Văn Phòng Phấn Hồng
Chương 5: Vì khách nhiệt tình như lửa mùa hạ từ phương xa tới (5)
Em mà thích anh thì có khác nào tự hành hạ bản thân mình hay không.”
“Sao em lại không tự tin về bản thân mình thế chứ, nếu như em cố gắng một chút, có khi anh lại thích em thì sao.” Anh lại tiếp tục đùa cợt tôi: “Công việc hiện nay em đang làm không phải là cưa đổ mấy anh đẹp trai lắm tiền hay sao
Đến đây cưa anh đi, nói không chừng anh lại đổ em.”
Nghe anh nói như vậy, tôi đang muốn cười nhạo cái tính cách ngoài lạnh trong nóng của anh thì trong đầu bất chợt hiện ra một suy nghĩ, tôi hỏi anh: “Anh có người quen người nào bên Tập đoàn Giang Hải3không?”
Anh nghe vậy ngẩn người ra hỏi tôi: “Em hỏi chuyện này để làm gì? Không phải em thực sự định đi tán anh nhà giàu đẹp trai nào ở đó đấy chứ? Hôm nay trên weibo có một cô gái, người ta sắp kết hôn rồi mà vẫn cứ cố bám lấy, bị người ta đăng ảnh rỗi số điện thoại khủng bố, suýt nữa thì bị cư dân mạng dùng nước bọt dìm chết đây.”
Tôi nghiêm túc nhìn anh nói: “Nếu anh đang nói về cô gái tên Hà Vũ Phi thì em có thể nói cho anh biết, cô ấy là khách hàng của em”
“Cái gì?” Hứa Mạch kinh ngạc nhìn tôi
“Em đang đùa hay thật thế?”
Tôi liếc anh0nói tiếp: “Em lừa anh làm gì
Bạn trai của cô ấy là Giám đốc trẻ ở Tập đoàn Giang Hải, còn cô gái đã đăng lên dòng trạng thái trên Weibo đó mới thật sự là tiểu tam, đã thế lại còn là bạn tốt của cô ấy.”
“Thật?” Hứa Mạch nghi hoặc nhìn tôi, nét mặt có vẻ không tin tưởng cho lắm
“Lừa anh thì được cái gì cơ chứ?” Tôi định nói tiếp thì phục vụ bê một đĩa cá bạch tuế lên, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cầm đũa lên bắt đầu ăn! Đùa chứ, cả ngày nay tôi mới chỉ ăn bữa sáng rồi nhìn qua bữa trưa đến tận bây giờ, đói muốn chết
“Cứ từ từ mà5ăn, cũng đâu có ai giành với em.” Hứa Mạch cau mày: “Vậy em hỏi anh có quen biết người bên Tập đoàn Giang Hải không là muốn “gần quan được lộc” à?”
Tôi vừa ăn vừa gật đầu tỏ ý khen anh “trẻ nhỏ dễ dạy”.
Hứa Mạch ăn rất trang nhã, nhìn anh ăn còn giống phụ nữ hơn tôi.
Sau khi ăn một miếng cá, anh đặt đũa xuống, trong mắt tràn đầy ý cười nói với tôi: “Nếu Giám đốc trẻ tuổi của Giang Hải mà em nói chính là Giám đốc điều hành Tổ Thường Thụy thì anh nghĩ anh đã có duyên gặp mặt anh ta vài lần
Anh ta sẽ kết hôn vào ngày mười tám tháng sau, anh4cũng nhận được thiệp cưới của anh ta đây.”
Mắt tôi sáng lên, đây là ông trời cũng muốn giúp tôi nha! “Nhìn vẻ mặt của em thì chắc hẳn đó là anh ta rồi!” Hứa Mạch kết luận
“Tập đoàn nhà anh ta đang tuyển thư ký, anh có thể xin cho em vào vị trí đó được không?” Tôi nhìn anh ấy tràn đầy hi vọng, nếu anh ấy có thể giúp tôi thì việc xin vào Tập đoàn Giang Hải sẽ dễ dàng hơn nhiều
Dù sao tôi cũng không có kinh nghiệm làm thư ký, khả năng trúng tuyển phỏng vấn cũng không cao.
Hứa Mạch suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Không phải là không thể, nhưng anh ta9luôn luôn có rất nhiều những người phụ nữ xinh đẹp vây quanh.”
Anh ấy đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra một chút thất vọng: “Mặc dù trông em cũng khá xinh đẹp nhưng đặt giữa một đám mỹ nữ thì em cũng chẳng chiếm được ưu thế nào
Em biết đấy, người như anh ta, oanh oanh yến yên bên cạnh thiếu gì.”
Tôi bị anh đả kích đến mức ngẩn người, bực bội nhìn anh nói: “Có cần phải đả kích người ta đến thế không, chỉ cần em sửa sang lại nhan sắc một chút cũng sẽ thành đại mỹ nữ ngay thôi.”
Tôi đang nói chuyện thì món canh cá bạch tuế được mang lên, tôi liền vùi đầu vào ăn không thèm để ý đến anh nữa
“Dáng ăn của em như lợn ấy.” Hứa Mạch múc một bát canh, liếc nhìn tôi rồi nói: “Vẫn bực anh đấy à?” Tôi trừng mắt nhìn anh: “Rốt cuộc là anh có giúp em không thì bảo đây?” Hứa Mạch vươn tay xoa đầu tôi nói: “Ăn đi đã, đây không phải là nơi có thể nói chuyện này được, ăn xong rồi nói.” Nếu như Hứa Mạch đáp ứng sẽ giúp tôi, vậy những việc tôi cần làm sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều
Tôi ăn sạch món bánh thịt viên rồi lau miệng đứng lên
Hứa Mạch nhìn tôi với vẻ bất lực, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy theo tôi xuống lầu
Thanh toán xong, anh lại lái xe đưa tôi về nhà
“Nhanh lên nào! Đi thôi.” Tôi bước xuống xe, tiện thể thúc giục anh xuống theo, bản thân thì nhanh chạy vào bấm thang máy
Tôi sống ở tầng thứ mười tám của tòa nhà này nên nếu phải chạy bộ lên chắc tôi mệt chết mất
May là điện đóm ở tiểu khu mà tôi sống rất ổn định, từ lúc tôi dọn đến đây ở chưa bị mất điện lần nào
Hứa Mạch đỗ xe xong liền đi về phía tôi, vừa lúc thang máy cũng xuống đến nơi
Hứa Mạch đã đến chỗ tôi ở đến không ít lần, dù sao thì anh cũng coi tôi như em gái, còn tôi coi anh như anh rể hụt của mình nên cũng chẳng có gì phải tránh cả
Tôi mở sổ ra, chuẩn bị ghi lại tất cả các thông tin tình báo quan trọng mà Hứa Mạch cung cấp.
“Nào, bắt đầu thôi.” Tôi hào hứng nhìn Hứa Mạch, trong lòng thầm cảm thấy cuộc đời thật tốt đẹp biết bao nhiêu
Hứa Mạch cau mày và nhìn căn phòng như ổ lợn của tôi
Anh thở dài nói: “Phòng của chị gái em lúc nào cũng ngăn nắp gọn gàng, nào có giống như em
Hai chị em em sao lại khác xa nhau thế chứ?” “Dù sao thì người sống trong cái ổ lợn này là em chứ không phải anh.” Tôi vợ lấy quần áo vương vãi trên sofa vứt sang một bên rồi ngồi lên đó, đống quần áo đó là do tôi thay ra sau khi từ chỗ Hà Vũ Phi, trên đó vẫn còn lưu lại vết máu nên không thể để Hứa Mạch nhìn thấy.
Hứa Mạch cau mày nhìn tôi, dường như đang suy nghĩ xem phải nói với tôi thế nào: “Em quyết định phải vào Phòng Thư ký sao?” Tôi nói chắc như đinh đóng cột: “Em nhất định phải vào đó.” Ánh mắt anh lướt qua mặt tôi và rơi xuống cửa sổ phía sau tôi: “Hiểu biết của anh về Tổ Thường Thụy không quá sâu sắc, chỉ là anh và anh ta đã từng hợp tác vài hạng mục công việc
Bên cạnh anh ta luôn có rất nhiều người phụ nữ vây quanh
Thể loại giàu có, xinh đẹp, kiêu sa như nữ thần cũng có thể loại còn lại là khỏe khoắn, phóng khoáng thu hút như ánh mặt trời chính là vợ chưa cưới hiện tại của anh ta, Trương Diệp.” Tôi nhanh chóng ghi lại những điều này vào sổ ghi chép
Đây là những thông tin rất quan trọng
Đây gọi là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng
Để chiếm được trái tim của một vị Giám đốc điều hành mà sức hút phát ra tứ phía, lại không thiếu phụ nữ vây quanh như thế này là cực kỳ khó khăn.
May mắn thay, Hà Vũ Phi đã không mặc cả với tôi, nếu không thì cho dù có phải nợ chi phí sinh hoạt, tôi cũng phải từ chối vụ làm ăn lỗ vốn này.
“Em giả vờ đóng kịch là được rồi, đừng coi là thật.” Hứa Mạch đột nhiên nói: “Đừng để anh ta chạm vào em, biết chưa?” Tôi xua tay: “Em không phải đồ ngốc
Nếu mỗi lần nhận một vụ làm ăn nào em đều để cho đàn ông chạm vào thì khác gì xe bus công cộng ai muốn lên thì lên? Yên tâm đi, em còn chưa đến mức ngu như thế.”
Hứa Mạch yên tâm nói: “Anh sẽ sắp xếp để em đến công ty của anh ta làm thư ký vào ngày mai
Phần còn lại em phải tự mình làm
Nếu không thể làm được hãy dừng lại
Dù sao em có đôi chết thì vẫn còn có anh mà, không phải sao?”
“Em biết.” Tôi gấp quyển sổ lại, dường như Hứa Mạch cũng chỉ biết có như vậy
Phần còn lại, tôi vẫn phải dựa vào chính mình.
“Anh phải về rồi
Ngày mai còn có một cuộc hẹn quan trọng.” Hứa Mạch nhìn đồng hồ và đứng dậy: “Sau khi xong việc, anh sẽ gọi lại cho em, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh về đi.” Tôi vẫy tay tạm biệt anh: “Em không tiễn anh nữa nhé!” Hứa Mạch nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếng bước chân xa dần
Tôi phải điều tra kĩ về Trương Diệp, người phụ nữ này rất lợi hại, rất có thể cô ta sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của tôi.
Nhưng hiện tại, tôi ngáp dài một cái và quyết định đi gặp đối thủ lớn nhất của tôi bây giờ – Chu Công.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!