Địa Ngục Trần Gian
Chương 62.5: Hồi phục
Tôi cất điện thoại di động đi, lúc này mới phát hiện mình hơi đói, nhìn xuống hộp cơm ăn dở ban ngày đã bị Trần Phá Quân ném đi, tôi liền xuống xe nhìn một chút xem xung quanh có quán xá nào không, muốn mua chút đồ ăn.
Cũng may cách đó không xa có một quán. Tôi qua đó ăn một chút, lúc quay lại Bạch Hồ và ông chủ tiệm đã đến, Trần Phá Quân cũng đứng ở đó mặt đầy kích động, ba người đang nói gì đó.
Tôi đoán là nói đến chuyện quỷ tình vẫn chưa kết thúc kia. Liên quan tới chuyện này Bạch Hồ và chủ tiệm cũng đã biết, dù sao trước kia tôi cũng đặc biệt hỏi qua ý kiến của bọn họ, muốn hỏi xem tại sao cách Hồng Dược ăn máu lại đặc biệt như vậy, nhưng họ cũng không tìm ra nguyên nhân.
Lúc tôi đến Trần Phá Quân vừa vặn nói xong, ông chủ tiệm nhìn Trần Phá Quân một cái. “Là chuyện này sao? Ngươi nói với ta chuyện lớn không ổn? Chẳng lẽ là chuyện này sao?”
Trần Phá Quân ngẩn người. “Cái gì gọi là chuyện này sao? Chuyện này đã không bình thường được rồi, tại sao lại có thể như vậy được chứ? Trước giờ tôi còn chưa từng nghe qua đâu.”
“Chuyện này rất bình thường mà.” Chủ tiệm mặt tỉnh bơ nói.
Lời này làm cho Trần Phá Quân bối rối. “Chuyện này rất bình thường? Không thể nào? Là tư tưởng của ta không theo kịp thế giới này, hay là thế giới này tiến bộ quá nhanh vậy? Có chỗ nào là bình thường?”
“Lười giải thích với ngươi.” Chủ tiệm liếc Trần Phá Quân một cái, xoay người lại nhìn tôi hỏi: “Ngươi lại bộc phát?”
Tôi gật đầu trả lời: “Oán khí không rõ tại sao trước kia mặc dù cũng có nhưng chưa lần nào mãnh liệt như lần này.”
“Chuyện này có chút vấn đề, để ta xem lại một chút, xem có thể giúp ngươi làm một ít thuốc áp chế không, nếu còn tiếp tục như vậy, ngươi sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình.” Chủ tiệm mở miệng nói.
Tôi cười khổ một tiếng đáp lời: “Để sau hãy nói, cũng không biết còn có thể có lần sau hay không.”
Chủ tiệm lập tức hiểu ý tôi, hô hấp có phần đình trệ, không biết nên nói gì.
Lúc này Bạch Hồ cũng lên tới, mở miệng dò hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Coi như là giải quyết xong rồi.”. Tôi gật đầu nói: “Tôi không làm gì, chủ yếu vẫn là Trần Phá Quân làm nhanh gọn.”
Tôi vừa nhắc tên Trần Phá Quân, tiểu tử này lập tức lên tinh thần, mặt đầy hưng phấn nhìn Bạch Hồ, chỉ còn thiếu nước viết lên mặt mình dòng chữ “khen ta đi” thôi.
Bạch Hồ chẳng qua chỉ là lạnh lùng quét qua Trần Phá Quân một cái, còn lại không có động tĩnh gì. Hiển nhiên quãng thời gian hai năm rưỡi hắn đã quen với tính cách củaTrần Phá Quân.
Lúc này chủ tiệm lấy ra một tập tài liệu photocopy nói: “Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta thảo luận chuyện liên quan đến Đông Ba thần quốc một chút.”
Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đên thời khắc mấu chốt.
