Vi Tử Giả Đại Ngôn - Chương 37: Bộ xương đáng ngờ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Vi Tử Giả Đại Ngôn


Chương 37: Bộ xương đáng ngờ (1)


Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm sẽ bonus chương nè!

– ————————————————-

Chu Hải im lặng, tên này đúng là một kẻ ăn hàng chính hiệu, anh nhắm mắt quay người xem như không nhìn thấy.

Có điều Mập Mạp đột nhiên nở nụ cười.

“Có gì phải xoắn nhỉ, chỉ cần ăn thêm ba chén là được!”

Lát sau thấy anh ta trở về với ba cái chén trong tay, thêm một trận âm thanh xì sụp nữa vang lên, sau đó Mập Mập mới kết thúc sự cuộc chiến của mình.

Lương Hồng Cương đẩy mắt kính, cảm thán.

“Anh Từ ăn kinh thật, đúng là khiến người khác rung động!”

Tên Điên góp sức gật đầu.

“Tôi xác thực vụ rung động!”

Mập Mạp một mặt lau mồm, quay đầu lại, trừng mắt nhìn ba người đầy oán giận.

“Ăn buffet còn không cho tôi ăn no sao? Đi theo Hải, tôi thường xuyên phải đói bụng, chắc tôi phải gầy đi cả mười cân chứ chẳng đùa! Nhìn thắt lưng này mà xem, rộng ra tận hai lỗ!”

“Gầy sao? Thật sự không thể nhìn ra. Bây giờ cậu bao nhiêu cân? 200 cân? Không chừng phải 220 cân ấy nhỉ?”

Nhìn lên nhìn xuống, Chu Hải đánh giá một phen, lắc đầu với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Mặt Mập Mạp xạm lại.

“Đâm một cú rất đau nha! Không nên hỏi cân nặng của Mập Mạp, chuyện này và tuổi của phụ nữ đều là những thứ bí mật.

Ngài Mập tôi đã ăn no rồi, bây giờ tôi có thể chịu sự sai vặt của anh.

Tôi phát hiện, Hải chính là một kẻ có số mệnh lao lực, anh ta đi tới chỗ nào, mấy vụ án sẽ theo tới chỗ đó.

Nhỡ có xuất hiện thêm một ‘gã khổng lồ’, trôi từ biển vào chẳng hạn, tôi có thể giúp di chuyển hoặc nâng nó.

Ha ha ha!”

Thân thể Lương Hồng Cương lắc một cái, nhìn Mập Mạp hoảng sợ, nhăn nheo như một trái mướp đắng.

“Anh Từ, xin anh đó! Lần trước cái miệng quạ đen của anh cũng lải nhải như vậy, đã một lần linh nghiệm rồi, lần này đừng nói nữa được không? Em vừa mới ăn no mà!”

Mập Mạp cắn cắn miệng, nhớ lại hình như lần trước đúng là tiên đoán của anh ta thật sự không hay, gật gật đầu.

“Ừ, không nói nữa. Về thôi!”

Bốn người đứng dậy đi xuống lầu.

Tên Điên lái xe từ sân sau của nhà khách ra, mọi người lên xe, anh ta nhấn chân ga lái ra hướng đường cao tốc.

Vừa mới băng qua hai cột đèn giao thông, điện thoại Chu Hải vang lên.

Người gọi điện là trung đội Hồ của phân cục Độ Bình, Chu Hải nhấn nút trả lời, giọng anh Hồ đầy lo lắng truyền qua điện thoại.

“Pháp y Chu, các cậu về rồi sao?”

Chu Hải ngước mắt, liếc nhìn thân thể to mọng ngồi ở ghế phụ, một khối dự cảm bất thường khiến anh ta phải thẳng lưng.

“Ừ, chúng tôi vừa xuất phát chạy ra cao tốc, xảy ra chuyện gì sao?”

“Quá tốt rồi, may là tôi gọi kịp lúc. Bây giờ tôi đang ở con dốc chỗ rìa đường cao tốc, chúng tôi phát hiện được một thi thể ở đây, không, chính xác hơn là một bộ hài cốt!

Nếu được các cậu ghé xem một chút.”

“Được, các anh đặt đèn hiệu bên đường đi, chúng tôi cũng sắp đến đường cao tốc rồi.”

Mập Mạp nhìn Chu Hải ngồi ở hàng ghế sau với vẻ mặt lo âu.

“Không đi được không?”

Ngược lại, Tên Điên không nói gì, bật còi hụ lên, xe gào thét chạy về hướng cao tốc, nhịp còi gợi lên cảm giác sinh tử.

Chỉ trong vòng 15’, Tên Điên đã đưa bọn họ tới nơi, ánh đèn của mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở ven đường phía tây lóe sáng, Tên Điên ngang nhiên đưa xe xông qua.

Mập Mạp hơi buồn nôn.

“Tên Điên kia! Anh đúng là đồ điên! Nhìn kim chỉ tốc độ tôi thấy anh đạp ga hết đát, đây là xe đơn vị, anh không được làm như vậy! Ọe ~”

Còn chưa nói xong anh ta che miệng, chạy lại ngồi xổm xuống ven đường, nôn thốc nôn tháo những món vừa ăn.

Trung đội Hồ và mấy cảnh sát dừng lại, vội vàng chạy tới, áy náy ra mặt.

“Pháp y Chu, có thêm một vụ án khác, xem ra các anh không về được rồi.”

Chu Hải khoát khoát tay.

“Không sao, có án là phải ưu tiên, pháp y Tiêu của các anh tới rồi sao?”

“Ừ, pháp y Tiêu xem qua hiện trường rồi mới bảo chúng tôi trực tiếp gọi cho anh.”

“Nói qua tình hình đi!”

Trung đội Hồ dẫn bọn họ đi vòng qua một hàng cây ven đường.

“6h sáng nay, trung tâm chỉ huy Độ Bình nhận được báo án.

Một công nhân môi trường đang thu dọn rác ở khu vực vành đai xanh (1) này thì phát hiện một đống xương người, chúng tôi lập tức chạy tới hiện trường.

Sau khi pháp y Tiêu xem qua, ông ta nói là không có cách nào nhận biết được đây có phải là hiện trường đầu tiên hay không, dù gì nạn nhân cũng chỉ còn là một đống xương trắng, không có bất kỳ quần áo gì, hi vọng các cậu có thể tới xem qua một chút.”

Lúc trung đội Hồ đang nói, Mập Mạp cùng thân người lắc lư quay lại, hung hăng trừng Tên Điên.

“Anh chờ đó Tên Điên kia, về tới Đông Nam anh phải đền cho tôi một bữa tiệc lớn.”

Trên khuôn mặt điển trai của Tên Điên không hề có chút xấu hổ nào.

“Không có tiền.”

“Hừ!”

Mập Mạp nhịn nhục, xách vali đuổi theo Chu Hải.

Chu Hải tiến từng bước theo trung đội Hồ, thấy anh ta ngừng lại, anh mới dừng, giữa bụi cây cao thấp chen lẫn nhau phía trước, mấy người pháp y Tiêu đang ngồi xổm ở đó.

“Trung đội Hồ không phải gấp, chúng tôi qua đó xem một chút, có điều anh nên nói chuyện với giám đốc Bàng của chúng tôi đi.”

Trung đội Hồ lộ ra hai hàm răng trắng.

“Đương nhiên rồi, giờ tôi đi gọi điện ngay.”

Bọn họ cũng không mất thời gian nữa, lập tức thay quần áo rồi mang mặt nạ phòng độc lên, đi tới hiện trường, pháp y Tiêu đứng bật dậy, hai mắt thật sự sáng lên khi nhìn thấy Chu Hải.

“Pháp y Chu, cậu tới rồi! Chúng tôi thật sự muốn sức đầu mẻ trán với trường hợp ở đây.”

Chu Hải đi lên phía trước, trước mặt pháp y Tiêu là một đống xương người bẩn thỉu, phía trên còn sót lại một ít chất lỏng màu đen chưa phân hủy hoàn toàn, chỉ cần xung quanh có hành động gì tác động vào là một đống ruồi bay lên.

Dưới bộ xương là một đống chất lỏng thối rữa, nhuộm số thực vật xung quanh thành màu nâu đen, tạo thành một cũng chất lỏng hôi thôi, bộ xương đang bị ngâm trong số chất lỏng đó.

Dưới xương sọ là một đống màu gì đó màu đen, hẳn là tóc.

Dưới xương ngón tay có vài cái móng tay, hai cái không bị ngâm trong mớ chất lỏng, rơi xuống trên cỏ, Chu Hải nhanh chóng nhặt chúng bỏ vào túi vật chứng.

