Vi Tử Giả Đại Ngôn
Chương 88: Đừng sỉ nhục cầm thú (9)
Chu Hải dùng sức đạp chân ga, lái xe về hướng trung tâm, sau khi giao mẫu vật cho chị Tăng, hai người quay trở lại hiện trường phát hiện vụ án.
“Không phải hôm qua anh đã đến đó lần thứ hai rồi sao, tại sao bây giờ chúng ta lại đến đó lần nữa?”
Chu Hải lắc đầu, ngay lúc đó đội trưởng Hoàng gọi điện tới.
“Pháp y Chu, cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang tới hiện trường vụ án 3/11, sao thế?
“Tôi đang ở gần đó, tôi sẽ qua đó tìm cậu.”
Một lát sau, hai bên gặp nhau, râu ria trên cằm của đội trưởng Hoàng lỉa chỉa, trông cực kỳ tiều tụy, xem ra cái kỳ hạn ba ngày này khiến ông ấy chịu rất nhiều áp lực, dù sao Lưu Đại cũng không có ở đây, không ai đỡ lời cho bọn họ.
Ba người đứng dưới lầu hút thuốc, đội trưởng Hoàng thở dài.
“Một chuyến trắng tay, hoàn toàn không có thu hoạch gì.
Chán thật sự, hung thủ sử dụng cách gì để châm lửa đốt cả căn nhà chứ?
Chẳng lẽ hắn có thể tự mình chạy thoát mà không hề thương tổn chút lông tóc nào sao?
Công thức toán học chết tiệt nào có thể tính ra thời gian châm lửa hiệu quả này chứ?”
Mập Mạp ngẩng đầu nhìn hiện trường, liền va vào đội trưởng Hoàng.
“Đây không phải vấn đề một đứa bé tính toán là mất bao nhiêu thời gian để lấp đầy một bể nước, đúng không?
Một bên là thêm vào, một bên là rò rỉ từng chút một, như vậy là phải biết nồng độ gas đạt bao nhiêu phần trăm thì nhất định sẽ phát nổ, đúng không?
Hải, anh có biết nồng độ thấp nhất để phát nổ là bao nhiêu không?”
“Trong vòng 3% – 11% đều có thể nổ!”
Mập Mạp kiên nhẫn hỏi tiếp. (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
“Nếu vậy bình gas còn lại bao nhiêu khí? Có thể cháy trong thời gian bao lâu?”
Chu Hải hiểu rõ, Mập Mạp đang cật lực chứng minh đây không phải là việc một đứa bé có thể làm!
Nhưng bây giờ tất cả các đầu mối đều hướng về Trương Xuân Yến, chỉ là bọn họ thiếu chứng cứ mà thôi, Mập Mạp không muốn tìm ra được chứng cứ chứng minh điều đó.
Chu Hải có sự kiên định mình, vì chân tướng chỉ có một!
Một hồi chuông dài truyền tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người bọn họ, họ đứng lên nhìn về khu vực cánh bắc của khu chung cư.
Có rất nhiều đứa bé theo tiếng chuông chạy ra sân, trong nháy mắt tiếng líu ríu tràn ngập bên tai.
“Trường học sao?”
Đội trưởng Hoàng bừng tỉnh, “Chẳng phải hàng xóm nói, cô bé Trương Xuân Yến học ở trường này sao.
Tên nó là gì nhỉ?”
“Trường tiểu học Hi Vọng.”
10 phút sau, ba người đã tới trường tiểu học, sau khi khai báo thân phận, bọn họ đến phòng hiệu trưởng.
Đội trưởng Hoàng cố gắng điều chỉnh vẻ mặt nhưng nó vẫn rất nghiêm túc, ông cười với hiệu trưởng.
“Chào Hiệu Trưởng, chúng tôi tới là muốn tìm hiểu vài thứ về Trương Xuân Yến của lớp năm, ông có thể gọi chủ nhiệm của lớp đó tới đây một chút được không.”
Hiệu trưởng nghe vậy, vẻ mặt hơi nghi ngờ, “Trương Xuân Yến? Các anh biết em ấy học lớp nào không? Chúng tôi có tất cả 4 lớp 5.”
Đội trưởng Hoàng lắc đầu, Chu Hải hồi tưởng về mấy cái nhãn tên trên sách bài tập, hình như là lớp 5-3.
“Lớp 5-3.”
Hiệu trưởng đứng dậy, “Các anh chờ một lát, tôi đi tìm chủ nhiệm của lớp đó.”
Một lát sau, cùng với tiếng giày cao gót, một giáo viên hơn 50 tuổi bước vào. (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
Tóc người này được búi lên một cách cẩn thận, mặc âu phục màu đen, trên giày không có một hạt bụi, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ba người, trong mắt mang theo một tia nghi ngờ.
“Vị này chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp 5-3, cô giáo Trương.”
“Các anh là…”
Đội trưởng Hoàng đứng dậy đưa tay ra, giáo viên kia khựng một chút rồi mới nhẹ nhàng bắt lấy.
“Chúng tôi là cảnh sát hình sự khu Đông Thành, đang điều tra vụ án phóng hỏa ở đây.
Mẹ và cha dượng của Trương Xuân Yến bị thiêu chết, cô bé cũng bị thương nằm viện, chúng tôi muốn biết một chút về biểu hiện của Trương Xuân Yến khi ở trường.
Cô có thể kể cho chúng tôi không?”
Trong mắt cô giáo hiện lên tia ghét bỏ, lập tức gật đầu.
“Tôi có thấy tin tức, phối hợp điều tra đương nhiên không có vấn đề gì.
