Đại Năng Giả
Chương 87: Đối chiến (2)
Nàng bị tam khúc côn đánh thẳng vào đầu, choáng váng lui về sau hai bước, mặt nạ huyết quỷ rơi xuống, tại thái dương nơi bị nam nhân đánh trúng mang theo cả một mảng da lớn, máu từ nơi đó không ngừng chảy xuống như suối, nhuốm đẫm một bên khuôn mặt nàng.
Tách…
Tách…
…
…
Máu nhỏ từng giọt, từng giọt rơi xuống, Ân Cửu U chợt ngẩn đầu nhìn nam nhân đối diện, đôi con ngươi đen tuyền sâu thẳm lại u tịch không chạm đến được.
Khóe miệng nàng bất chi bất giác nở nụ cười. Không như vừa rồi, tên nam nhân kia cảm nhận một luồng ma khí từ Ân Cửu U phát ra, tâm can hắn đột nhiên run lên, không biết có phải là do sợ hãi hay không.
Cũng có lẽ vì sợ hãi này nên hắn mới thất thần chốc lát, không dám bước lên ra sát chiêu nhất kích giải quyết Ân Cửu U.
Vụt!
Tiếng gió xé rách không gian, Ân Cửu U lần nữa quỷ dị xuất hiện ở nam nhân trước mặt, hắn trong giây lát rùng mình thoát khỏi cơn thất thần, múa tam khúc côn vừa phòng thủ vừa tấn công. Ân Cửu U đã quen thuộc với chiêu thức của y, liền lấy ra ba khúc côn khép lại thành một đỡ toàn bộ mọi sự tấn công của y tung ra.
Ba!
Gậy sắt trong tay Ân Cửu U đập mạnh xuống, mặt đất hiện hữu rõ vài vết nứt, đồng thời khiến cho tam khúc côn trong tam nam nhân bị đứt đoạn. Song y nhanh chóng đổi lấy đại đao lao vào Ân Cửu U. Không thể làm khó nàng, Ân Cửu U liền dùng gậy sắt đánh với đại đao, hai người kẻ đánh kẻ đỡ vô tình đã ở thế trung lập không ai hơn ai.
Răng rắc!
Âm thanh nứt gãy vang lên, cùng một chất liệu, độ bền tương tự nhau. Vì vậy, cả hai thanh vũ khí đồng thời vỡ nát.
Ân Cửu U cùng nam nhân đồng thời vứt bỏ vũ khí trong tay,dùng tay không đánh nhau.
Ân Cửu U đạp vào mắt cá chân nam nhân, một chân khác kéo móc chân còn lại làm y mất thăng bằng mà ngã nhào về phía sau, nàng nhân cơ hội khóa tay và chân y, hòng khiến y chẳng thể cử động được nữa.
Tuy nhiên, nam nhân này vẫn không chịu thế yếu hơn, ngay lúc ngã xuống liền xoay người đè Ân Cửu U bên dưới, tránh thoát được chiêu thức của nàng, đồng thời khóa lại một cánh tay ra sau lưng.
“Ngươi chịu thua đi.” Ân Cửu U vùng vẫy nghe được tiếng nam nhân âm trầm nói.
Nàng cười lạnh không đáp.
“Nếu ngươi không chịu thua ta sẽ bẻ gãy tay của ngươi.” Hắn nhấn mạnh lần nữa, bởi bản thân cũng đã kiệt sức lắm rồi.
Ân Cửu U hắc hắc cười đáp.
“Thứ duy nhất trên đời này ta không sợ chính là đau đớn.” Nói xong nàng liền xoay người, tiếng “răng rắc” gãy xương giòn tai vang lên.
Nam nhân kinh ngạc chưa kịp bình tâm đã bị chủy thủ trong tay Ân Cửu U cắt qua cổ một đường dài, máu phun ra như mưa.
Hắn nhanh chóng lấy tay che lại vết thương, vừa định chạy trốn đã bị Ân Cửu U cấp đè xuống, nàng lấy ra khẩu súng, khóe miệng tươi cười như ác quỷ hỏi hắn.
“Ngươi đánh ta rất đã a. Một quyền vào ngực ta, một cái khác ở huyệt thái dương, bẻ gãy tay ta cũng đã làm nốt. Mà ta mới có làm rách mặt ngươi một chút, cắt cổ người một đường không quá sâu… Để công bằng, ta cũng thương tổn ngươi thêm một cái, thế nào?”
Nam nhân cười khinh miệt, ở đấu trường này hoặc là chết hoặc là sống, lấy đâu ra công bằng này cho cô.
“Ngươi chỉ là một cái nam hài, kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng thiếu hụt nặng nề, vậy mà vẫn muốn cố ép ta đến tuyệt lộ, quả không phải kẻ bình thường.” Nam nhân cười trừ nói.
“Đa tạ.” Ân Cửu U ngón tay muốn bóp cò, trong phút chốc lại nghe nam nhân một câu “Ngươi ở phòng nào?”
“Mới tới, không biết.” Nàng nói ngắn gọn xúc tích.
Nam nhân khóe môi khẽ rút trừ một cái, “Ai là người giám thị ngươi?”
Giám thị? Ân Cửu U trầm ngâm lúc lâu nhớ tới chỉ có mỗi A Lục một người quản nàng nên nói tên nàng ta, “A Lục.”
“H…” Từ hảo còn chưa kịp phát ra khỏi miệng, Ân Cửu U đã kéo cò.
Đoàng!
Đầu nam nhân nát thành đống thịt vụn, máu thịt vung vãi trên nền đất, tay nàng nhuốm đầy máu, mặt nàng được phủ kín bằng sự hoà hợp giữa máu của mình và của tên nam nhân kia.
Ân Cửu U có chút thẩn thơ nhìn cái thân thể không đầu, sau lại chuyển dời ánh mắt về phía khẩu súng đã hoá đỏ trong một khắc.
Rất muốn chửi tục thì phải làm sao bây giờ? Rõ ràng trong đây không có đạn, hơn nữa vừa rồi nàng chỉ muốn hù dọa tên nam nhân này chút thôi a…
Bùm bùm bùm!
Ba tiếng nổ vang trên bầu trời, Ân Cửu U ngây ngẩn nhìn lên, nàng còn chưa muốn kết thúc nhanh như vậy!
Không gian xung quanh méo mó, tầm nhìn vừa được ổn định lại thì nàng đã phát hiện bản thân ở trong phòng của mình tại đấu trường Tuyệt Thế.
“Chúc mừng Tịch đại nhân đã dành chiến thắng, số người ngài giết trong trận đấu vừa rồi là ba người, đồng thời, ngài cũng là kẻ sát người nhiều nhất.” A Lục cười duyên nói.
Ân Cửu U ngẩn ra, hỏi A Lục, “Ta giết rõ ràng có hai người…”
“Người đầu tiên ngài giết là dùng khẩu súng này bắn hắn thành thịt bã. Người thứ hai là dùng chủy thủ và cách ám sát giết chết. Người cuối cùng ngài hẳn rõ ràng.” A Lục cười như hồ ly.
Nhớ lại lúc đầu bản thân có dùng súng bắn về nơi phát ra mũi tên, chắc lúc đó nàng đã vô tình giết chết tên đầu tiên đi.
“Hiện tại, ta làm gì tiếp theo?” Ân Cửu U hỏi.
“Ngài chỉ cần ở lại đây là được, nếu có trận thi đấu nào dưới Võ Linh cảnh chúng ta sẽ làm ngài tiếp tục tham gia, còn không thì ngài cứ đợi hết thời gian mười liền hảo.” A Lục trả lời lưu loát trả lời.
“Mặt nạ ta đâu?” Ân Cửu U nhớ tới mặt nạ trong lúc đánh với nam nhân vóc người thô kệch bay mất… Hình như tay còn có bị gãy.
Bất chợt nhìn lại thân thể, dù là cánh tay hay vị trí thái dương đều không có chút hư tổn nào…
“Cái này… Ảo cảnh?” Ân Cửu U giật mình kinh thốt, nhưng ngoài mặt và giọng nói của nàng rất bình đạm, khó ai tìm ra được vẻ kinh ngạc ẩn trong lòng nàng.
“Ân, mặt nạ ở bên cạnh đầu nằm trên giường. Ta thật sự không ngờ ngài sẽ biết đến ảo cảnh.” A Lục cười cười nói, trong nụ cười của nàng ta còn đan xen cả sự kinh miệt.
Ân Cửu U lập tức phản bác, “Không phải, đây không phải là ảo cảnh, ảo cảnh sẽ không có cảm giác được đau đớn, nhiều nhất chỉ là cảm giác tê dại. Mọi thứ ta vừa trải qua trong trận đấu đều là thật, không chút nào giả dối cả. Đây tuyệt đối phi ảo cảnh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!