Rất nhiều vậy thể màu đen trông như hạt gạo, tụ tập từng đống tại vị trí xương cổ và đầu, đó là xác giòi.

Người bình thường đề cập đến con bọ nhỏ này sẽ cảm thấy rất buồn nôn, nhưng bác sĩ pháp y lại vô cùng thích nó, bởi nó có thể nói cho họ biết thời gian tử vong của nạn nhân, tình trạng vết thương của nạn nhân, đây chính là côn trùng học pháp y.

Vì trong vòng 15’ sẽ có ruồi đến đẻ trứng trên cơ thể người chết, bọn chúng còn thích đẻ ở vị trí vết thương, ấu trùng của chúng xem nơi đó là chỗ cung cấp thức ăn rất phong phú, nên vị trí có xác giòi cho thấy đó là nơi nạn nhân bị thương.

Nhìn xuống phía dưới bộ xương, ánh mắt Chu Hải sáng lên.

Tuy xương cốt tán loạn, nhưng chỉ liếc mắt qua một cái Chu Hải đã biết, bộ xương này chưa từng bị di chuyển, thời điểm nạn nhân chết, người này nằm ngửa, hai chân tách ra, đùi phải co quắp sang một bên.

Xương đùi phải, xương bắp chân của nạn nhân và xương mác (fibula) dường như bị thứ gì đó bao lấy.

Chu Hải ngồi xuống dùng kẹp kẹp lấy thứ đó, những phần màu sáng lộ ra, đó là một đôi vớ da dài, tuy bị bẩn rất nghiêm trọng, những có thể từ chút mảnh vụn xác định được màu sắc ban đầu.

Bây giờ Lương Hồng Cương đã vô cùng thành thạo, lấy thước đo tỉ lệ dán lên chụp ảnh, cũng thu nhặt kha khá số xác giòi xung quanh, từng bước hoàn thành công việc.

“Cậu Lương làm rất tốt!”

Pháp y Tiêu lại gần, cười cười.

“Mấy xác giòi này tôi đã xem qua, đều là xác giòi một kỳ (không có xác của lần đẻ 2). Thời tiết quỷ quái này, thật khó xác định thời gian vứt xác!”

Chu Hải nhíu mày, chưa tự mình thăm dò, ông ta đã xác định là vứt xác, vậy còn muốn anh ở lại đây làm gì?

“Các anh đã có kết luận rồi sao?”

Nụ cười trên mặt pháp y Tiêu ngưng đọng.

“Hả? Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy nơi này khá hẻo lánh, nhiều cây cối lại không có người ở, là một địa điểm vứt xác rất tốt.”

Chu Hải không để ý đến ông ta nữa, đứng lên phân công.

“Mập Mạp, Tên Điên và cậu Lương kết hợp với điều tra viên, lục soát khu vực hình tam giác này, từ hai mét mốt trở xuống, một cái lá cũng không được bỏ qua.”

Chu Hải ngồi xuống, cầm xương sọ nạn nhân lên, quả nhiên khu vực trán và đỉnh đầu có một số lỗ thủng, mấy chiếc lỗ hình chữ nhật, dài khoảng 0.85 cm, rộng khoảng 0.12 cm.

Phần lớn vết thương trên đầu đều xuyên qua hộp sọ, phần đốt sống cổ, có 7-8 vết đâm bên mặt phải của đốt sống cổ 2 và 3, kích thước tương tự với vết thủng trên hộp sọ.

Để đâm được sâu như vậy thì lực phải vô cùng lớn, như vậy mới có thể tạo thành vết tích ngay tại xương cổ.

Răng nạn nhân khá thưa, còn mang theo niềng kim loại. Ánh mắt Chu Hải lại sáng lên, nhanh chóng chụp mấy bức ảnh, sau đó lại nhìn độ mòn của răng nạn nhân.

Vì xương cốt quá bẩn nên chưa thể phân tích những thứ khác được, Chu Hải xếp xương cốt nạn nhân vào một cái túi nhựa cỡ lớn rồi đặt vào vali, sao đó anh đứng dậy.

Giọng Mập Mạp đột ngột vang lên như một cái loa phóng thanh.

“Hải, anh mau tới đây!”

– ——————————————–

(1)Vành đai xanh (Green belt) là một chính sách được sử dụng trong kế hoạch giữ lại phần lớn các khu vực chưa phát triển, hoang dã, hoặc đất nông nghiệp xung quanh hoặc lân cận đô thị.

– ——————————————–

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN