Địa Ngục Trần Gian - Chương 60.5: Dụ dỗ/Địa ngục nhân gian
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Địa Ngục Trần Gian


Chương 60.5: Dụ dỗ/Địa ngục nhân gian


Trần Phá Quân cười một tiếng, không nói gì, tôi cũng thấy vấn đề này quả thực mình rất lờ mờ, ngay cả Trần Phá Quân cũng lười châm chọc tiếp, người hoàn toàn không hiểu gì về trùng độc như tôi, muốn hạ độc mà tôi không biết quả thật là quá đơn giản.

Lúc này Trần Phá Quân đã đi tới chỗ người mà bị hắn đâm vào, bởi vì tốc độ xe chạy quá nhanh, người bị đâm cũng chảy nhiều máu, nhìn qua có vẻ không sống nổi nữa.

Trần Phá Quân đi thẳng tới trực tiếp bẻ gãy cổ hắn, sau đó nói: “Bọn người Vĩnh Dạ này thật là lũ ruồi tự đắc phiền phức, đi đến chỗ nào cũng có đám chó má này, chẳng nhẽ lại đúng như lời Bạch Hồ suy đoán, trong Vĩnh Dạ có người nào đó sắp chết, cho nên toàn bộ người của Vĩnh Dạ cũng tìm phương pháp trường sinh?”

Tôi không biết Trần Phá Quân đang nói gì, mặc dù trong mấy tháng này cũng hiểu một chút về Vĩnh Dạ, nhưng vẻn vẹn chỉ giới hạn biết được đó là một tổ chức khổng lồ thôi.

“Xem ra người cần đến đã đến, chuẩn bị một chút, chúng ta vào trại.” Trần Phá Quân nhìn phía sau một chút nói.

Tôi quay đầu lại nhìn xuống, đúng lúc thấy một chiếc xe hướng chúng tôi bên này chạy tới, hình dáng của người trong xe có vẻ giống Mộc Trát giả khi nãy. Chờ người bên trong đi ra tôi mới thật sự bối rối, bởi vì người đi ra chính là Mộc Trát.

Người này, sao có thể giống nhau như đúc vậy?

Nhưng rất nhanh tôi nhớ tới trước kia cũng có người ngụy trang thành Giang Tiểu Thơ vậy, trong lòng liền bỏ qua thắc mắc, hiển nhiên người của Vĩnh Dạ có thủ đoạn để xử lý những vấn đề thế này.

Mộc Trát xuống xe, thấy người nằm trên mặt đất có dáng dấp giống mình như đúc, sắc mặt cũng không tốt lắm, mở miệng muốn nói gì nhưng cuối cùng lại thôi. Sau khi ba người chúng tôi tụ tập liền đi vào bên trong trại, sau khi vào trong, tôi để ý bên trong trại căn bản là không có người nào, khiến tôi cũng có chút bất ngờ.

“Tản ra tìm một chút, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, người bên trong trại chắc cũng tránh tụ tập lại một chỗ, rất khó tìm được, cũng không biết rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì.” Trần Phá Quân nói.

Tôi gật đầu, cùng Mộc Trát làm một nhóm. Trần Phá Quân đi một mình, bắt đầu tìm kiếm người bên trong trại, tìm một hồi, quả nhiên tôi đã tìm thấy bọn họ trong một căn nhà đất tương đối lớn, khoảng chừng hai mươi người còn may mắn sống sót rúm ró ở trong một căn nhà nhỏ, ai nấy sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy, sau khi thấy tôi và Mộc Trát đi tới, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt hoảng sợ.

Tôi sững lại, mở miệng dùng giọng điềm đạm nói: “Chúng tôi tới cứu mọi người, tất cả chỉ có từng này người sao?”

Sau khi tôi thốt ra những lời này, bọn họ không những không bớt cảnh giác, ngược lại càng hoảng sợ nhìn chúng tôi, thậm chí mấy người ở phía trong còn định cầm vũ khí lên.

Thấy tình cảnh này, không biết tại sao tôi chợt nhớ tới lúc ở thôn Giang Kỵ, dáng vẻ những của người thôn Giang Kỵ khi cầm vũ khí, một cảm giác u ám từ trong lòng tản ra.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã đặt trên vai, tôi quay đầu lại nhìn, là Trần Phá Quân, cảm giác vừa xuất hiện khi nãy cũng tan đi.

“Lúc trước nghe Bạch Hồ nói tôi còn chưa cảm thấy gì, bây giờ mới thấy mọi chuyện có vẻ không đơn giản như tôi tưởng, chuyện đó đối với anh ảnh hưởng quá lớn, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ hoàn toàn biến thành một người máy, một người máy không có nhận thức.” Trần Phá Quân vẻ mặt thành thật nhìn tôi.

Tôi chỉ nhẹ giọng cười một tiếng, không nói gì với anh ta, anh ta dù sao cũng không phải là tôi, sẽ không biết được cảm giác đó như thế nào, nếu như biến thành một người máy không còn nhận thức đúng như lời Giang Tiểu Thơ nói, tôi căn bản cũng sẽ không để ý.

Lúc này Mộc Trát vừa tới nơi, dùng một loại ngôn ngữ tôi không hiểu xì xào nói nhanh một tràng, sau khi hắn nói xong, những người dân kia mới thoáng giảm bớt sự phòng bị một chút.

Tôi nhìn bọn họ một cái, cau mày hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao bọn họ thấy chúng ta lại phản ứng như vậy?”

Mộc Trát cũng mở miệng hỏi thăm, qua một lúc lâu mới quay đầu lại đứng lên nói với tôi: “Những ngày qua bọn họ căn bản không dám tin tưởng bất kỳ ai, họ chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân mình.”

Rất nhanh, Mộc Trát bắt đầu thuật lại, nghe một chút, tôi cũng không khỏi hít sâu một hơi, chuyện này cũng khá là quỷ dị, thật không biết những người bên trong trại này dùng tâm trạng thế nào có thể vượt qua nhiều ngày như vậy, cứ như vậy nhiều ngày liên tiếp còn chưa phát điên, cũng được coi là kỳ tích.

Nguyên nhân là do sau khi Mộc Trát dời đi, người bên trong trại cũng phát hiện, cửa ra của trại đã bị người khác lấp kín, bất kể bọn họ muốn đi ra ngoài từ cửa nào, cũng sẽ bị phát hiện và chặn lại.

Có khi là nữ cương thi, có khi là lão quan đã chết từ lâu, có lúc lại là Mộc Ha kẻ bị móc tim, tóm lại sau khi thử trốn chạy mấy lần, người trong trại đã từ bỏ ý định ra ngoài.

Vì bọn họ phát hiện, tất cả mọi người căn bản đều không thể đi ra khỏi nơi này.

Ngay khi người trong trại từ bỏ chống cự, sự tàn sát lại tràn tới…

Ngày thứ nhất, có một nhà mọi người đều biến mất, chính là nhà lão quan, chỉ còn lại một đứa trẻ tám tuổi, được tìm thấy bên trong ngăn tủ.

Từ miệng đứa trẻ kia biết được, ngày hôm đó lão quan trở lại, nói với người nhà là mình giả chết, vốn là chỉ muốn dọa bọn Mộc Ha một phen, không nghĩ rằng lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, khiến người nhà đi theo hắn.

Đứa trẻ kia không phải là người nhà lão quan, mà là con của một người bạn, ngày hôm đó vừa vặn tới nhà lão quan chơi, cảm thấy có gì đó không đúng, nên đã trốn vào trong ngăn tủ.

Lúc đó mọi người trong trại còn băn khoăn, bọn họ không biết cả nhà lão quan đi ra ngoài hay là thế nào, bởi vì lúc đó rõ ràng lão ta vẫn có ý thức, hổ dữ không ăn thịt con, lão ta làm sao có thể hại con cháu mình!

Ngày thứ hai, nhiều người biến mất hơn.

Người nhà lão quan kia trở lại, tìm đến những người quen biết nói rằng đã tìm được đường ra ngoài, tuyệt đối an toàn, nên dẫn theo không ít người di, nhưng cũng có không ít người chọn ở lại.

Bên trong trại có gần nửa số người đã đi theo người nhà lão quan.

Toàn trại vắng đi không ít, số người còn lại thật ra trong lòng cũng băn khoăn. Bởi bọn họ một bên cảm thấy lão quan chết đi rồi sống lại quả thực có vấn đề, nhưng một bên lại thấy nhiều người đi như vậy, họ sợ mình sẽ mãi bị lưu lại ở cái nơi quỷ quái này.

Cho nên ngày thứ ba, khi những người đã đi từ ngày thứ hai lần nữa trở lại, những người vốn dĩ đã có chút lưỡng lự kia liền đi theo họ.

Cho tới lúc đó, bên trong trại đã có hơn nửa số người ra đi.

Những người còn sót lại luống cuống, họ không biết mình có phải do sợ hãi mà sẽ bị giam mãi ở chỗ này không.

Phá vỡ cục diện quỷ mị này chính là đêm hôm đó.

Một người đầy máu toàn thân chằng chịt vết thương từ ngoài trại kêu thảm chạy trở lại. Trên người hắn có đầy vết cào, cả người không còn chỗ nào không bị thương.

Người kia cố gắng để nói với mọi người một câu, ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài, bọn họ đều không phải là người, sau đó cũng đã chết.

Nhưng lúc này người trong thôn đã không còn lại bao nhiêu, những người biết chuyện này đều sợ hãi choáng váng, lúc này bọn họ khẳng định lão quan đã chết rồi sống lại đó chắc chắn có vấn đề.

Cho nên ngày thứ tư, trước khi những người đi ra ngoài quay trở lại lần nữa, bọn họ đã chuẩn bị để khóa chúng ở bên ngoài, trước đó những người đi ra khoảng bảy tám chục người, nhưng bên ngoài chỉ còn lại không tới hai ba chục người, sau khi bị cản lại bọn chúng hướng phía trong trại hô.

“Tại sao nhốt chúng ta bên ngoài, cùng đi đi, chúng ta tìm được đường ra rồi!”

“Cùng đi đi!”

“Cùng đi đi!”

Người ở bên trong sau khi biết chuyện nào còn dám mở cửa, lúc này người bên ngoài cũng biết chắc chắn người bên trong không chịu đi ra, tất cả đều điên cuồng ở đó hầm hừ.

“Dựa vào cái gì, nếu phải chết mọi người cùng nhau chết! Dựa vào cái gì các ngươi còn sống, mà chúng ta phải chết!”

“Mở cửa, mau mở cửa ra!”

Âm thanh càng ngày càng pha tạp, cũng càng ngày càng cuồng loạn, trong bóng đêm kéo đến một nỗi kinh hoàng cùng máu tanh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN