Anh Cũng Có Ngày Này
Chương 5: Tôi sắp ngạt thở!!
Thành Dao giải quyết cơm trưa ở quán cơm dưới công ty luật, rồi mới mang hồ sơ, kéo thân thể tàn tạ trở về nhà thuê.
Mặc dù bị lệnh cưỡng chế không cho phép xem tivi, nhưng tối nay Tiền Hằng không có ở đây, anh có một đương sự người nước ngoài có tranh chấp hôn nhân cần khai thông, bởi vì chênh lệch thời gian, nên chỉ có thể ở lại trong công ty buổi tối cùng người ta mở cuộc họp video vượt đại dương.
Thành Dao co quắp thành một đống vùi trong ghế salon, quyết định hưởng thụ giờ phút bản thân thả bay hiếm thấy.
Năm phút sau, cô cam chịu số phận đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng học.
Mặc dù Tiền Hằng đả kích mình chỉ vì tư lợi bản thân, nhưng quả thật đã kích thích ý chí chiến đấu không chịu thua của Thành Dao.
Đáng tiếc là Thành Dao mới nhìn một bản án lệ, thì bị một hồi tiếng đập cửa dồn dập quấy rầy.
“Tiền Hằng! Em nhìn thấy trong phòng có đèn! Em biết anh ở nhà! Nếu anh không mở cửa, em sẽ ở cửa gõ một đêm!”
Thành Dao nhìn xuyên qua mắt mèo, mới nhìn rõ người tới.
Là một nữ sinh trông rất xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, mặt cô ấy đầy vẻ ủy khuất và tức giận, đứng trước cửa bền bỉ gõ cửa.
Thành Dao bỗng chốc lên tinh thần!
Đây là tình huống gì?! Chẳng lẽ ngoài cửa chính là bạn gái trong truyền thuyết của Tiền Hằng? Bạn gái cũ? Vừa đến đã chặn cửa, nhất định là từng có quan hệ với Tiền Hằng! Chẳng lẽ Tiền Hằng ngoại tình trước bị bắt?
Tinh thần bát quái của cô hoàn toàn bùng cháy, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Tiền Hằng.
Tiền Hằng chắc là đang bận, nên qua thật lâu mới nhận, ngữ khí rất lạnh: “Cô tốt nhất có lý do đầy đủ thuyết phục tôi nhận điện thoại của cô, thời gian của tôi rất quý.”
“Tiền par, ngoài cửa có mỹ nữ đến chặn anh!” Thành Dao nhìn có chút hả hê nói, “Có phải bạn gái của anh không? Bạn gái cũ? Tôi nên mời người ta vào tiếp đãi không?”
Tiền Hằng trầm mặc một giây, lạnh lùng nói: “Không phải, đừng để ý tới cô ta.”
“Cô ấy gõ cửa không ngừng mà, xem bộ dáng này, thì nếu như tôi không mở cửa, hàng xóm đều phải báo cảnh sát mất!”
“Vậy hãy để cho người khác báo cảnh sát, mang cô ta đi. Tôi bận rộn nhiều việc, cúp.”
Vừa dứt lời, Tiền Hằng quả nhiên cúp điện thoại.
Ác nghiệt như vậy! Qủa nhiên rất Tiền Hằng!
Nhưng mà tiếng đập cửa lại vẫn tiếp tục.
Trong lòng Thành Dao tràn ngập tò mò, Tiền Hằng bảo cô đừng mở, thì cô lại rất muốn mở cửa nhìn xem, nữ sinh này, và Tiền Hằng rốt cuộc là quan hệ thế nào?
Thành Dao tìm cho mình mấy cái lý do trong lòng, lại nghĩ kỹ cách diễn đạt giải thích sao hai người thuê chung, rồi mới đi tới cửa, mở cửa.
Mặt mỉm cười nói: “Cô khỏe.”
“Tôi không khỏe.” Cô gái ngoài cửa trang điểm tinh tế, nhưng mặc lại rất thối.
“…”
Thành Dao nghĩ nghĩ, quyết định đánh vỡ yên lặng, tự giới thiệu mình: “Cái đó, tôi là…”
“Được rồi, cô không cần phải nói, cũng không cần diễu võ dương oai trước mặt tôi, tôi biết, cô là Thành Dao, bạn gái sống chung hiện tại của Tiền Hằng.”
Thành Dao:???
Đợi một chút, cái này phát triển có chút không đúng…
Cô bé kia hấc cằm: “Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tiền Hằng dù sao cũng là người đàn ông mà Đổng Mẫn tôi thích, ánh mắt với phụ nữ lại không kém.”
“Mặc dù cô nói tôi trông xinh đẹp tôi rất thích, nhưng cô nghe tôi giải thích, tôi và Tiền Hằng…”
“Cô không cần giải thích, tôi biết bây giờ tình cảm của các người đang nồng nhiệt, Tiền Hằng bây giờ vì cô, ngay cả khu biệt thự cao cấp cũng không ở, chiều theo cô dọn tới loại tiểu khu này, nhưng mà chút tình cảm này, chẳng qua là nhất thời thôi.”
“Không phải…”
“Đừng tự tin như vậy, tương lai còn dài, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ Tiền Hằng đâu.”
“Giữa tôi và Tiền Hằng là đơn thuần…”
“Cô không cần tuyên bố các người yêu đương trong sáng bao nhiêu, Đổng Mẫn tôi hôm nay chính là tới nói cho cô, chỉ cần Tiền Hằng không kết hôn, thì tôi sẽ cạnh tranh đến cùng với cô.”
Đổng Mẫn hiển nhiên là người hấp tấp, mỗi lần Thành Dao vừa mở miệng giải thích, liền bị cô ấy ngắt lời cực nhanh, lần này Thành Dao cuối cùng cũng chiếm được tiên cơ trước: “Tôi thật sự không phải là bạn gái Tiền Hằng!”
Đổng Mẫn hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra: “Chính cô xem đi. Anh ấy cũng hào phóng thừa nhận, cô có gì để che giấu?”
Thành Dao lại gần nhìn một cái, là một tin nhắn.
“Tôi không ở nhà, mời cô đừng quấy rầy bạn gái sống chung Thành Dao của tôi.”
???
Cái này mẹ nó không phải là nói cho đối phương biết: Tôi không ở nhà, mời cô thỏa thích mà đi tìm người trong nhà phát tiết nỗi buồn của cô sao?!
Thật sự là người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống!
Đổng Mẫn hiển hiên đã nhận định sự thật này, cô ấy mím môi, hướng phía Thành Dao hạ chiến thư, sau đó mới cao ngạo rời đi.
*****
Tiền Hằng rốt cuộc cũng video vượt đại dương với khách hàng xong, lúc về đến nhà mở cửa, Thành Dao mặt đầy vẻ tức ngực ngồi trên ghế salon.
Thấy kẻ đầu têu, Thành Dao nhảy dựng lên: “Tại sao lại gửi loại tin nhắn đó?!”
Tiền Hằng nhìn cô: “Bởi vì tôi đoán được cô chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhất định sẽ mở cửa.” Anh cởi nút áo sơ mi, kéo nới lỏng cà vạt.
Thành Dao bi phẫn nói: “Tôi chính là sợ người ta là đối tượng mập mờ của anh, hiểu lầm tôi với anh sẽ không tốt, cho nên tôi mới cố ý mở cửa, chính là suy nghĩ giải thích giúp anh đó!”
“Vì cô muốn biểu hiện như vậy, nên tôi mới cho cô cơ hội biểu hiện.”
Thành Dao nghĩ trong đầu, cô không phải muốn loại cơ hội biểu hiện bị biến thành tấm bia đỡ đạn này!
Tiền Hằng nuốt nước bọt: “Còn nữa, tôi chỉ mập mờ với nhân dân tệ.”
“…”
“Vậy cô ấy là ai?”
“Là con gái của một khách hàng lớn hiện nay của tôi.” Tiền Hằng nhíu mày, hơi nhức đầu, “Đã từ chối cô ta rồi, nhưng căn bản không nghe, cô ta biết địa chỉ của tôi từ chỗ ba cô ta, suốt ngày bám theo chặn người. Tôi đành phải vì tránh cô ta, mà chuyển đến chỗ này, không nghĩ tới cô ta lại tìm tới.”
Một Tiền Hằng chưa bao giờ quan tâm cảm nhận của người khác, chưa bao giờ nhìn ánh mắt của người khác, lại còn biết kiêng dè vì là con gái khách hàng nên nể tình sao? Không cứng rắn trực tiếp sao? Chơi loại thủ đoạn dọn nhà này trốn tránh sao?
“Vị khách hàng này, đối với anh mà nói rất đặc biệt sao?”
“Đây là vị khách hàng đầu tiên của tôi sau khi hành nghề.”
Thành Dao có chút bất ngờ, u ác tính như Tiền Hằng, hóa ra còn có một mặt nhớ bạn cũ và cảm tính như vậy, bởi vì quen biết vào lúc đó, lại là vị khách hàng đầu tiên bằng lòng tin tưởng anh, cho nên đối với Tiền Hằng mà nói, ý nghĩa cũng khác nhau, sẵn lòng vì ông ấy, mà cho thêm một chút nhẫn nại, vì tránh sự điên cuồng theo đuổi của con gái đối phương, nên không ngại hạ mình chuyển chỗ ở, Thành Dao không chút hoài nghi, nếu đổi lại là người khác, Tiền Hằng đã sớm không nể mặt mà bắt đầu phóng thích làm cho người ta trúng độc bỏ mạng…
“Nhưng cô cho rằng ông ấy là khách hàng đầu tiên của tôi, thì tôi sẽ cho ông ấy đãi ngộ tốt sao?” Tiền Hằng lại tựa như biết suy nghĩ trong lòng của Thành Dao, anh khẽ mỉm cười, “Không tồn tại.”
“…”
Vậy tại sao không trực tiếp cứng rắn?
“Là bởi vì hiện tại ông ấy có một vụ kiện gia đình đối tượng [1] khoản bảy trăm triệu tệ do tôi đại diện.” Tiền Hằng nhìn Thành Dao, trả lời nghi vấn trong lòng cô, “Ông ấy rất cưng chiều con gái một của mình, tôi muốn thoát khỏi cô ta, đương nhiên là có biện pháp, không chút nể tình mà cay nghiệt và đả kích, nhưng nếu như tôi làm như vậy, Đổng Mẫn chịu không được nhất định sẽ đi tìm cha mà khóc, ba cô ta nhất định sẽ tới tìm tôi du thuyết [2] với tư cách người đứng giữa. Nhất là trước mắt chúng tôi còn có vụ kiện hợp tác, không thể không gặp mặt. Tôi không hy vọng ông ấy dùng những chuyện riêng này tới chiếm thời gian của tôi, tôi không thích vật lộn với những chuyện này, tôi hy vọng sinh mệnh có hạn của tôi đều có thể tập trung vào chuyện kiếm tiền vô hạn.”
[1] Đối tượng (标的) của hợp đồng là tài sản phải giao, công việc phải làm hoặc không được làm.
[2] Du thuyết (游说): Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
“…”
“Nhưng giai đoạn chuẩn bị nghiệp vụ cho vụ kiện này, đều đã làm xong, chỉ chờ thời cơ liền khởi tố, ước chừng còn phải chờ một tháng, sau khi khởi tố, ông ấy dựa vào dịch vụ pháp lý của tôi, thì phải nghe tôi.” Tiền Hằng khoái chí nói, “Đến lúc đó thì có thể muốn làm gì thì làm.”
“…”
Qủa nhiên tin rằng người kịch độc như Tiền Hằng, mà lại có chuyện có tình người như vậy, là mình suy nghĩ nhiều!
Thành Dao suy nghĩ về Đổng Mẫn một chút, đột nhiên không khỏi có chút đồng cảm, cũng không biết sau khi vụ kiện kết thúc, cô ta sẽ cảm nhận được bao nhiêu cuồng phong bão táp của Tiền Hằng…
“Nhưng mà câu nói không thể ở nhà mình kia, thật ra anh có thể ở khách sạn mà…” Thành Dao suy nghĩ một chút, có chút không rõ, “Khách sạn năm sao đâu đâu cũng có mà, dù sao cái tiểu khu này của chúng ta, sao có thể xứng với phong cách của anh chứ…”
Tiền Hằng mấp máy môi: “Tôi không thích phong cách lạnh như băng của khách sạn, không có cảm giác như ở nhà.”
Vậy sao??? Nhưng cô thấy phong cách lạnh như băng của khách sạn mới xứng một trăm phần trăm với anh!!
Nội tâm của Thành Dao gào thét, hơn nữa anh không tự ngắm nghía trong gương sao?? Chính anh nhìn xem khuôn mặt này của anh là âm mấy chục độ?? Lạnh đến mức dường như cô cũng cảm thấy có thể thấy cực quang [3] mỗi khi ở chung một chỗ với anh! Anh ở đây có cảm giác như ở nhà, thì cô sẽ không có đó!!!
[3] Cực quang (极光): hiện tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao, càng lên cao không khí càng loãng.
Mặc dù nội tâm tràn đầy oán trách đối với Tiền Hằng, nhưng nét mặt của Thành Dao vẫn không dám bộc lộ.
“Nhưng mà hiện tại, địa chỉ của anh ở đây cũng đã bị lộ rồi, tiếp tục thuê chỗ này đối với việc tránh Đổng Mẫn cũng đã không còn ý nghĩa nữa? Huống chi tiểu khu này sao có thể xứng với hào quang của anh chứ, thật sự, anh ở loại tiểu khu này, là sỉ nhục chính mình! Là vô trách nhiệm với mình!” Thành Dao chân chó [4] nhìn Tiền Hằng: “Sếp, nếu như anh cần chuyển chỗ thu dọn, tôi có thể giúp!”
[4] Chân chó (狗腿): là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, nghĩa tương tự với nịnh hót, nịnh bợ.
Thành Dao hận không thể gọi tiểu 99 [5] trong lòng cô ra, đã như vậy, thì tượng phật lớn ngài đây không bằng dứt khoát dọn về nhà đi? Tội gì phải cùng cô ở trong ngôi miếu nhỏ này?
[5] Tiểu 99 (小九九): tính toán nhỏ nhặt, mưu tính trong lòng.
Tiền Hằng liếc Thành Dao: “Tôi quả thật không nghĩ tới cô ta nhanh như vậy đã có thể tìm được tôi ở đâu, đã đánh giá thấp mị lực của chính tôi và sự cuồng nhiệt của cô ta đối với tôi. Dù sao thì ban đầu tôi vì xuất kỳ bất ý [6], cố tình tìm tiểu khu hoàn toàn không phù hợp với đẳng cấp của tôi.” Anh dừng một chút, lại lướt nhanh qua Thành Dao, “Nhưng mà bây giờ cô cũng ở đây, ngược lại có thể làm bia đỡ đạn, lại là công dụng ngoài dự liệu.” Giọng điệu của Tiền Hằng rất vui vẻ, “Chờ vụ kiện này khởi tố, Đổng Mẫn có lẽ cũng sẽ không tìm tôi, khi đó tôi sẽ dọn trở về, vừa vặn khi đó việc sữa chữa lại biệt thự của tôi cũng đã hoàn thành, vô cùng hoàn mỹ.”
[6] Xuất kỳ bất ý (出其不意): Nguyên nói đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị, theo kế của Tôn Tử: “Công kì vô bị, xuất kì bất ý” (攻其無備, 出其不意). Sau dùng để chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.
“…”
Loại lời nói lấy người khác làm bia đỡ đạn vậy mà lại nói thẳng thừng như vậy sao???
Nhưng tuy là thế, Thành Dao vẫn không dễ dàng từ bỏ, cô tiếp tục dẫn dắt từng bước nói: “Vậy ngoài cái tiểu khu không phù hợp với thân phận của sếp này ra, chẳng lẽ sếp không có căn nhà nào khác để chuyển vào sao? Dù sao nhà của mình, vẫn có cảm giác nhà hơn anh nói đúng không?”
Kết quả Tiền Hằng trực tiếp nói: “Không có.”
Trong lòng của Thành Dao hiếm khi vì câu trả lời này mà hơi cân bằng, rắm thối như Tiền Hằng, làm việc mấy năm, trở thành cộng sự, xem ra cũng chỉ đủ mua một ngôi biệt thự…
Nhưng cô còn chưa làm phương pháp thắng lợi tinh thần [7] xong, thì lại nghe Tiền Hằng tiếp tục nói —-
[7] Phương pháp thắng lợi tinh thần (精神胜利法): có nguồn gốc từ câu truyện “A Q chính truyện” của Lỗ Tấn. Câu truyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. Phương pháp thắng lợi tinh thần là một sự tự an ủi bản thân, tự huyễn hoặc bản thân, tự thôi miên bản thân để giúp bản thân dễ dàng chấp nhận, bỏ qua cái thất bại để có thể mỉm cười sống tiếp. Ví dụ như mỗi khi A Q bị đánh thì anh lại cứ nghĩ “chúng đang đánh bố của chúng”. AQ có nhiều tình huống lý luận đến “điên khùng”. A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh. Anh ta tự thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả so với những kẻ áp bức mình ngay trong khi anh ta phải chịu đựng sự bạo ngược và áp bức của chúng.
“Tôi còn có ba ngôi biệt thự bốn căn hộ khác đều chưa có sửa sang, thật sự không có cách nào chuyển vào.” Anh có chút phiền não, “Qúa bận rộn, thật ra án nguyên quá nhiều, mỗi khách hàng dường như đều đổ xô đưa tiền cho tôi, xin tôi nhận vụ kiện, tôi quả thật không có thời gian đi sửa sang.”
“…”
Tiền Hằng, người đáng bị đánh, nếu anh xếp thứ hai, thì thật sự không ai dám xếp thứ nhất đâu!
“Tôi vốn muốn đuổi cô đi, tôi không thích thuê chung, nhưng lại phát hiện cô chính là trợ lý luật sư mới nhậm chức, nên quyết định thử giữ cô lại, mặc dù chuyện rất trùng hợp, nhưng đôi khi sự trùng hợp cũng là một loại vận may, tôi không nên lấy đi vận may hiếm có của cô.”
Thành Dao: “Vận may gì?”
Tiền Hằng dùng một loại biểu cảm “Cái đó còn phải nói” nhìn Thành Dao: “Đừng giả bộ ngốc, có thể thuê chung với tôi, cô nhất định cảm thấy vận may này cũng sắp đuổi kịp Mark Six [8] rồi.”
[8] Mark Six (六合彩): là một trò chơi xổ số được tổ chức bởi Câu lạc bộ đua ngựa Hồng Kông
E, Excuse me?
Mẹ nó là vận may gì chứ?! Còn Mark Six nữa!!! Thành Dao chỉ muốn khóc nức nở, kiếp trước cô rốt cuộc đã làm sai điều gì?!
“Tôi không có thói quen thuê chung với người khác, nhưng thuê chung với trợ lý luật sư, thì miễn cưỡng cũng có ích, lúc cần tăng ca, có thể không cần đến công ty, ở đây cũng có thể tăng ca rồi.”
Đây là cái có ích ma quỷ gì?!! Cô cũng không muốn ở cùng anh tăng ca trong nhà!
“Hơn nữa có đôi khi, tôi cũng muốn lĩnh hội một chút cuộc sống của người bình thường.” Tiền Hằng nhíu mày, có chút bộ dáng nhức đầu, “Tôi nghe nói một vài thẩm phán gần đây, đều ở sau lưng tỏ ý tôi không hòa mình với mọi người [9] có chút khó giao lưu, thật ra có lẽ chênh lệch mức sống của mọi người quá xa. Nhưng làm một luật sư gia đình, thì vẫn cần phải giao lưu với các thẩm phán hôn nhân gia đình.” Nói tới chỗ này, Tiền Hằng lại ghét bỏ nhìn quanh nhà, mặt đầy vẻ nghĩa lớn, “Vì công việc, tôi có thể nhẫn.”
[9] Nguyên văn là tiếp địa khí (接地气): có rất nhiều cách diễn giải nhưng nghĩa chung là “muốn tiếp xúc cùng dân chúng hòa mình cùng nhân dân”.
Đại ca, người ta đó là khéo léo mắng chửi anh đó! Chỉ có điều nói tương đối hàm súc mà thôi! Hơn nữa, thật sự, thỉnh cầu ngài, không cần nhẫn!!! Tha cho cô đi!!!
“Tóm lại, cô nắm chắc cơ hội quý báu một tháng này thật tốt.”
“Sao?”
Tiền Hằng mấp máy môi: “Một tháng sau, tôi giải quyết Đổng Mẫn, cũng không cần ở lại căn nhà này nữa, cho nên thời gian cô còn có thể thuê chung với tôi, cũng chỉ còn lại một tháng mà thôi.”
“…”
“Qúy trọng thật tốt đi, không phải tất cả mọi người đều có cơ hội tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với tôi một tháng đâu.” Tiền Hằng khẽ mỉm cười, “Có thể nói chuyện với tôi mỗi đêm nhiều như vậy mà không cần trả tiền, dựa theo tỉ lệ phí của tôi, mỗi đêm cô cùng tôi nói chuyện một giờ, chính là kiếm được mười ngàn tệ lãi thuần [10], thật sự là đại phát tài, ngay cả tôi cũng có chút hâm mộ cô.”
[10] Lãi thuần: là thước đo lợi nhuận sau khi hạch toán tất cả các chi phí và thuế.
“…”
Tiền Hằng, cho anh mười ngàn tệ, đừng nói chuyện với cô được không! Cô sắp ngạt thở rồi!
“Cô trợn mắt nhìn tôi làm gì? Còn không mau đi xem phán lệ?”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu [11], Thành Dao đành phải ủ rủ trở về phòng.
[11] Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu: Nguyên văn là Nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu(人在屋檐下, 不得不低头), ý chỉ khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng; trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm.
Tác giả có lời muốn nói: Mau điên cuồng đánh call cho Tiền par của chúng ta được không nào!!
Ngoài ra Tiền par thật sự không phải là con trai của Lục Tuân và Tiền Duy [12], con trai của bọn họ phải họ Lục nha các bằng hữu!
[12] Đây là tên hai nhân vật chính của bộ “Không thèm yêu sếp” của cùng tác giả.
Thấy được thật nhiều ID quen thuộc bên bộ sếp, cảm ơn mọi người một đường ủng hộ! Những người bạn mới mọi người cũng tốt ~ Hy vọng câu chuyện này có thể làm cho mọi người cười thật vui vẻ ~ Thuận tiện phổ cập kiến thức pháp luật ~
[Kịch nhỏ]
Tân giáo đồ của Ngũ độc giáo Thành Dao: Tôi cảm giác tôi làm không tốt…
Đại hộ pháp của Ngũ độc giáo Bao Duệ: Gần đây cô uống thuốc gì sao?
Tân giáo đồ của Ngũ độc giáo Thành Dao: Uống… Tôi uống rất nhiều thuốc hoạt huyết tim…Nhưng vô dụng…
Giáo đồ thâm niên của Ngũ độc giáo Đàm Dĩnh: Uống thuốc hoạt huyết tim có ích lợi gì?! Cô phải phối hợp với viên Ngưu Hoàng [13] giải độc nữa! Tới, tôi đây có, cho này! Tình cảm sâu đậm thì uống một hơi cạn ly!
[13] Ngưu Hoàng là một loại sỏi kết thành trong mật một con bò cái bị ốm. Ngưu hoàng có tác dụng thanh nhiệt giải độc, tức phong chỉ kinh, khóat đàm khai khiếu.
Thành Dao:…
Đôi lời tâm tình của editor: Mọi người thấy số phận của Dao Dao trong 1 tháng sắp tới ra sao chưa =)))) Tuy anh đẹp trai, nhiều tiền đó, nhưng mà anh “bệnh” quá =)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!