“Chắc mọi người đã biết, trước đây cửa lên của tộc Nạp Tây đều là ở Ngọc Long Tuyết Sơn, tự nhận chỗ mình ở chính là Đông Ba thần quốc, điểm này so với tư liệu có chút giống nhau, nhưng còn một điểm bất đồng chính là sau khi người Nạp Tây quật khởi, mọi người trong Đông Ba thần quốc đã hoàn toàn biến mất, theo đó phương pháp trường sinh bọn họ lưu giữ cũng biến mất theo, giống như trước giờ chưa từng tồn tại vậy. Phải biết rằng ban đầu hoàng đế Minh triều Chu Lệ đối với Đông Ba thần quốc rất có hứng thú, còn đặc biệt phái người tìm, nhưng kết quả vẫn không tìm được.” Chủ tiệm nói một hơi.
Tôi gật đầu một cái. “Nhắc tới cái này, những ngày qua, ông cầm trong tay chủy thủ của người Vĩnh Dạ, có nghiên cứu ra được gì không?”
“Nói tới cái này ta còn muốn tán thưởng Vĩnh Dạ một chút, không nói tới cái khác, tổ chức tình báo của bọn họ thật sự là không tồi. Một kế hoạch từ khi bắt đầu, đến các bước thực hiện, tất cả đều được ghi lại trên đó, mặc dù việc phá giải loại chữ này rất phiền toái, nhưng ta vẫn có thể giải ra được.” Chủ tiệm cười một tiếng nói: “Nhóm người Vĩnh Dạ đó sau khi điều tra, bọn họ đã phát hiện, sở dĩ những người trong Đông Ba thần quốc biến mất là bởi vì họ rời khỏi căn cứ núi tuyết Ngọc Long, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ không bỏ được tài sản của mình, nhưng thực ra không phải vậy, phương pháp trường sinh mới là tài sản lớn nhất của họ, so với trường sinh, những thứ phàm tục kia căn bản không đáng nhắc tới, coi như là có giá trị, nó cũng chỉ là thứ có tác dụng thúc đẩy kế hoạch trường sinh của bọn họ thôi, cho nên so với phương pháp trường sinh, việc từ bỏ căn cứ Ngọc Long Tuyết Sơn là quá tầm thường. Cho nên Đông Ba thần quốc mà trước đó mọi người tìm được ở Ngọc Long Tuyết Sơn vốn dĩ là giả. Còn Đông Ba thần quốc thật sự đang nằm ở chỗ này!”
Vừa nói, chủ tiệm vừa lấy một tấm bản vẽ từ trong túi xách ra chỉ một chỗ.
Tôi nhìn xuống, là hồ Lô Cô, mặc dù tôi không biết hồ Lô Cô là nơi nào, nhưng nếu chủ tiệm đã chỉ đích xác, thì chứng tỏ Đông Ba thần quốc đúng là nằm ở chỗ đó.
Lúc này Bạch Hồ cũng không khỏi nhíu mày nói: “Việc này không giống so với kế hoạch ban đầu, nếu như không phải là căn cứ Ngọc Long Tuyết Sơn này, vậy tôi và Giang Lưu, việc hai người chúng tôi tới đây chẳng nhẽ không có chút ý nghĩa nào, chúng tôi đối với phương pháp trường sinh căn bản không có bất kỳ hứng thú nào cả.”
Tôi tất nhiên hiểu rõ Bạch Hồ muốn nói gì, trong lòng cũng có chút thất vọng, chúng tôi tới nơi này chủ yếu vẫn là để tìm lại trí nhớ của Giang Lưu. Giờ từ Ngọc Long Tuyết Sơn đổi thành hồ Lô Cô, như vậy làm sao tìm lại được trí nhớ của chính mình đây.
“Các người đều không hiểu.” Chủ tiệm cười ha hả. “Mọi người có biết phương pháp trường sinh thật sự của Đông Ba thần quốc là gì không?”
“Là gì?” Bạch Hồ nhíu mày mở miệng hỏi.
