Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
Chương 39: Kích hoạt nhiệm vụ
Bạch Niệm3Niệm nghĩ thầm, bây giờ cô ấy ở gần Mao phủ như vậy, là muốn tới tìm anh đó. Cô kể chuyện Dư Thất Nương đang hái thuốc trên đỉnh Tịch Chiếu núi Tinh Lam cho Mao Cửu Lang nghe, nhưng mà hình như Mao Cửu Lang không nghe thấy được, anh ta lại lặp lại đoạn lời nói vừa rồi thêm lần nữa.
Bạch Niệm Niệm cùng Không quên tình đầu hai mắt nhìn nhau, lại nhìn bảng nhiệm vụ vẫn hiển thị “chưa hoàn thành” như cũ, dù không muốn cũng phải hỏi thử từ khóa:2“Tại sao anh lại không dám gặp cô ấy?”
“Nói ra thì rất dài dòng,“ Mao Cửu Lang bắt đầu nhớ lại năm xưa, “Trước đây, ta có mâu thuẫn với người trong tộc, dưới cơn nóng giận đã bỏ nhà ra đi. Lúc phiêu bạt bên ngoài thì không may mắc bệnh, suýt chút nữa đã mất mạng. Nếu như không gặp được Dư Thất Nương thì có lẽ ta đã sớm không còn trên thế gian nữa rồi.”
Bạch Niệm Niệm gật đầu: Hóa ra Dư Thất Nương còn có ơn cứu mạng Mao Cửu Lang nữa.
“Ta0và Dư Thất Nương tâm đầu ý hợp, đã giao hẹn cuộc đời này không bao giờ rời xa nhau. Ta nói với nàng, chờ ta về nhà bàn bạc với người nhà, sẽ chọn ngày tới cưới nàng về. Lại không ngờ sau khi ta trở về kể lại chuyện này, thì mới biết cha ta đã quyết định một việc cưới xin khác cho ta từ lâu rồi…”
Bạch Niệm Niệm: Ồ, hóa ra Dư Thất Nương không hề tưởng tượng, đúng là giữa cô ấy và Mao Cửu Lang còn có một người khác nữa.
“Ta0dùng đủ mọi cách thuyết phục, nhưng cha ta vẫn không thay đổi quyết định, thậm chí còn nổi giận nữa. Ta sợ Dư Thất Nương lo lắng cho nên lúc viết thư báo bình an có bảo nàng hãy an tâm đừng sốt ruột, đợi ta xử lý hết công việc trong nhà rồi sẽ tự đến nói rõ với nàng.”
“Nói rõ?” Bạch Niệm Niệm nhìn mặt Mao Cửu Lang, anh ta uống rượu đến giờ khuôn mặt vẫn chưa tản hết đỏ ửng, còn không biết xấu hổ nói năng đường hoàng như vậy, cô3không nhịn được mà nói: “Anh muốn nói rõ cái gì với cô ấy?”
Mao Cửu Lang thở dài: “Ta muốn nói rõ cái gì với nàng đã không còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì trong thư hồi âm, nàng đã từ chối ta, nàng còn nói, nàng phải đi hoàn thành ước nguyện từ nhỏ của mình, làm một thầy thuốc ngao du khắp nơi xem bốn bể là một nhà.”
Bạch Niệm Niệm hơi mờ mịt: “Ngươi không nhận ra nàng đang nói lẫy sao?”
Mao Cửu Lang nhìn cô với nét mặt ngơ ngác, giống như là không hiểu cô đang nói cái gì vậy, có lẽ vẫn chưa bắt đến chữ mấu chốt. Bạch Niệm Niệm đành phải đổi vấn đề khác: “Trong thư, cô ấy đã nói là phải đi rồi mà anh lại không ngăn cô ấy lại sao?”
Lúc cô hỏi đến vấn đề này, lại nghĩ thầm chẳng lẽ anh ta cũng bị ông cụ Mao cấm cửa giống như trong kịch truyền hình hay diễn sao. Nhưng lại không ngờ tới Mao Cửu Lang lại nói: “Ta… ta không dám đi…”
Không dám…? Đây là câu trả lời gì vậy? Bạch Niệm Niệm càng chẳng hiểu gì: “Chuyện này có gì mà không dám, ngươi sợ cái gì chứ?”
“Ta sợ nàng trách ta,“ Mao Cửu Lang quay đầu đi, nhìn đình hóng gió náo nhiệt ở gần đó, nói, “Bởi vì, trước đây lúc bỏ nhà ra đi, ta rất muốn cắt đứt quan hệ với gia tộc, cho nên khi Thất Nương hỏi lai lịch của ta thì ta đã… ta đã lừa dối nàng.”
Không quên tình đầu đứng bên cạnh Bạch Niệm Niệm, hai tay đang gõ cái gì đó lên bàn phím ảo chỉ có mình hắn thấy, vừa nghe thấy Mao Cửu Lang nói như vậy thì liền vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, động tác gõ bàn phím cũng khựng lại.
“Anh sợ cô ấy trách anh có hôn ước, hay là trách anh đã dối gạt cô ấy?” Bạch Niệm Niệm cố gắng cụ thể hóa vấn đề.
Mao Cửu Lang cúi đầu xuống, nói: “Y thuật của Thất Nương rất cao siêu, lòng dạ cũng vô cùng nhân từ, là một người thầy thuốc chân chính. Nhưng nàng lại ghét nhất là bệnh nhân nói dối. Ta hỏi nàng vì sao, nàng nói, năm đó cha nàng bệnh nặng, lúc đi mời thầy thuốc thì gặp phải một gia đình khác cũng mời thầy thuốc. Gia đình kia nói bệnh tình của ông chủ nhà mình rất nghiêm trọng, thầy thuốc buộc lòng phải đi khám cho nhà gã trước, cứ thế mà kéo dài thời gian làm lỡ mất bệnh tình của cha Thất Nương. Sau đó Thất Nương mới nghe nói, ông chủ của gia đình kia chỉ là thấy khó chịu bình thường mà thôi, thậm chí còn không được gọi là “mắc bệnh” nữa ấy chứ. Từ đó về sau, Thất Nương liền rất ghét những người nói dối.”
Bạch Niệm Niệm nói: “Vậy anh lừa dối cô ấy bằng cách nào? Nếu như không phải là lời nói dối rất nghiêm trọng thì chỉ cần giải thích rõ ràng thì chắc là cô ấy sẽ không trách cứ anh đâu?”
Nhưng Mao Cửu Lang lại lắc đầu: “Ta gạt nàng nói là, ta lúc nhỏ nhà nghèo, một chữ bẻ đôi cũng không biết, hở tí là bị người nhà đánh chửi, không chịu đựng nổi nữa mới bỏ trốn khỏi nhà…”
Bạch Niệm Niệm cảm thấy quái đản nhìn anh ta, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Mao Cửu Lang không bắt được từ khóa “sau đó thì sao” này, cho nên liền tự động nói: “Nhất định là nàng sẽ trách ta, nếu như không trách ta thì sẽ không trốn ta.”
Anh ta chỉ là một NPC, mà mục đích của Bạch Niệm Niệm chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, cho nên nói: “Tôi biết cô ấy đang ở nơi nào, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi tìm cô ấy.”
Cứ tưởng là Mao Cửu Lang sẽ mừng rỡ không kể xiết, lại không ngờ rằng anh ta lại nói với Bạch Niệm Niệm: “Có thể làm phiền cô nương một chuyện được không?”
“Không vấn đề gì, anh nói đi!” Bạch Niệm Niệm thấy tiến độ trên bảng nhiệm vụ, thầm nói cuối cùng thì nhiệm vụ cũng đã tới.
Mao Cửu Lang đưa cây trâm ngọc lại cho Bạch Niệm Niệm, nói: “Xin cô nương hãy giao vật này lại cho Thất Nương, cứ nói ta hẹn nàng chạng vạng tối ngày mai gặp nhau ở bờ sông Liên Hoa, có được không?”
Bạch Niệm Niệm chớp chớp mắt, mang theo nghi hoặc hỏi: “Tại sao anh không đi tìm cô ấy với tôi?”
“Ta…” Mao Cửu Lang nói, “Ta sẽ chờ nàng ở bờ sông Liên Hoa, nếu như nàng chịu tha thứ cho ta thì đương nhiên sẽ tới gặp ta; còn nếu như không chịu, thì ta cần gì phải tới tìm nàng tự rước lấy nhục nhã chứ.”
Bạch Niệm Niệm thầm nói đây là cái logic gì vậy, “Tự rước lấy nhục”? Anh làm nhiều chuyện cặn bã như vậy mà cô nương người ta đã từng “xỉ nhục” anh chưa? Cô nhìn cây trâm ngọc kia, cảm thấy nếu như mình là Dư Thất Nương thì nhất định sẽ không muốn nhận đồ của Mao Cửu Lang nữa, nhưng vì tiếp tục làm nhiệm vụ cho nên cô vẫn nhận lấy nó.
Mao Cửu Lang còn nói: “Xin cô nương nhất định phải đưa lời nhắn tới cho nàng, Mao Cửu Lang sẽ chờ Dư Thất Nương bên bờ sông Liên Hoa một đêm, nếu nàng không đến thì ta không đi. Còn nếu như trời sáng rồi mà còn chưa đến, thì ta cũng chỉ… hiểu rõ rồi.”
Nói xong, anh ta lấy một túi vàng ra, nói là tiền đi lại làm việc dùm của Bạch Niệm Niệm. Bạch Niệm Niệm nhận lấy vàng, kéo lấy Không quên tình đầu rời đi.
“Cô sao vậy?” Không quên tình đầu có thể nhận ra Bạch Niệm Niệm mất hứng.
“Tôi không muốn giúp làm trung gian cho hai người họ,“ Bạch Niệm Niệm phồng quai hàm lên, “Mao Cửu Lang này, lúc trước không biết mình có hôn ước thì có thể tha thứ được, nhưng lúc lừa gạt Dư Thất Nương thì anh ta rất là tỉnh táo. Nhưng vì sợ bị Dư Thất Nương trách cứ mới không dám đi gặp mặt, chỉ dám viết thư, đúng là một người không có trách nhiệm.”
Không quên tình đầu gật đầu.
“Trọng điểm là, vừa nhìn là biết anh ta chính là một tên thiếu gia da mỏng thịt mềm sống trong nhung lụa, mà Dư Thất Nương làm thầy thuốc sao có thể không nhận ra anh ta đang nói dối được chứ?” Bạch Niệm Niệm căm phẫn trào dâng nói, “Cô ấy không lật tẩy anh ta, không phải là vì lễ phép hay thích anh ta, Mao Cửu Lang còn cho rằng mình che giấu tốt lắm, đúng là… không thể nói hết trong một câu một lời mà. Anh ta luôn miệng nói tìm cô ấy, nhưng ở nhà lại ăn chơi đàng điếm, tôi đã nói là sẽ dẫn anh ta đi tìm Dư Thất Nương rồi, nhưng anh ta lại sợ “rước lấy nhục nhã”, sợ bóng sợ gió, rõ ràng là không tin tưởng tình cảm mà Dư Thất Nương dành cho anh ta mà.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!