Tôi là chủ nhiệm của đứa nhỏ Trương Xuân Yến này từ năm lớp 4, đến bây giờ là 1 năm 2 tháng, đứa nhỏ này nói chuyện với tôi không quá 20 lần.
Đặt câu hỏi thì chỉ lắc đầu hoặc gật đầu, tôi không biết là nó không muốn nói hay là không biết.
Họp phụ huynh trong nhà cũng không có người đến họp.
Con bé cũng không tiếp xúc với bạn học, hoàn toàn sống trong thế giới của mình.
Nếu nói con bé bị tự kỷ thì có chút võ đoán nhưng con bé hầu như chẳng nói chuyện với ai.
Nên những gì tôi có thể không giúp cũng không được nhiều.”
Nở một nụ cười xa cách, hiển nhiên là bà ta muốn kết thúc cuộc nói chuyện, Chu Hải đưa tay giữ chặt đội trưởng Hoàng đang muốn hỏi tiếp vấn đề, thần sắc lạnh đi mấy phần.
“Cô đã nhớ kỹ số lần nói chuyện với cô bé không quá 20 lần, vậy nhất định là cô nhớ cô bé nói cái gì!
Dù sao cô bé này cũng rất đặc biệt?”
Thần sắc của cô giáo Trương ngưng trọng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Chu Hải, đối đầu với ánh mắt đầy hàn ý Chu Hải không quá 10 giây bà ta nhanh chóng tránh ánh mắt đi, người này thật đáng sợ.
Bà ta hơi suy nghĩ một chút, “Tôi không thể nhớ kỹ toàn bộ.
Nhưng tôi nhớ, sau kỳ nghỉ quốc khánh dài ngày, chúng tôi tiến hành tập huấn thoát hiểm tập trung.
Lúc đó, người giảng giải chính là một đội trưởng của đội phòng cháy chữa cháy ở đây, anh ta hướng dẫn cho tất cả những đứa trẻ biết làm cách nào tránh để mạch điện bị cháy?
Lúc khí gas bị đốt thì không được làm gì?
Tự thoát hiểm lúc gặp hỏa hoạn ra sao?
Hình như lúc này có gì đó xảy ra.
Khi nói đến ý không được tùy tiện đặt bột ở bên cạnh bếp đang cháy, nó sẽ khiến hỏa hoạn dễ xảy ra.
Sau đó Trương Xuân Yến giơ tay lên hỏi, vì sao bột lại gây hỏa hoạn?
Những chuyện khác tôi không nhớ.”
Mập Mập trợn mắt, vành mắt có chút ửng hồng, vội vàng hỏi. (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
“Sau đó thì sao? Sau đó cô bé còn nói gì không?”
Cô giáo kia đứng lên, lông mày nhíu chặt, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, chỉnh lại quần áo trên người
“Hiệu trưởng, tôi đã phối hợp điều tra rồi, bây giờ sao lại thành bị thẩm vấn thế này?”
Mập Mạp cũng đứng lên, hất tay đội trưởng Hoàng đang kéo lại ra, đứng trước mặt giáo viên, tay chỉ vào mũi của bà ta.
“Cô là giáo viên của cô bé, là người giám hộ ở trường học của cô bé, một đứa bé hơn một năm không thích nói chuyện, cô còn không thể hỏi một câu xem cô bé xảy ra chuyện gì hay sao?
Có phải là gặp chuyện gì khó khăn không?
Đây chính là đạo đức của một giáo viên sao?
Cô đây mà là tấm gương sáng cho học sinh hả?
Cô còn nổi giận sao, cc!
Cô chảnh cái qq gì chứ!
Cô mà có nói thẳng ra tôi đây cũng không tin, đây chính là triết lý giáo dục của trường các người sao, đây chính là trường tiểu học Hi Vọng được quốc gia xúc tiến thành lập sao, chúng ta hãy nói cho rõ ràng vấn đề này đi.”
Cô giáo Trương nhìn Mập Mạp hùng hổ đáng sợ, miệng mở lớn nửa ngày nhưng chẳng cãi lại được gì, bà ta lúng túng ôm mặt khóc lóc, chạy thẳng ra ngoài, hiệu trưởng bất đắc dĩ, xòe hai bàn tay ra.
“Đồng chí cảnh sát, cậu cũng phải hiểu, ở đây đều là những giáo viên về hưu được mời về dạy, tư duy đều đã ăn sâu bén rễ, chúng ta hãy hiểu cho nhau đi.”
Chu Hải lôi Mập Mạp ra ngoài, đội trưởng Hoàng và hiệu trưởng nói chuyện vài câu, sau đó ông cũng ra ngoài.
“Đội trưởng Hoàng, anh liên hệ với đội phòng cháy chữa cháy, hỏi xem ai là người giảng cho buổi tập huấn đó, hỏi anh ta có nhớ mình đã trả lời thế nào khi Trương Xuân Yến hỏi vấn đề đó không.”
Đội trưởng Hoàng gật đầu, nhanh chóng đi gọi điện thoại, không lâu sau thì quay lại.
“Đã hỏi qua, người đó đúng là nhớ rõ Trương Xuân Yến.
Lúc đó anh ta giảng về sự cố nổ nhà máy bột Hoài Bắc ở An Huy vào ngày 23 tháng 9, sau đó nói đến cháy nổ do bột.”
Trong đầu Chu Hải nghĩ đến cái quạt điện ở phòng bếp, xem ra toàn bộ đã không còn gì để nghi ngờ.
“Đội trưởng Hoàng còn nhớ lần trước chúng ta đi bệnh viện lấy lời khai của Trương Xuân Yến không?”
– ———————–
Editor: Chikahiro
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!