“Chuyển thế!” Chủ tiệm xoay đầu nhìn tôi một cái. “Tương tự như Ma Lạt của Tây Tạng vậy, nhưng hiện giờ đám Ma Lạt ở tàng khu kia là gạt người, còn phương pháp chuyển thế của Đông Ba thần quốc mới thật sự tồn tại. Nhưng cách thức chuyển thế của bọn họ với tàng khu có chút khác nhau.”
Nói đến đây, ông chủ tiệm uống một hớp nước rồi tiếp tục: “Phương pháp chuyển thế của bọn họ chia làm ba bước, đầu tiên là lấy ra trí nhớ và tư tưởng của bản thân, chỉ cần có thể làm được điều này thì trên căn bản coi như đã thành công một nửa, phải biết rằng khoa học bây giờ cũng không thể làm được việc lấy ra tư tưởng và trí nhớ này. Vậy mà nhóm người Đông Ba thần quốc kia thật sự vẫn kiên trì nghiên cứu ra được.”
“Còn bước thứ hai?” Trần Phá Quân vội vàng mở miệng hỏi.
“Bước thứ hai chính là chế tạo ra một cơ thể chứa đựng bất tử, người Đông Ba thần quốc cổ tin rằng tinh thần là bất tử, chỉ cần thể xác có thể chống lại được sự già yếu, như vậy có thể đạt tới cảnh giới trường sinh thật sự.”
Chủ tiệm cười một tiếng. “Bọn họ vì cái gọi là thân xác không lão hóa mà nghiên cứu gần trăm năm, cuối cùng đặt mục tiêu trên người tộc Miêu cổ. Trên thực tế, tộc Miêu cổ có thể tồn tại thời gian rất dài, thậm chí bây giờ còn có thể tìm được cổ trùng từ ngàn năm trước, cho nên những người Đông Ba thần quốc kia liền bắt đầu điên cuồng nghiên cứu thứ khiến cho cổ trùng có thể tồn tại lâu như vậy, muốn dùng đặc tính của cổ trùng để cải tạo cơ thể, không ngờ, cuối cùng bọn họ đã cải tạo thành công, thật sự chế tạo ra thân xác có thể bất tử.”
Trần Phá Quân nuốt nước bọt. “Cho nên tôi ghét nhất là loại người thông mình này, trên thế giới này người thông minh quả thật là quá kinh khủng, ngay cả những thứ thế này cũng có thể nghiên cứu ra, đây không phải là điên rồi sao?”
Nói đến đây Trần Phá Quân lại quay đầu tò mò: “Vậy bước thứ ba kia là gì?”
“Bước thứ ba dĩ nhiên là khôi phục trí nhớ. Đây là một quá trình khá dài. Nhưng theo như căn cứ của Vĩnh Dạ ghi lại, việc này là có khả năng, đem trí nhớ cùng tư tưởng chuyển đến trên người cổ tộc, rồi sau đó thông qua bí pháp khổi phục lại trí nhớ, như vậy có thể chính thức đạt tới mục đích bất tử.” Chủ tiệm nói đến đây lại cười lớn một tiếng, cặp mắt tam giác vẫn nhìn tôi và Bạch Hồ.
Trong chốc lát tôi cũng hiểu ra ý mà chủ tiệm muốn nói, tôi bây giờ tương đương với người chuyển thế bước thứ ba của Đông Ba thần quốc, nói không chừng trong bước thứ ba của phương pháp trường sinh này có cách giúp tôi khôi phục trí nhớ? Con đường này so với việc tôi đi khắp nơi tìm cách khôi phục trí nhớ có vẻ ngắn hơn một chút.
Bạch Hồ cũng hít sâu một hơi, cặp mắt màu vàng tràn đầy suy tư, hiển nhiên hắn cũng hiểu được lời nói của chủ tiệm muốn diễn đạt điều gì.
Cuối cùng vẫn là Bạch Hồ lên tiếng trước, hắn lạnh lùng nhìn chủ tiệm: “Nếu đã vậy thì lên đường đi!”
Nói được một nửa, Bạch Hồ dừng một chút. “Nhưng nếu tôi phát hiện ra ông lừa gạt chúng tôi, ông sẽ chết rất khó coi đấy!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!