Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)
Chương 55: Đợi tay em hoàn toàn lành hẳn
Trong bóng tối dày đặc, cảm xúc sau cơn xung đột bỗng trở nên nhạy cảm và nặng nề. Thời gian như kéo dài vô tận, gán ghép giữa hiện thực và ảo vọng, và rồi sắc bén bẻ gãy, những tơ tưởng trong lòng.
Cô ở bên cạnh anh mấy ngày qua, ngắn ngủi nhưng lắng đọng, mọi thứ diễn ra rất thầm lặng, tựa như đã cùng nhau từ rất lâu rồi. Lúc cô tỉnh giấc liền không biết anh có bên cạnh hay không, lúc chợp mắt thì lại muốn chừa chỗ cho anh. Những ngày ở bệnh viện, khi bác sĩ đến kiểm tra, hay khi cô được đưa đi làm các liệu trình y tế khác nhau, anh đều rất đúng lúc xuất hiện. Nếu anh không xuất hiện, cô cũng đủ quan sát để hiểu rằng, anh luôn biết từng diễn biến liên quan đến sức khỏe của cô. Một tay anh an bày, một mình anh cố chấp. Không để lại dấu vết, kiên định và sâu lắng đến nỗi, không dễ dàng nhận ra sự khác biệt. Anh tuyệt nhiên có thể chu toàn đến như vậy.
Sự nhu yêu đó, giống như một loại thuốc phiện, một khi đã nếm qua rồi, sẽ khiến con người cam tâm đắm chìm vào, tình nguyện mà ham luyến. Nhưng mà, không có loại thuốc phiện nào mà không có tác dụng phụ. Bây giờ, thứ thuốc phiện đó giống như là thuốc độc, Khả Vi cảm thấy toàn bộ linh hồn mình đã bị đánh lừa bởi vẻ đẹp huyễn hoặc của người đàn ông này. Quả thật, cô dường như có lúc đã quên đi, một Từ Trấn Khiêm khó đoán, nguy hiểm và rất đơn độc.
Lúc này, những ngón tay thon dài vẫn đang khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Khả Vi, đồng thời một bàn tay khác khoá trụ ở eo cô, sức lực vừa phải, kiên định và ép buộc.
Từ Trấn Khiêm nhìn cô, ánh mắt có điểm phức tạp. Đăm chiêu và nghiền ngẫm. Cô cũng không kìm được, đôi mắt nhìn lại chất chứa nhiều hoang mang. Trên ngũ quan đầy yêu diễm của người đàn ông này, lại không có nỗi một điểm sáng để cho cô có thể nhìn thấu…Rồi cô nhìn thấy môi anh chậm rãi cử động, nghe thấy anh chậm rãi mở lời:
“Cô phóng viên vừa rồi là Tiểu Kha?”
Khả Vi giật mình, trong nháy mắt, gương mặt cô sáng bừng, đôi mắt đen lay láy đầy ngạc nhiên.
Bởi vì cô không hiểu, làm sao anh biết được trong biển người mênh mông đó, cô vừa rồi chính là gọi cô phóng viên kia?…Anh hẳn là biết về Tiểu Kha, còn nhận ra cô ấy?
Đổi lại với vẻ mặt kinh ngạc của Khả Vi, Từ Trấn Khiêm chỉ thuần tuý mỉm cười, nụ cười thâm thuý và ôn hoà, nhưng ánh mắt vẫn không hề thay đổi.
Đúng vậy, anh biết về Tiểu Kha, cô bạn thân duy nhất của Khả Vi từ thời trung học. Và cũng thật đáng tiếc, anh so với quá khứ của cô, cũng biết không hề ít.
Lịch sử thói quen, các mối quan hệ, quá khứ sinh hoạt, tất cả đều được tỉ mỉ cung cấp trong hồ sơ mà thám tử tư gửi đến. Cho đến bây giờ, họ vẫn thi thoảng gửi thêm bất kỳ thông tin có giá trị nào mà họ điều tra ra được. Trang đầu tiên luôn là sơ lược, có đủ cột mốc thời điểm và điểm chính, tựa như là mục lục. Những trang sau là giấy tờ và hình ảnh đính kèm. Nếu dùng thành ngữ “nói có sách, mách có chứng” để diễn đạt, thì quả thật không phải là nói quá. Tất nhiên là, những gì diễn ra trong những năm gần đây nhất, đã được cung cấp nhanh nhất. Chính xác là từ cái ngày cô kí tên trên giấy kết hôn với anh.
Toàn bộ quá khứ của một người, nằm vỏn vẹn trong một tập hồ sơ.
Chính vì vậy, Từ Trấn Khiêm biết Khả Vi là người yêu thích tự do. Cô có thể tự mình rong ruổi nhiều nơi, ít ra là đã đi qua năm quốc gia khác nhau, chưa kể một số nơi khác trong nước Mỹ. Dẫu vậy, bạn bè, người thân thiết lại không nhiều. Cô là dạng người hòa đồng nhưng cô độc, yêu thích khám phá nhưng chu cầu sự an toàn, và vô số những điều đối lập khác. Dĩ nhiên là những điều này thám tử tư không hề ghi ra, nhiệm vụ của họ là cung cấp những tư liệu chuẩn xác nhất, đầy đủ nhất, còn về vấn đề nhận xét hành vi, đánh giá tâm lý, đó lại là lĩnh vực chuyên chức của người đàn ông này.
Và lúc này đây, hiện rõ trước mắt anh, chính là những hình ảnh Khả Vi khi còn ở thành phố Boston, trong thân ảnh của nữ du học sinh, với thói quen sinh hoạt vô cùng năng động. Ngoài giờ lên lớp chính quy và ngoại khoá, cô làm thiện nguyện ở thư viện của trường đại học. Cuối tuần đi làm thêm ở quán cà phê Caffe Nero, thuộc chuỗi cửa hàng cà phê hàng đầu và nổi tiếng xuất phát từ Anh Quốc. Những lúc hè đến, thì sẽ kiếm thêm công việc làm bán thời gian, tham gia các khoá học hè, và đi du lịch. Cô dường như chưa bao giờ để bản thân nghỉ ngơi quá lâu mà không có mục tiêu, không có kế hoạch.
Đúng là, nếu không vì gặp phải anh, bị anh trói buộc, cô chắc chắn đã có cuộc sống hoàn toàn khác. Một thế giới đơn thuần và sóng gió theo đúng kiểu đời thường, giống như hàng tỷ người ngoài kia.
Anh mỉm cười, khoé môi càng lúc càng sâu. Số phận chồng chéo, đã để cho cô gặp được anh.
Đầu ngón tay mang theo hơi ấm, lưu luyến lướt trên gò má mịn màng của cô, tầm mắt âu yếm nhìn cô như thôi miên…
Thầm nghĩ, những tháng năm sau này, anh làm sao có thể buông tha cho cô đây?
Khả Vi bất động, chỉ biết giương mắt nhìn người trước mặt, cử chỉ của anh quá đỗi kiều mị. Từng giây trôi qua, cô cảm thấy bầu không khí càng trở nên mơ hồ đến kỳ lạ. Giờ khắc này, anh đang nghĩ gì? Anh muốn làm gì? Mọi thứ cô đều không có khả năng suy đoán. Nhưng cô đã rõ được một điều, là anh biết quá khứ của cô.
Vì thế Khả Vi tự giác đầu hàng, không muốn hỏi anh làm sao biết Tiểu Kha. Cụp mắt, cô khẽ gật đầu.
“…Vâng, cô phóng viên đó…đúng là Tiểu Kha…” Không kìm được, cô tiếp tục nói: “Từ lúc em đi du học, đã sáu năm em không gặp cô ấy, bọn em chỉ liên lạc qua mạng xã hội…” Nhưng từ khi cô dọn đến Khuyển Viên, điện thoại mới không có ứng dụng lên mạng, các máy tính trong biệt thự lại không thể kết nối vào các trang mạng xã hội, chỉ có thể sử dụng như máy tính công sở.
Im lặng hết vài giây, Khả Vi ngước mắt lên nhìn anh…”Ba của Tiểu Kha là chú Thành, đã chăm sóc cho em rất nhiều khi ở Mỹ…” Chú Thành và cha mẹ nuôi của cô là bằng hữu tâm giao. Chính vì vậy, chú là người bảo hộ cho cô, cũng là người duy nhất Khả Vi điền vào phần “liên hệ trong trường hợp khẩn cấp” trên toàn bộ giấy tờ ở Mỹ.
Không hiểu vì sao, những lời cô đang nói, có nhiều phần là đang giải thích, nhưng âm giọng buồn bã không thể che giấu như là đang vẽ lên một bức tranh hoài niệm. Trong đó có màu sắc của tiếc nuối và nhớ nhung…Từ Trấn Khiêm biết rõ những gì cô đang nói, nhưng anh không muốn ngắt lời cô. Ngược lại, anh rất kiên nhẫn chăm chú lắng nghe. Rồi ngón tay anh kẽ di chuyển, chạm vào mái tóc dài rủ bên má, vén nó qua vành tai của cô, sau đó anh ôm cô vào lòng…nghe chính mình nói một câu:
“Khả Vi…đợi tay em hoàn toàn lành hẳn, nếu em muốn đi làm cho công ty luật, anh sẽ đồng ý…”
Khả Vi ngay lập tức cảm thấy tim mình đập loạn, môi bất giác bật ra âm thanh cực nhỏ. Phản xạ tự nhiên muốn ngước mặt lên nhìn, nhưng anh ôm cô quá chặt, bàn tay giữ sau đầu cô, để cô áp trán vào cổ anh, thân thể tản ra hơi ấm tình cảm lưu luyến vô cùng khó tả.
Anh nhớ đã từng đồng ý để cô đến Angels tiếp tục làm việc, nhưng từ khi cô bị trúng đạn, thì nơi đó cũng chính thức trở thành cấm địa. Cô biết mình không còn khả năng xin anh để cô trở về nơi đó. Dù cho cô có thể nắm lấy lời hứa, miễn cưỡng thử đi đàm phán với anh, nói việc của Ánh Hồng và nhà họ Lý là một việc xui xẻo đột phá mà thôi, bây giờ không phải đã giải quyết xong hết rồi sao? Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn hiểu rõ, bản thân không phải là đối thủ của anh. Không cần phải tốn sức đi thử, cô đã thấy kết quả thua cuộc bày ra trước mắt mình. Cho nên Khả Vi ngay cả nhắc lại, cũng không. Thậm chí cô còn cảm thấy có lỗi, vì sự nóng nảy nhất thời của bản thân, xém chút là đã gây ra nhiều hệ luỵ nghiêm trọng khác.
Rất may mắn, tâm tư của cô, anh đều đã nhìn thấu.
Trong tình cảm say đắm của con người, có một loại phương thức vô cùng cực đoan, đó chính là: Cưỡng ép.
Cưỡng ép người và cưỡng ép chính mình.
Khoảnh khắc này, Từ Trấn Khiêm là đang cưỡng ép chính mình. Anh đồng ý thoả hiệp.
“Nhưng mà, anh có điều kiện.”
À…đúng rồi, không thể nào là không có điều kiện.
“Công ty luật đó phải là do anh chọn, và trước sáu giờ chiều em phải về đến nhà. Có làm được không?”
Lúc này anh mới chịu nới lỏng vòng tay, Khả Vi ngước mặt lên nhìn anh, khoảng cách thật gần, hơi thở dụ hoặc mang theo hương thơm sì gà thoang thoảng lướt trên má cô. Tất thảy mọi thứ như là ảo giác.
Khả Vi nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện, sau đó khẽ gật đầu, thong thả nói một chữ:
“…Được.”
Anh mỉm cười, thu cô vào lại trong lòng mình.
Không lâu sau, chiếc xe về tới căn biệt thự.
“Trấn Khiêm…”
“Ừm?”
“Em, thật sự không hiểu anh…”
Cô nghe tiếng anh khẽ cười.
“Hay là chúng ta cặp kè đi…..”
“………..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!