Nam Thần Phòng Bên Là Lớp Trưởng
Chương 20
– Phỉ Phỉ, lại đây hoa anh đào nở rồi này!
Một ông lão mái tóc đã chớm bạc khẽ vẫy tay phía xa xa kia.
Nghe tiếng gọi của ông bóng dáng nhỏ nhắn chạy lại gần, đôi mắt đen to tròn ngước nhìn cây hoa trước mắt, khuôn miệng chủ động mở rông ra cười phát theo tiếng giòn giẫ trong trẻo đi sâu lòng nười. Tay cô bé nhở nhắn cầm lấy đôi bàn tay già nua, một già một trẻ đứng dưới gốc cây hoa anh daod ngắm từng những cánh hoa đang nở, nhẹ nhàng tươi đẹp!
Cô bé bất chợt quay sang nhìn ông lão, miệng ngọt ngào phát ra:
– Ông ơi hoa anh đào nở thật đẹp, cháu thích nhất là hoa anh đào!
– Phỉ Phỉ thích như vậy sau này ông sẽ trồng thêm thật nhiều cho Phỉ Phỉ!
– Oa, thật là thích, cháu sẽ giúp ông trồng và xem nó lớn lên ạ!
– Phỉ Phỉ thật ngoan! Vậy, cháu có biết ý ngĩa của loài hoa này là gì không?
Cô bé ngiêng đầu , mày khẽ nhăn lại mà suy ngĩ, đáng yêu vô cùng.
– Hừm… Cháu cũng không biết, ý nghĩa là gì hả ông?
Ông lão trìu mến xoa đầu cô bé, mắt ngươc nhìn những bông hoa anh đào cánh hồng dịu nhẹ mà nói:
– Nó là tượng trưng cho thanh xuân đấy cháu, trong sáng và tươi đẹp!
– Nhưng.. thanh xuân là gì hả ông? Cháu không biết là gì hết!
Ông lão cười hiền hậu:
– Cháu thật là một cô bé hiếu động! Thanh xuân chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của mỗi con người chúng ta, đây cũng là lúc con người ta có sự nhiệt huyết, dồi dào nhất , họ sẽ làm những điều học thích , họ đam mê, cháy hết mình vơi nó. Tuy nhiên thanh xuân cũng là lúc con người ta có những suy nghĩ bông bột nhất, Nó chính là cái gây trở ngại cho con người nhưng cũng chính là cái giúp con người nhận ra họ trưởng thành hơn. Quãng thời gian đi học cũng là một phần của thanh xuân! Thanh xuân rất đẹp cho nên, Phỉ Phỉ cháu hãy phỉa biết làm sao cho thanh xuân mình đẹp nhất đẻ sau này không phải tiếc nuối!
– Dạ, cháu biết rồi ạ!
Thời tiết lúc này là cuối tháng ba nửa đầu tháng tư. Nó vẫn là mang theo cái lạnh giá , sương mùa bao quanh khắp nơi, từng dãy núi phía xa xa kia được phủ lên một màu trắng của tuyết, nhũng hạt tuyết khẽ rơi trong không gian, nhẹ nhàn, thuần khiết giống như tâm hồn của một đứa bé, ngây ngô , trong sáng.
– Phỉ Phỉ, tuyết rơi rồi ta vào nhà thôi nếu không sẽ bị cảm lạnh ba mẹ cháu sẽ trách ta mất!
– PhỉPhỉ, Phỉ Phỉ..!
Tiếng gọi cứ văng vẳng trong không gian, giống như là tiếng gọi của sự nhớ mong.
Khẽ kéo mi mắt lên, xung quanh lúc này chỉ toàn mùi thuốc xộc thẳng vào mũi Tịch Phỉ, thoáng mờ mờ sau đó là vô cùng chân thực.
– A! Tịch Phỉ cậu tỉnh dậy rồi, ngủ lâu như thế!
Lúc này trước mặt cô là Hạ Nhiên và anh trai. Cô ngơ ngác : Về hiện đại rồi?
Hạ Nhiên khẽ cốc đầu cô một cái:
– Làm gì mà ngơ ngơ ra vậy?
– Sao.. mình lại ở đây?
– Cái đồ thối tha này, không phải tại cậu đứng chỗ nước sâu quá nên bị ngã sau đó ngất đi đến giờ mới tỉnh hay sao? Làm cho mọi người lo muốn chết cũng may bác sĩ chỉ bảo cậu ngất một chút lúc sau sẽ tỉnh, suýt chút nữa thì định gọi cho ba mẹ cậu, nhưng thật may không lại khổ hai bác!
Cô khẽ thở phào, may mà bố mej không tới nếu không cô lại lo muốn chết! Nhưng mà mới ngủ một tí liền mơ một giấc mơ như thực ?
Bỗng cô sực nghĩ đến Đườn Mặc, cậu ấy thế nào rồi?
– Vậy.. Đường Mặc cậu ấy..
– À cậu ấy cứu cậu cũng bị ngã theo nhưng không sao cả chỉ ướt người thôi, không việc gì, may mà có cậu ấy lát nữa cũng nên cảm ơn người ta một câu !
– Ừ mình biết rồi!
Cửa phòng bệnh lúc này mở ra, Đường Mặc và Dương Cẩn bước vào tay sách ít đồ ăn, Dương Cẩn đến chỗ giường:
– Cậu tỉnh rồi à, ăn cháo đi này kẻo nguội, lần sau nhớ cẩn thận nhé, làm bọn tớ lo muốn chết!
Cô khẽ cười nhẹ , mặt áy náy:
– Xin lỗi nhé, do mình bất cẩn quá mà!
Cô ngước mặt lên nhìn thấy anh cũng đang nhìn mình, có chút bối rối, dù sao cũng mơ giấc mơ hoang đương như vậy mà, lại còn có cảm giác như thật nữa! Bất quá cũng chỉ mình cô biết, nên cười cười nhìn anh:
– Lúc nãy.. cảm ơn cậu nhé!
Anh không nhiều lời, chỉ ừ một tiếng.
Lúc này cũng tầm trưa, thời tiết mát mẻ Dương Cẩn và hạ Nhiên rử nhau đi mua kem , Tịch Dạ thì ra quán chơi game cũng chỉ còn lại cô và anh. Anh kẽ dựa vào cửa nhìn ra xa, cô ngồi trên giường suy nghĩ. Tiếng sóng biển xa xa vỗ vào bờ, không gia vô cùng bình yên. Lúc nãy Tịch Phỉ phát hiện ra tay cô vẫn còn chiếc vong khắc hoa anh đào mà Đường Mặc mua tặng trong giấc mơ cổ đại.Như vậy là thế nào? Sao tự dưng lại xuất hiện trên tai, chẳng nhẽ không phải là mơ? Nhưng chẳng phải cô chỉ ngất đi và ngủ một giấc thôi sao?
Đang suy nghĩ, giọng nói trầm ổn của anh đã đánh thức cô ra khỏi suy nghĩ ấy:
– Muốn ra ngoài đi dạo không?
Cô ngạc nhiên, thế nào anh lại muốn cô đi dạo cùng?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!