Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
Chương 37: Nhiệm vụ thất bại
“Xin cô nương cứ yên tâm, có thuốc của Dư Thất ta thì đừng nói là tàn tật, ngay cả một vết sẹo cũng3không để lại, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến cô nương cùng…” Nói đến phần sau, ánh mắt nàng nhìn Bạch Niệm Niệm mang theo phức tạp, khiến Bạch Niệm Niệm không hiểu nổi: “Ảnh hưởng tới tôi cùng cái gì?”
Dư Thất Nương cúi đầu thu dọn hòm thuốc,2đáp một nẻo: “À… Thầy thuốc tuy là có thể chữa được bệnh cho người, nhưng không thể nhìn thấu được lòng người.”
Bạch Niệm Niệm hoang mang, nhìn nàng đã thu dọn xong, chuẩn bị đi, liền cuống cuồng, lấy bức thư ra nói: “Này, cô nhận thư trước rồi0hãy đi.” Cô không nhận, tôi sẽ không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ đâu homie.
Không ngờ Dư Thất Nương lại quay đầu lại, sắc mặt nghiêm túc nói: “Cô nương đừng tới đùa cợt ta nữa. Với tư cách là thầy thuốc thì ta cứu chữa cho cô,0nhưng với tư cách Dư Thất thì ta không muốn gặp lại cô nữa.”
“Hả?” Bạch Niệm Niệm càng không rõ, “Tại sao? Không phải chúng ta mới gặp nhau lần đầu thôi sao?”
Dư Thất Nương bày ra một nụ cười nhạt: “Ta vốn đã trả lại bức thư này rồi,3xin hỏi tại sao nó lại ở trên người cô nương? Nếu cô nương và huynh ấy đã tâm đầu ý hợp, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng bên nhau hạnh phúc đến già thì Dư Thất ta nhất định không nuốt lời. Vậy thì tại sao cô nương phải tới dò xét ta?”
Bạch Niệm Niệm vừa nghe, hóa ra NPC này còn thích tưởng tượng phong phú hơn cô nữa, nàng còn nghĩ ra một kẻ thứ ba nào đó.
Gặp loại chuyện này, tốt nhất là nên đi thẳng vào vấn đề, đánh nhanh thắng nhanh. Cô phủi mông đứng lên, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Dư Thất, làm ra vẻ tức giận, nhét bức thư vào trong tay của nàng, bất chấp tất cả mà nói: “Tôi không biết “huynh ấy” mà cô nói đến là ai, tôi chỉ là một người đưa thư mà thôi. Chỉ cần đưa thư đến nơi thì nhiệm vụ của tôi sẽ hoàn thành.”
Nói xong cô liền đi xuống núi, mới đi hai bước đã đi ngược trở về, lấy một túi tiền nhỏ ra đặt vào trong tay Dư Thất Nương: “Suýt chút nữa đã quên trả tiền thuốc men rồi, cảm ơn cô đã chữa trị cho tôi, hẹn gặp lại sau.”
Bạch Niệm Niệm im lặng mấy giây, mới vừa đếm tới ba, sau lưng đã có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Dư Thất Nương đuổi theo, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ nói: “Xin lỗi, là do ta đã hiểu lầm cô nương, nhưng mà cô nương cũng nghĩ sai một chuyện rồi.”
Bạch Niệm Niệm sững sờ. Dư Thất Nương lật bức thư lại, chỉ một con dấu rất mờ nhạt mà nói: “Ta đã trả bức thư này về thật rồi, nếu cô nương muốn đưa thư thì nên đưa tới chỗ này mới đúng.”
“Hả?” Bạch Niệm Niệm nhận lấy rồi nhìn kỹ bức thư, trên con tem màu đỏ cố lắm mới có thể nhìn ra nét chữ “Mao phủ“. Lúc trước cô còn tưởng rằng đó là một thứ tương tự với con tem bưu điện thôi nên không nhìn kỹ, hóa ra nó lại là bức thư hồi âm.
“Lần này gặp phiền phức rồi, không còn kịp nữa rồi.” Tốc độ phai màu của con tem có thể dùng mắt thường để thấy được, Bạch Niệm Niệm hơi luống cuống, “Vậy tôi đi đưa thư, hẹn gặp lại.”
Vừa định chạy, cô lại nghĩ tới cái tên khác của loại nhiệm vụ này – “nhiệm vụ giảm cân” chạy tới chạy lui, nghiêng đầu nói với Dư Thất Nương: “À mà… Tôi có một người bạn thân thể không được thoải mái, có thể mời cô khám bệnh giúp được không?”
Đối mặt với người bệnh, Dư Thất Nương luôn có thể kiểm soát được tâm trạng của mình, nàng gật đầu, nói: “Ba ngày sau, ta cũng sẽ tới đỉnh Tịch Chiếu để hái thuốc.”
Bạch Niệm Niệm có được hành tung của nàng, cuối cùng đã có thể yên tâm đi đưa thư rồi. Nhưng lại không ngờ, Dư Thất Nương lại gọi cô lần nữa.
“Sao vậy?” Bạch Niệm Niệm hỏi.
Bước chân của Dư Thất Nương hơi chần chừ, đợi đến khi Bạch Niệm Niệm đã đi tới bên cạnh thì nàng mới như đã quyết định xong, rút cây trâm ngọc trên đầu xuống. Một mái tóc đen nhánh như mực xõa ra, bị gió đêm thổi khẽ bay lên. Nàng đặt cây trâm ngọc vào trong tay Bạch Niệm Niệm, rồi nói: “Làm phiền cô nương, trả cây trâm này lại cho chủ nhân của nó hộ ta.”
Dư Thất Nương nói xong, lại đưa một túi tiền cho Bạch Niệm Niệm. Bạch Niệm Niệm cầm nó trong tay, cảm thấy nó nặng hơn gấp mấy lần tiền thuốc mà lúc nãy cô đưa, lời nhắc nhở của hệ thống phía dưới góc trái cũng nhắc nhở cô nhận được “400 vàng: tiền ủy thác của NPC Dư Thất Nương.”
Bạch Niệm Niệm không hiểu rõ cho nên nhìn Dư Thất Nương đang xoay người, mái tóc dài mà dày rối tung phủ trên hòm thuốc nặng nề cùng thân thể gầy yếu, cả người nàng liền lộ vẻ càng gầy yếu hơn.
Trên cây trâm ngọc hình như còn sót lại một chút độ ấm, Bạch Niệm Niệm cất nó cùng bức thư vào trong túi đeo lưng. Cô mở Cửa tiệm sành ăn ra, nhìn giá cả đạo cụ di chuyển tức thời, không nỡ mua, sau khi đóng lại liền chạy bộ tới “Mao phủ” trên bản đồ nhỏ, cuối cùng cũng chạy tới trước cánh cổng khí phái của Mao phủ trước khi bức thư rách vụn. Nhưng mà, ngay tại lúc cô đưa bức thư cho quản gia, thì đã đến thời hạn, bức thư hóa thành một đống giấy vụn trong tay cô.
“Những người không có nhiệm vụ thì đi mau đi!” Sắc mặt của quản gia thay đổi ngay tức khắc, bắt đầu xua đuổi Bạch Niệm Niệm.
Bạch Niệm Niệm nhìn nhiệm vụ đã biến thành tro tàn, cảm thấy bế tắc, buộc lòng phải cúi đầu ủ rũ đi về khu vườn của Meo thật to thật to. Về đến nơi, lại thấy được Không quên tình đầu đang đào mương nước dọc theo tuyến đường bằng vôi mà Meo thật to thật to đã vẽ.
“Về rồi đó hả?” Không quên tình đầu nói. Lúc Bạch Niệm Niệm đăng lên thế giới, hắn cũng nhìn thấy, còn tưởng rằng hôm nay sẽ không thấy được cô, lại không ngờ rằng chẳng bao lâu đã quay lại rồi, “Có phải nhiệm vụ rất phức tạp hay không?” Hắn lại hỏi.
“Nhiệm vụ thất bại rồi,“ Bạch Niệm Niệm kể trình tự của nhiệm vụ lại một lần, “Mặc dù còn có một cây trâm ngọc, nhưng tôi không được vào Mao phủ, cho nên cũng không biết nên giao nó lại cho ai đây.”
“Cô không đọc bức thư này sao?” Không quên tình đầu hỏi.
Bạch Niệm Niệm lắc đầu: “Không. Lúc đầu tôi cho rằng nhìn lén thư của người khác là không hay, cho nên không đọc. Ha, đừng cười tôi mà. Sau đó không tìm được Dư Thất Nương liền định nhìn, nhưng còn chưa kịp mở ra thì đã té ngã rồi.”
Không quên tình đầu trầm ngâm: “Có lẽ là vì cô không mở bừa thư ra, mới khiến cho Dư Thất Nương tin rằng cô chỉ là một người đưa thư, còn giao cây trâm ngọc cho cô nữa.”
Bạch Niệm Niệm suy nghĩ kỹ lại, hình như cũng có lý, không đọc thư là trách nhiệm cơ bản nhất của người đưa thư, nếu như cô xé thư ra thì có lẽ hết đường chối cãi rồi.
“Lúc làm nhiệm vụ, tôi có từng đi Mao phủ nấu đồ ăn,“ Không quên tình đầu nói, “Có lẽ là NPC còn nhận ra tôi, hay là tôi dẫn cô đi thử chút nhé.”
“Nhưng mà nhiệm vụ đã thất bại rồi.” Bạch Niệm Niệm nói.
Không quên tình đầu cười nói: “Không sao đâu, chỉ cần còn có tín vật, tìm được NPC khớp với nó thì vẫn có thể kích hoạt được.”
Hai người quyết định chờ Meo thật to thật to vào trò chơi rồi mới đi Mao phủ, trong thời gian chờ đợi, Không quên tình đầu đã đào thông hết cả mương nước trong sân, lại kéo nước từ dưới giếng lên, đổ vào trong mương. Dòng nước trong veo uốn lượn chảy xuống, dọc theo mương nước mà phân bố khắp mỗi một xó xỉnh trong khu vườn.
Bạch Niệm Niệm hái trái cây đã chín xuống, gửi qua cho Meo thật to thật to, tiết kiệm thời gian để cho bọn chúng có thể sinh trưởng thêm một vụ mùa nữa. Sau đó Meo thật to thật to tan làm, về nhà online, Bạch Niệm Niệm liền cùng Không quên tình đầu rời khỏi khu vườn, chạy thẳng tới Mao phủ.
“Hôm nay thấy Dư Thất Nương, khiến tôi nghĩ đến Thiên đường sành ăn có thể mở thêm một chức nghiệp mới nữa.” Bạch Niệm Niệm nói.
“Chức nghiệp mới?” Không quên tình đầu trầm ngâm, “Ý cô là, “Thần y” hả?”
Bạch Niệm Niệm gật đầu, tay đang đùa nghịch với một cọng cỏ đuôi chó, đối mặt với Không quên tình đầu, cô đi lùi lại, vừa đi vừa nói: “Không quên tình đầu, anh là người thành phố J hả?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!