Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
Chương 52: Bánh dâu tây đại phúc (*)
(*) Bánh Daifuku rất đặc biệt, không chỉ3ở hương vị, mà còn về màu sắc, ý nghĩa của loại bánh nhỏ xinh này. Daifuku có nghĩa là Đại Phúc – người Nhật cho rằng, được ăn Daifuku là một niềm vui lớn, nên dùng bánh này tặng2nhau vào những dịp lễ lớn như năm mới, đầu xuân. Ichigo Daifuku là một trong những loại bánh ngọt cổ truyền nổi tiếng và được yêu thích nhất tại xứ sở Phù Tang.
Những “quả trứng chocolate” lộ ra đốm0đỏ được hắn bỏ vào tủ lạnh nhỏ một cách cẩn thận, lại lấy cái tô đựng bột màu trắng mà hắn vừa mới khuấy từ trong lò vi sóng ra, xé màng bọc thực phẩm xuống. Nhìn từ trên0màn hình, chất sền sệt màu trắng sau khi được làm nóng trong lò vi sóng thì đã trở nên hơi trong suốt.
Không quên tình đầu đổ nhanh hỗn hợp nửa trong suốt trong tô này vào một vật đựng3khác – trong vật đựng mới đã chuẩn bị sẵn một loại bột màu trắng – rồi mới khuấy đều lên.
Sau đó, hắn đeo bao tay vào, chia “cục bột” mới tinh này ra thành mười mấy phần, mỗi một phần đều dùng màng bọc thực phