Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
Chương 51: Thịt nướng vỉ
Trước khi hắn bước lên sàn thi đấu, tâm trạng vẫn còn rất bình tĩnh, bởi vì hắn đã có kinh nghiệm nấu ăn từ3nhỏ đến lớn làm nền tảng cho bản thân. Trong một tháng trò chơi mở cửa tới nay, trừ Khang lão đại không có thịt không vui dựa vào thủ đoạn để leo lên bảng xếp hạng ra thì hắn cũng2chưa nghe nói tới người chơi Thần bếp nổi tiếng nào cả.
Nhưng khi hắn đứng ở thế giới nho nhỏ chỉ thuộc về mình, nghe tiếng bàn tán cùng cổ vũ từ khắp mọi nơi truyền tới thì hô hấp của0hắn lại trở nên rối loạn. Hắn nhớ tới ông nội còn đang giận dỗi, nhớ tới cha không biết phải làm sao khi đứng giữa hai người, nhớ tới cam kết mơ hồ trong trí nhớ, nhớ tới ý nghĩa0vô cùng quan trọng của giải đấu lần này, hai tay của hắn vô thức khẽ run lên.
Nếu như thất bại…
Không, cho dù thất bại cũng không sao, đời người của hắn còn dài vậy mà, cho dù không thể thông3qua trò chơi Thiên đường sành ăn này để đạt được mục tiêu thì hắn cũng có thể dùng những cách thức khác để giải quyết chuyện kia, chỉ là tốn thời gian hơi lâu chút thôi.
Nghĩ tới đây, Không quên tình đầu nhắm hai mắt lại, im lặng hít thở sâu, cô gái giống như mèo con kia bỗng dưng nghịch ngợm lướt qua đầu óc tối tăm của hắn. Cô ấy có tới xem mình thi đấu không? Nhất định là có nhỉ. Nghĩ tới đêm hôm mà mọi người cùng nhau ăn dưa hấu ngâm nước giếng lạnh như băng, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh nói, muốn đợi khi giải đấu kết thúc sẽ ăn lẩu để chúc mừng hắn, khóe miệng của hắn liền khẽ cong lên thành một nụ cười nho nhỏ:
Bạn học tham ăn à, yên tâm ngồi chờ món lẩu ngon miệng nhé.
Trận đấu vừa bắt đầu, tất cả tiếng hô ầm ĩ náo nhiệt đều giống như đã bị Không quên tình đầu ném ra tận ngoài không gian vậy. Hắn lấy dâu tây đỏ cùng dâu Akihime mà Meo thật to thật to trồng ra, rửa thật kỹ. Nguyên liệu nấu ăn thuần thiên nhiên tỏa ra mùi hương tươi mới, khiến cho hắn bình tĩnh lại. Hắn không nhìn qua nhìn lại xem người khác đang làm cái gì như những tuyển thủ khác, mà chỉ tập trung làm món ăn mà bản thân đã nghĩ tới từ sớm.
Phía trên sàn thi đấu, đồng hồ cát tính giờ đang chảy, có mấy cái màn ảnh treo lơ lửng đưa tin về tiến độ thi đấu của các tuyển thủ cho các người chơi ngồi ở xa. Góc quay thay đổi liên tục giữa bảy người chơi dự thi, Bạch Niệm Niệm lại không nhìn màn ảnh, cô chỉ từ xa xa nhìn thẳng về phía Không quên tình đầu thôi.
Cô thấy Không quên tình đầu đã rửa dâu tây xong, rồi đặt ở một bên, lấy một cái tô ra, trộn hai loại bột màu trắng lại với nhau, sau đó lại cho thêm một ít nước trong vào. Trên bả vai của hắn trống trơn, không có bánh Raindrop hiển thị nguyên liệu mà hắn sử dụng, chắc là trước khi thi đấu đã bị Không quên tình đầu cất đi rồi, cho nên Bạch Niệm Niệm cũng không biết bột màu trắng kia là thứ gì.
Còn nước trong, Bạch Niệm Niệm đoán, chắc nó được lấy từ dòng suối không biết tên kia, bởi vì Không quên tình đầu đã từng nói, mùi vị của đồ ngọt khi dùng nước suối đó làm ra sẽ rất ngon miệng.
Không quên tình đầu khuấy đều nguyên liệu trong tô, lại cho thêm một loại bột màu trắng khác vào, sau đó lại khuấy tiếp. Không có nhiều loại bột có màu trắng thường được dùng để nấu ăn, cho nên Bạch Niệm Niệm cho rằng thứ mà Không quên tình đầu dùng có lẽ là bột mì, tinh bột cùng với đường trắng. Món ngọt nào cần dùng đến mấy loại nguyên liệu này nhỉ? Cô chưa nghĩ ra được.
Nhìn các tuyển thủ khác, đa số đều chuẩn bị bơ, cũng có người đang đánh trứng gà, bận rộn ngất trời, hình như chỉ có một mình Không quên tình đầu là thong dong bình tĩnh nhất thôi… Không, trừ hắn, còn có một người có vẻ như đã có dự tính từ trước.
Đó chính là Một khúc thơ ngâm một chén phiền – người chơi nữ duy nhất trên sàn thi đấu, một trong các Trưởng lão của Thức ăn là trời. Cô ta đeo một đôi bao tay trong suốt, chạm khắc một khối chocolate lớn bằng lòng bàn tay thành một thiên sứ nhỏ rất sinh động.
Thiên sứ trắng như tuyết cúi đầu nhắm mắt, chắp hai tay lại, giống như đang thành tâm cầu nguyện. Màn ảnh lớn cho cô ta cùng với tác phẩm của mình một đoạn cận cảnh khá lâu, không biết đã thu hoạch được bao nhiêu nước miếng của người xem rồi. Bạch Niệm Niệm lại thầm cảm thấy lo lắng: tay nghề khắc hình của cô ta tốt như vậy, người cũng đẹp như vậy, màn cận cảnh này nhất định có thể cho cô ta không ít điểm.
“Không hổ là người đã từng học nấu ăn, quả nhiên rất có năng lực.” Triệu Tiểu Dã nói, “Mặt mũi cũng đẹp, còn hơi quen mắt nữa.”
Vu Văn Tu nhìn màn ảnh lớn, nói: “Vậy hả? Nhìn không ra là giống ai, cũng chưa nghe nói nhà ai đưa con gái đi học nấu ăn cả.”
“Tiểu Dã, cậu có thấy cô ấy giống Mini không?” Bạch Niệm Niệm nói.
“Mini?” Triệu Tiểu Dã sửng sốt, lại nhìn Một khúc thơ ngâm một chén phiền thêm lần nữa. Người mặc quần áo màu xanh nhạt có khí chất nhẹ nhàng như tiên nữ, động tác giơ tay nhấc chân cũng vô cùng đẹp đẽ, đúng là có hơi giống Mini – người đóng nhân vật chính trong một bộ phim tiên hiệp nào đó.
“Nói tới chuyện giống Mini… Anh Văn Tu, anh biết nhà họ Hàn đó không?” Triệu Tiểu Dã hỏi.
Vu Văn Tu nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Nhà họ Hàn nào?”
“Nhà kinh doanh ăn uống đó đó.” Triệu Tiểu Dã nói.
Vu Văn Tu nhìn trời suy nghĩ vài giây, sau đó mới cau mày lại nói: “Chẳng lẽ là nhà có tiệm thịt nướng đó hả?” Anh ta cười nhạo một tiếng, chỉ chỉ Một khúc thơ ngâm một chén phiền trên sàn thi đấu, nói với Triệu Tiểu Dã: “Nếu cô gái này là người nhà họ Hàn thật thì đúng là tiếc quá.”
Triệu Tiểu Dã cảm thấy đúng, còn Bạch Niệm Niệm thì giống như đang nghe sách trời vậy, cảm thấy trọng tâm câu chuyện của hai người này thay đổi nhanh quá cô theo không kịp. Triệu Tiểu Dã nhìn dáng vẻ hoang mang của cô, giải thích: “Niệm Niệm, cậu còn nhớ sự kiện “QTD thanh minh” lúc trước không?”
Bạch Niệm Niệm gật đầu: “Nhớ chứ, là vụ cửa tiệm thịt nướng QTD vẫn luôn khẳng định mình là cửa hàng chính gốc của nước nào đó, nhưng sau khi mối quan hệ giữa Trung Quốc và nước nào đó hạ nhiệt thì lại thanh minh nói nó hoàn toàn là cửa tiệm thịt nướng QTD chính gốc Trung Quốc phải không.”
“Đúng vậy,“ Triệu Tiểu Dã nói, “Tớ nghe mẹ tớ tám chuyện kể lại rằng đứa con gái nhà đó rất thích Mini, vì thế đã tới nước nào đó rất nhiều lần để chỉnh sửa khuôn mặt mình thành Mini đó.”
“Không thể nào,“ Bạch Niệm Niệm trừng mắt nhìn Một khúc thơ ngâm một chén phiền, “Chạy theo thần tượng không sao, phẫu thuật thẩm mỹ cũng không có gì, nhưng tại sao lại phải sửa mặt mình thành của người khác chứ?”
“Ai biết được, vả lại gương mặt thật của cô ta cũng đâu có xấu xí đâu.” Triệu Tiểu Dã lắc đầu, nói, “Mỗi người đều có mục tiêu riêng của bản thân mà.”
Bạch Niệm Niệm nhìn Một khúc thơ ngâm một chén phiền, bỗng nhiên đụng phải một ánh mắt nào đó ở khán đài phía sau lưng cô ta, hóa ra là Bái kiến nữ vương bệ hạ, một Trưởng lão khác của Thức ăn là trời. Cô ta đã đổi sang một chiếc váy ngắn sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp, nhìn giống như một tiên đồng trong thần thoại của Trung Quốc vậy, nhưng nét mặt lại không hề tiên chút nào. Cô ta mang theo oán hận trừng mắt nhìn Bạch Niệm Niệm, nếu như ánh mắt có thể ăn thịt người thì chắc chắn là xương cốt của Bạch Niệm Niệm đã không còn một móng rồi.
“Tại sao cô ta lại hận tớ như vậy chứ?” Bạch Niệm Niệm nhíu mày lại, “Tớ đâu có gây chuyện gì với cô ta đâu.”
Hỏa Kỳ Lân nho nhỏ vây quanh bên cạnh Bạch Niệm Niệm, giống như là một vệ tinh xoay quanh hành tinh vậy. Cô vươn tay sờ cái đầu nhỏ màu lửa đỏ của nó, không nhìn Thức ăn là trời nữa, mà tiếp tục nhìn Không quên tình đầu.
Chỉ mới một lúc mà trên tấm thớt trước người Không quên tình đầu đã có thêm mười mấy vật nho nhỏ đen thùi lùi rồi. Bạch Niệm Niệm rướn cổ lên nhìn xem, những thứ kia hình như là trứng chocolate, kích cỡ gần bằng quả trứng gà, mỗi một viên “đứng” thẳng tắp trên thớt, xếp thành hai hàng ngay ngắn, giống như là đang tham gia nghi thức duyệt binh vậy. Trên “đỉnh đầu” của chúng đều có một đốm đỏ nho nhỏ, chờ màn ảnh lớn chiếu tới Không quên tình đầu thì Bạch Niệm Niệm mới nhìn thấy rõ được. Hóa ra những đốm đỏ kia chính là chóp nhọn của dâu tây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!