chờ xem diễn biến thế nào!

Nghĩ vậy, Tô Tầm càng không muốn chủ động báo cáo lên trên sự thay đổi của Đào Thanh. Mặc dù công ty và fan sớm muộn gì cũng biết, nhưng đó là do Đào Thanh tự tìm, chẳng trách được ai.

Điều khiến Tô Tầm tò mò nhất lúc này là nếu Đào Thanh đã chuẩn bị kỹ từ trước thì sẽ tiếp tục thể hiện như thế nào lúc trả lời phỏng vấn đây?

Phóng viên lần lượt đi tiến vào hội trường. Đào Thanh Phong giữ vững nụ cười lịch sự tiến vào, dù sắc mặt hơi tái, nhưng may là mặt Đào Thanh vốn sáng, vòng thâm mắt cũng không quá rõ ràng.

Đào Thanh bước đi vô cùng thong dong, vừa tới cổng lập tức ưỡn thẳng lưng, vòng hai tay đưa trước ngực, tựa như đang thông qua một cửa chính sâm nghiêm. Chợt nhìn mọi người xung quanh, như tỉnh ra, nhanh chóng bỏ hai tay xuống, khiến người ta có cảm tưởng như hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác.

Phim trường cao lớn, ánh nắng phản xạ đỉnh ngói vàng huy hoàng. Không phải lưu ly quý trọng chỉ là thủy tinh bình thường. Ánh sáng rực rỡ chói vào mắt khiến Đào Thanh Phong vô thức nghiêng đầu tránh. 

Đứng thẳng nhìn lầu các, trầm mặc hồi lâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN