Địa Ngục Trần Gian - Chương 62: Hồi phục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Địa Ngục Trần Gian


Chương 62: Hồi phục


Cùng lúc đó, một cánh tay khoác lên vai tôi, tôi quay đầu lại nhìn, là Tiểu Phật Gia, hắn hướng phía tôi nở nụ cười tà mị: “Như thế nào? Cảm giác giết người không tệ chứ, ta nói mà, ngươi sẽ thích loại cảm giác này.”

Sau khi Tiểu Phật Gia dứt lời, sát ý trong lòng tôi lại lần nữa nổi lên, tôi quay đầu lại nhìn những người đang run lẩy bẩy kia, cười lạnh một cái, nhưng còn chưa kịp làm gì, đã cảm thấy trước mắt mình tối sầm, rồi ngất đi.

Chờ đến lúc tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói chặt, mà bên cạnh, Trần Phá Quân đang ở đó ăn đùi gà, những người trong trại ai nấy cũng nhìn tôi đầy hoảng sợ.

Lúc này tôi mới nhớ mình đã làm chuyện gì, lòng lập tức lạnh đi, không biết vì sao mình lại xuất hiện tình trạng như vậy, nhưng hiển nhiên, chuyện này chắc chắn có liên quan không nhỏ tới sự xuất hiện của Tiểu Phật Gia, hắn vừa xuất hiện tôi liền biến thành như vậy.

“Tỉnh rồi?” Trần Phá Quân ngẩng đầu nhìn tôi một cái, mở miệng hỏi. “Anh cũng được đó, một mình có thể giết ba người Vĩnh Dạ cấp cao, trước kia tôi không phát hiện ra anh lại lợi hại như vậy đấy.”

Tôi biết Trần Phá Quân là đang châm chọc tôi, liền bĩu môi không nói chuyện với hắn.

“Nhưng động một chút là giết người, đây là thói quen không tốt đâu nhé, ngày hôm qua nếu không phải tôi quay về kịp thời thì những người còn lại đó, e là cũng bị giết sạch rồi.” Trần Phá Quân đưa mắt lên nhìn tôi một chút rồi tiếp tục gặm đùi gà.

“Thả tôi ra.” Tôi lạnh lùng mở miệng.

“Như vậy không đươc, thả cậu ra, lại tiếp tục giết người thì sao.” Trần Phá Quân trơ tráo, không cười chỉ nhếch miệng nói: “Mặc dù những người này không có quan hệ gì với tôi, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết được.”

“!!!” Lúc này một người Nạp Tây bỗng nhiên đứng dậy, mặt đầy kích động nhìn tôi, xì xào không biết nói gì!

“Nhìn xem, cậu khiến hắn ta căm phẫn tới mức nói muốn giết cậu đó.” Trần Phá Quân chỉ chỉ người kia.

Bị Trần Phá Quân chỉ trỏ, người kia rụt cổ lại, lùi về sau.

Tôi không để tâm, tiếp tục lạnh giọng: “Giờ tôi đã khôi phục lại bình thường rồi, mau thả ra.”

“Thôi được rồi.” Trần Phá Quân đứng dậy cầm một cây dao găm, cắt sợi dây trói, lúc này những người kia có vẻ không vui. Ai nấy đều kích động nhìn chúng tôi.

Trần Phá Quân chỉ lạnh lùng liếc qua họ một cái, cười cười cắt hết sợi dây trói trên người tôi. Sau khi được cởi trói, tôi hoạt động gân cốt một chút, cuối cùng lại mím môi một cái. Kể ra, trạng thái ngày hôm qua giống như lần trở lại thôn Giang Kỵ hồi đó vậy.

Tôi nhớ lúc trước Tiểu Phật Gia có nói qua với tôi, hắn ẩn nấp ở chỗ hung ác nhất, sâu nhất bên trong thâm tâm tôi, nói thật, mấy tháng qua tôi cũng suy nghĩ về vấn đề này. Ánh sáng càng mạnh, thì cái bóng nó sinh ra càng tối, nhớ tới tâm tính tôi trước đó, hắn núp ở trong nội tâm tà ác của mình, như vậy khẳng định cũng không phải chỉ chiếm một phần nhỏ.

Nếu như Tiểu Phật Gia thật sự là ở sâu trong nội tâm của tôi như lời hắn nói, thì thật quá đáng sợ, tôi bắt đầu có vẻ kiêng kỵ Tiểu Phật Gia hơn một chút.

Đúng vào lúc này, Mộc Trát đi tới, có chút khiếp đảm nhìn tôi và Trần Phá Quân nói: “Mọi người trong trại đều rất cảm ơn hai người vì đã cứu chúng tôi, nhưng chúng tôi hy vọng hai người có thể rời khỏi nơi này sớm một chút.”

Vừa nói Mộc Trát vừa sợ hãi nhìn qua tôi một cái, hiển nhiên là bởi vì chuyện tôi gây ra mới khiến anh ta nói như vậy.

Quả thực, chuyện ngày hôm qua tôi làm ra, đổi lại là ai cũng rất khó tiếp nhận.

Tôi cười một tiếng, mở miệng nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ rời đi.”

Lúc này Trần Phá Quân đứng lên, vỗ mông một cái nói: “Đi thì đi, nơi này không giữ người, tự khắc có nơi khác tiếp!”

Tôi đi theo Trần Phá Quân cùng ra khỏi trại, những người kia vẫn một mực đi theo, tận mắt nhìn chúng tôi rời đi.

“Xem ra là cậu thật sự không được hoan nghênh rồi, theo lý mà nói, chúng ta cứu bọn họ, những cô nàng tộc Nạp Tây kia nên dùng sự nhiệt tình mà cảm hóa chúng ta mới phải, bây giờ nhìn xem, bị cậu làm ra một trận như vậy, giờ họ so với núi băng còn lạnh hơn, nói gì đến tình cảm.” Trần Phá Quân nhún vai một cái, lời nói có chút bất đắc dĩ.

Tôi chỉ bĩu môi, không nói gì.

Hai người chúng tôi rất nhanh đã trở về xe của Trần Phá Quân, sau khi mở nhạc, rồi gác chân lên tay lái, anh ta xoay đầu lại hướng tôi nói: “Đúng rồi, tối qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao lại giống như uống phải thuốc kích dục thế?”

“Không liên quan đến cậu.” Tôi lạnh lùng liếc Trần Phá Quân một cái.

Trần Phá Quân tự thấy mình bẽ mặt, cũng cười cười nói: “Để tôi suy nghĩ một chút, chuyện của cậu, Bạch Hồ cũng nói qua với tôi rồi. Hắn nói trước kia ở quê cậu cũng từng đột nhiên nổi điên như vậy, một người đánh cả mấy trăm người trong thôn, đổi lại là người khác chắc chắn không làm được, sau đó, dương thọ của cậu đã dùng gần hết, nếu không phải Bạch Hồ cầm rượu vĩnh cửu đến cứu, cậu đã chết ở đó rồi, cũng không khác giao dịch với ác ma là mấy nhỉ.”

Tôi bĩu môi. Ác ma? Cứ coi là như vậy, chuyện kỳ quái như Tiểu Phật Gia thật sự cũng có chút cảm giác tà ác.

“Xem ra bị tôi đoán trúng rồi, vậy cũng coi như tiểu tử anh lợi hại nha, thực lực ngày hôm qua của anh, cho dù Bạch Hồ tới cũng không phải đối thủ. Nếu không phải đúng lúc anh ngẩn người, bị tôi đánh lén một cái, thật đúng là không trị nổi anh. Sau này gặp chuyện gì nguy hiểm, chỉ cần tiểu tử anh chỉ cần ra tay một chút, chuyện gì cũng êm xuôi hết, cứ giống như nhân vật chính trong phim truyền hình ấy.” Trần Phá Quân còn tiếp tục ngồi đó lan man.

Tôi cũng không để tâm đến lời anh ta lắm, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, nói thật, hôm qua tôi làm một trận như vậy, cũng thấy rất mệt mỏi. Không chỉ là thể xác, mà cả tinh thần cũng vậy.

Lúc tôi tỉnh dậy đã là xế chiều, lúc mở mắt, Trần Phá Quân đã không còn ở trên xe, mà Hồng Dược đang đứng bên cạnh trợn to hai mắt nhìn tôi.

Rất rõ ràng, nàng đói rồi.

“Tự mình giải quyết đi.” Tôi nhìn Hồng Dược một cái.

Hồng Dược gật đầu một cái, cúi người xuống, rất nhanh, đúng thời điểm kết thúc cửa xe bỗng nhiên mở ra, Trần Phá Quân xách hai phần cơm hộp trong tay, mặt đầy khiếp sợ nhìn tôi và Hồng Dược, nhanh chóng nói: “Có phải tôi quấy rầy hai người không!”

Nói xong sập một cái, đóng cửa xe lại.

Tôi bị hắn làm một trận như vậy cũng bị dọa sợ còn như bình thường được sao, sau khi Hồng Dược lau miệng sạch sẽ, trở vào bên trong, chỉ còn lại mình tôi ánh mắt có chút đờ đẫn.

Một lát sau Trần Phá Quân mới mở cửa xe đi vào ngồi. Mặt đầy biểu tình biến thái nhìn tôi, không ngừng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không biết anh lại có loại hứng thú này, nếu biết trước, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện mở cửa như vậy.”

“Im miệng!” Tôi liếc Trần Phá Quân một cái.

“Được.” Trần Phá Quân nhìn tôi. “Anh có thể tiếp tục biến thái, tôi không nói lời nào.”

Vừa nói hắn vừa mở hộp cơm trong tay ra đưa cho tôi một phần, miệng còn lẩm bẩm: “Tại sao trước kia tôi không nghĩ tới làm một người tình quỷ chứ? Thật là giang sơn lắm anh tài, dẫn đầu mấy trăm năm, chúng ta vẫn là bị sóng sau xô sóng trước, có thể nghĩ ra ý tưởng này, tôi dám nói trong nghề không ai nghĩ ra được…”

Nghe Trần Phá Quân ở đó thao thao bất tuyệt, chân mày tôi cũng giật một cái. “Anh nói đủ chưa.”

“Đủ rồi, đủ rồi.” Trần Phá Quân liền vội vàng gật đầu, sau đó cúi thấp đầu mở cơm hộp.

Trong lòng tôi mặc dù cũng rất lúng túng, nhưng mặt vẫn tỉnh rụi ở đó ăn cơm. Ăn một lát, Trần Phá Quân bỗng nhiên ngẩng lên nhìn tôi: “Anh nói xem kiểu đó có cảm giác như thế nào? So với bình thường có gì khác nhau không? Ý tôi là so với người thật cảm giác…”

“Đồ thần kinh.” Tôi liếc Trần Phá Quân một cái, lúc này cơm cũng không ăn được, dứt khoát đẩy hộp cơm về phía trước, tiếp tục nằm trên xe nhắm mắt dưỡng thần.

“Tính khí thật khó ưa, tôi muốn cùng anh thảo luận một chút, vậy mà ngay cả cơm cũng không ăn.” Trần Phá Quân gật gù đắc ý, ăn xong hộp cơm rồi tiếp tục đứng lên lẩm bẩm.

Chờ đến khoảng bốn giờ sáng, điện thoại di động reo. Tôi lấy ra xem, là Bạch Hồ gọi tới, tôi vội vàng ấn nút nhận, coi như tôi chịu đựng Trần Phá Quân đủ rồi. So với Trần Phá Quân nhiều chuyện thì tôi thích Bạch Hồ lạnh lùng hơn.

“Tôi đến rồi, hai người đang ở đâu?” Bạch Hồ hỏi.

Tôi quay đầu lại đẩy Trần Phá Quân đang ngủ hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”

Trần Phá Quân vừa tỉnh dậy, mặt còn mơ màng. Nhưng rất nhanh cũng khôi phục lại, mở miệng nói: “Chỗ này là trấn cổ Đại Mài.”

Còn không chờ tôi nói xong, Bạch Hồ đã cúp điện thoại, chắc là đã nghe được lời Trần Phá Quân vừa nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN