Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 99
Editor: Xiao He
Đúng giờ tối hôm nay Thời Quang cũng xem chương trình phỏng vấn này, sau khi xem xong, cô vẫn còn ngơ ngác nhìn TV.
Những hiểu biết của cô chỉ là Úy Phong đã quen biết chị Văn Văn được bảy năm, tất cả đều trái ngược với lời nói của ba, đây là một lời nói dối trắng trợn mà.
Thời Cảnh Nham hỏi cô: “Còn muốn xem nữa không?” Anh cầm điều khiển, chuẩn bị tắt TV.
Thời Quang hoàn hồn, cướp điều khiển lại, “Em phải xem lại lần nữa.” Tối nay hình tượng ba trong mắt cô vô cùng soái.
Cô nhìn Thời Cảnh Nham: “Sao nhìn anh không có chút ngạc nhiên nào với hành động của ba em vậy?”
Thời Cảnh Nham: “Người thông minh sẽ không ngạc nhiên.”
Thời Quang: “…”
Cô quay mặt qua nhìn anh, lại tiếp tục trợn trắng mắt.
Sau đó vẫn chưa hết giận, dạng chân đến trên đùi anh, muốn đánh anh.
Thời Cảnh Nham, thuận thế kéo cô vào trong ngực.
Nói với cô về buổi phỏng vấn của Úy Minh Hải, “Úy tổng đã lựa chọn công khai nói chuyện cá nhân trên chương trình truyền hình như vậy, ngoại trừ muốn “làm sáng tỏ” mối quan hệ giữa ông ấy và Mẫn Lộ, làm rõ tầng quan hệ này, thì còn gì nữa sao?”
Mẫn Lộ và Úy Phong có đến với nhau hay không, không ai có thể chắc chắn được.
Thế nhưng điều khó khăn nhất chính là chuyện Mẫn Lộ thích Úy Minh Hải bảy năm, mọi người trong giới đều biết cả, thế nên Mẫn Lộ không thể nào chọn Úy Phong được, ai trong trường hợp này cũng sẽ làm như vậy.
Cô ấy không quan trọng người khác nghĩ gì về mình, nhưng bởi vì cô mà Úy Minh Hải và Úy Phong lại bị người khác chỉ trích.
Một cô gái lại có mối quan hệ không rõ ràng với chú cũng như cháu trai của người ta, chính những lời đồn đại này sẽ làm hủy hoại một cuộc hôn nhân hoặc tình cảm của người khác.
Cho dù Úy Phong không để tâm đến ánh mắt người đời, nhưng ba mẹ Úy Phong không bao giờ chấp nhận cho Úy Phong cưới một người từng thích chú út của mình, còn làm rầm rộ khiến ai cũng biết tới.
Trước mặt bọn họ còn không đồng tình, sau này nếu cả nhà tụ họp lại còn khó mà vừa mắt hơn.
Tối nay Úy Minh Hải đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người mình, mọi chuyện liền biến thành Mẫn Lộ và Úy Phong đã chia tay nhiều năm như vậy nhưng vẫn không nỡ buông tay đối phương.
Mặc kệ ba mẹ Úy Phong có thích Mẫn Lộ hay không, có ngại Mẫn Lộ lớn tuổi hơn Úy Phong hay không, cuối cùng cũng sẽ đau lòng con trai mình mà ngấm ngầm thừa nhận đoạn tình cảm trắc trở này.
Dù sao cũng bảy năm rồi, ngay cả Úy Minh Hải còn không chia rẽ bọn họ, vậy ba mẹ Úy Phong cũng không còn lý do gì để suy nghĩ nữa.
Nếu như Mẫn Lộ và Úy Phong đến với nhau, Úy Minh Hải đã dọn dẹp mọi chướng ngại mà sau này cô ấy phải đối mặt một cách sạch sẽ, từ chướng ngại người lớn trong nhà Úy gia, đến những lời đàm tiếu của người ngoài.
Cho dù Mẫn Lộ không yêu Úy Phong, cô ấy cũng không bị những người phụ nữ kia chế giễu nữa.
Thời Quang không khỏi lo lắng, “Thế Úy Lam thì sao? Cô ta sẽ tin sao?”
Lỡ như Úy Lam vì cô, mà không thích Mẫn Lộ, vậy không phải mọi công sức của ba đều đổ sông đổ bể sao?
Thời Cảnh Nham: “Úy Lam không biết chân tướng, ngoại trừ Úy tổng, Úy Phong, Mẫn Lộ và Tả Thụy, còn lại đều là tin đồn của người khác, hôm nay Úy tổng tự mình giải thích, bọn họ chắc chắn sẽ tin.”
Bảy năm trước, Úy Lam vẫn còn ở nước ngoài, cô ta còn không hiểu rõ mọi chuyện chứ đừng nói là người ngoài.
“Nhất định Úy tổng vẫn còn bằng chứng khác để chứng minh tình cảm bảy năm của Mẫn Lộ và Úy Phong có tồn tại, không phải do ông ấy nói dối.”
Thời Quang: “Bằng chứng gì?”
Tạm thời Thời Cảnh Nham không biết, anh cũng không có nhiều sức lực để suy nghĩ nhiều như vậy, liền đổi chủ đề hỏi Thời Quang: “Lên lầu ngủ nhé?”
Thời Quang nhìn đồng hồ đeo tay, mới chín giờ thôi.
“Sớm vậy sao?”
“Ngủ sớm dậy sớm.”
Khóe miệng Thời Quang mỉm cười, cô biết anh đang nghĩ gì.
Thời Cảnh Nham tắt TV, ôm cô từ dưới lầu lên phòng ngủ.
Trong khoảng thời gian này hai người đều bận rộn, đã lâu rồi không có một buổi tối bình yên như thế này, hoàn thành xong công việc rồi cùng nhau xem TV.
Mới vừa rồi Thời Cảnh Nham nói cô lên lầu ngủ không phải là nghĩ đến chuyện này, chủ yếu là anh muốn nói chuyện về tình hình gần đây của công ty TIME.
Quá trình thu mua xưởng Tư Ngữ cũng đến giai đoạn cuối rồi, tháng sau bắt đầu hoạt động, sẽ có thợ may thủ công đến nhận việc.
Thời Cảnh Nham để Thời Quang trên giường, cầm một cái gối dựa đặt trên đầu giường cho cô.
Thời Quang nghi hoặc nhìn anh, “Anh có chuyện gì muốn nói với em à?”
Thời Cảnh Nham: “Ừ.” Anh lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn trong tủ đầu giường, “Tặng em một món quà.”
“Cái gì vậy?”
Thời Quang nhận lấy, là một bản hợp đồng, xưởng quần áo Tư Ngữ.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, “Anh là người mua lại sao?”
Thời Cảnh Nham gật đầu, lấy bản hợp đồng trong tay cô ném trên tủ đầu giường, “Em dành chút thời gian để hẹn bên luật sư, hoàn thành thủ tục nhanh một chút.”
Anh cúi người, hai tay chống hai bên người cô, hôn môi cô một cái, “Bất ngờ sao?”
Thời Quang ngước mắt, “Món quà này quá giá trị rồi.” Hơn mấy trăm triệu, cô không thể nào nhận được.
Thời Cảnh Nham cọ lấy trán cô, “Anh không giá trị hơn cái xưởng này sao? Không phải cả người anh đều là của em à?”
Thời Quang bất lực phản bác, cười bất đắc dĩ, “Không giống nhau mà.”
“Giống chứ.”
Anh cúi đầu, thuận tay tắt đèn trên đầu giường, ngậm lấy môi cô.
Mút vào rất nhẹ nhàng, không có ý định xâm nhập vào, cũng không có ý định công thành chiếm đất.
Môi trên, môi dưới, khóe môi.
Hôn tới tới lui lui.
Thật giống như nụ hôn đầu tiên của hai người, tựa chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại không thể nào dừng lại.
Nụ hôn thuần túy không hề xen lẫn bất kỳ dục vọng nào, làm cho hai trái tim đồng điệu cũng mê hoặc tâm trí nhau.
Hô hấp Thời Quang dồn dập, nhắm mắt lại, hai tay để trên mu bàn tay của anh, tìm kiếm một điểm tựa, phối hợp với nụ hôn của anh.
Tình yêu giữa cô và anh, có khi giống như một giọt nước chảy vào dòng suối, nhưng phần nhu tình mật ý lại có thể chảy tận vào tâm can, có khi lại giống như sóng biển mãnh liệt, điên cuồng kích thích mọi giác quan.
Dù là như thế nào cũng khiến cô mê luyến.
Lúc kết thúc, Thời Quang nằm sấp trên người Thời Cảnh Nham, trong tình trạng kiệt sức, mọi khí lực đều không còn.
Đây là lần đầu tiên cô thử tư thế này, còn kích thích hơn so với những gì cô nghĩ.
Thời Cảnh Nham dùng hai gối dựa để sau lưng mình, thuận tay lấy áo choàng tắm trùm lại cho Thời Quang, mồ hôi trên lưng cô dày đặc.
Sau khi bình tĩnh lại, Thời Quang hỏi, “Món quá quý giá như vậy, sao anh không chọn ngày 20 tháng 5 mà tặng cho em?”
Thời Cảnh Nham: “Ngày đó không phải em bận rộn với nhiều công việc, còn phải thanh toán nhiều khoảng thu chi sao?” Nói không chừng lại bận tới tối muộn.
Thời Quang hôn trên ngực anh một cái, cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, nghĩ tới ngày hôm đó sẽ bắt đầu tung sản phẩm ra, không ngờ anh lại nhớ kỹ như vậy, nên chúc mừng ngày 20 tháng 5 sớm cho cô.
Ngày thứ hai tiếp đó, Thời Quang đã có toàn bộ chìa khóa của xưởng.
Sáu giờ rưỡi sáng, Thời Quang bị đánh thức bởi tiếng chuông, cô với lấy điện thoại di động, tắt tiếng chuông, trên mạng đang có rất nhiều tiêu đề hot, cái nào cũng có liên hệ đến Úy Phong và Mẫn Lộ.
Giống với những gì Thời Cảnh Nham phán đoán tối qua, ba vẫn còn một chút “bằng chứng” để chứng minh cho tình yêu của Úy Phong và Mẫn Lộ, trong khoảng thời gian bảy năm này, tình yêu giữa hai người vẫn chưa bao giờ đứt đoạn.
Trên hot search có tổng cộng sáu tấm hình, hình đầu tiên là vào năm năm trước.
Khi đó chị Văn Văn vẫn còn làm nhà thiết kế ở công ty cũ, lúc trình diễn thời trang, Úy Phong cũng xuất hiện ở đấy, đứng ở một góc khuất, đây là tấm hình do dân mạng chụp, không nghĩ đã lâu như vậy mà vẫn tìm ra được.
Tấm thứ hai là vào buổi tiệc rượu từ thiện ba năm trước, ánh mắt Úy Phong đang hướng về Mẫn Lộ ở phía đối diện.
Tấm thứ ba là ảnh screenshots của bạn Úy Lam, tối hôm qua có đăng một bài: [Tôi nói vì sao người nào đó lại đề nghị tôi trả lương cao để thuê người nào đó vào làm giám đốc thiết kế của AIO, mời người nào đó khi nhìn thấy bài đăng này thì tự giác trả phí làm bà mối cho tôi nhé:) ] Thật ra Úy Lam không thích Mẫn Lộ gả vào nhà cô, nhưng chú út cũng đã tỏ thái độ ủng hộ rồi, Úy Phong cũng thâm tình như vậy, cô không thể nào đóng vai ác được, không bằng thuận nước đẩy thuyền, còn có thể lấy lại được một chút cảm tình.
Về phần lúc trước Úy Phong đề nghị Úy Lam thuê Mẫn Lộ vào làm cho AIO, thật ra cũng không có tâm tư nào khác, chẳng qua là anh cảm thấy, cô đã yêu thầm được sáu năm như vậy mà vẫn không hết hi vọng, nên anh muốn giúp cô, cũng cho cô một cơ hội để tiếp cận gần hơn với chú ấy.
Ngoại trừ anh, không ai biết đến chuyện này.
Ảnh thứ tư là một tấm ảnh động, Mẫn Lộ và Úy Phong đang cùng nhau ăn cơm trong nhà hàng, ảnh thứ năm là ảnh chụp, sau khi dùng bữa xong, Mẫn Lộ ra quầy thu ngân tính tiền.
Bữa ăn ấy là buổi hẹn xem mắt do Tả Thụy sắp xếp, nhưng cư dân mạng cũng không biết chuyện này.
Ảnh thứ sáu cũng là ảnh động, là một đoạn video theo dõi, trong hành lang hội sở, Úy Phong đoạt lấy li rượu vang trong tay Mẫn Lộ, quay người bước đi, mà Mẫn Lộ vẫn luôn nhìn về phía cuối hành lang.
Thời Quang rời khỏi hot search, suy nghĩ, ba đúng là chịu khó vì bọn họ, nửa đêm hôm qua chị Văn Văn cũng nhắn cho cô: [Nhờ em mà ông ấy mới trở nên tình cảm như vậy.] Dưới lầu, Thời Cảnh Nham đang làm bữa sáng trong phòng bếp.
Quen tay hay việc, bây giờ tay nghề làm điểm tâm của Thời Cảnh Nham đã đạt tới trình độ không hề thua kém với Úy Minh Hải, nhưng vẫn giới hạn làm điểm tâm mà thôi, anh vẫn chưa biết xào rau, chỉ có thể đến ăn chực ở nhà Úy Minh Hải.
Bữa sáng Thời Quang không ăn nhiều, ăn chút cháo dinh dưỡng, đùi gà và hoa quả.
Sáng nào Thời Cảnh Nham cũng nấu các loại cháo khác nhau cho Thời Quang, bây giờ anh đã biết dùng lò nướng, cũng nghiên cứu được cách dùng máy rửa bát.
Nấu cháo xong, đùi gà cũng đã được nướng chín, anh bắt đầu làm hoa quả và các món salad, hôm nay sẽ dùng hoa quả xếp thành hình những đóa hoa.
Trước khi ăn Thời Quang đều chụp một bức hình, sau đó đăng lên Weibo, nhà cô có một đại gia, cả công ty đều biết, nhưng ba thì không.
Bữa sáng hôm nay mới vừa đăng lên, Tần Thư liền bình luận: [Chị vừa nói ba mình theo dõi tài khoản của em, nói ông ấy học tập chú Úy một chút, sau này cũng làm bữa sáng cho chị (dog) ] Bọn họ vẫn chưa biết cô ở chung với Thời Cảnh Nham, còn tưởng rằng bữa sáng mỗi ngày của cô là do Úy Minh Hải làm.
Cô trả lời Tần Thư: [(cười trộm)(cười trộm)(cười trộm)]
Thời Cảnh Nham để điện thoại cô qua một bên, “Ăn sáng thôi.”
Thời Quang ngửa đầu, muốn hôn.
Thời Cảnh Nham hôn trên môi cô một cái, cô vẫn còn nhìn anh, anh lại cúi đầu hôn thêm vài lần nữa.
Thời Quang cười nhẹ, hài lòng mới bắt đầu ăn sáng.
Hôm nay có nhiều thời gian, bảo vệ ở dưới lầu đã gọi taxi để đón cô.
Thời Quang cười nhẹ, “Chào buổi sáng.”
Bảo vệ khẽ gật đầu, “Chào buổi sáng.”
Bọn họ đều biết cô và Thời Cảnh Nham đang ở chung với nhau, nhưng đều giả bộ như không biết gì, trước giờ Úy Minh Hải cũng không hỏi chuyện hàng ngày của Thời Quang, chỉ cần đảm bảo an toàn cho cô là đủ rồi.
Thời Quang ngồi phía sau xe taxi, nhìn xe cộ đông đúc ở ngoài cửa sổ.
Gió tháng năm thổi vào trong xe, lướt qua khuôn mặt.
Ngày 20 tháng 5 rốt cuộc cũng tới.
Úy Minh Hải xong việc đã là chín giờ tối, ông định đi xem áo bông nhỏ một chút, các cô bắt đầu bán trang phục lúc 0 giờ, nhất định sẽ bận rộn cả một đêm.
Chuẩn bị qua đó, Úy Phong đã tới đây, nói muốn báo cáo với ông về hạng mục hàng không kia.
Úy Minh Hải: “Gần đây hình như không có chút tiến triển nào?”
Úy Phong: “Đúng ạ.” Đâu chỉ là không tiến triển thôi đâu, mà còn dự định rút về, anh đã thương lượng phương án mới với Thời Cảnh Nham.
Dừng mấy giây, anh nói: “Cháu định hợp tác với Thời Cảnh Nham để cho GK và Thời Vũ liên hợp lại thành lập một công ty mới, tập trung kinh doanh về các mặt của ngành hàng không.” Như vậy sẽ giảm rủi ro lại, cũng đem lại lợi ích cho hai bên.
Úy Minh Hải liếc nhìn Úy Phong, hai người đều dày dặn kinh nghiệm, ông cũng không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ nói một câu: “Từ khi nào cháu với Thời Cảnh Nham thân thiết như vậy?”
Úy Phong: “…”
—————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Cảnh Nham: Có được hay không không quan trọng, bây giờ chỉ muốn yêu đương thôi, không có tâm trạng đi tranh chấp.
Úy Phong: +1 (mặc dù còn chưa đuổi tới)
Tôi suy nghĩ, tình cảm lưu luyến của các vai phụ vẫn nên đặt vào phiên ngoại đi, mọi người có thể lựa chọn xem hoặc không.
Nội dung phiên ngoại cũng không ít, nhân vật chính, vai phụ đều có, nhưng tương đối vụn vặt.
Trước đó có một độc giả xinh đẹp hối tôi, đã hơn nửa truyện rồi, sao Thời Quang vẫn chưa tốt nghiệp đại học?
Không tốt nghiệp là bởi vì tôi chỉ chọn mốc thời gian trong khoảng một năm.
Công ty TIME thành công sẽ có ở phiên ngoại, bởi vì con đường khởi nghiệp không dễ dàng, nhất định sẽ dài dằng dặc, muốn xâm nhập vào thị trường, phải có thương hiệu thời trang của riêng mình, không phải trong vài năm là có thể làm được, đây cũng không phải là truyện nữ chính có bàn tay vàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!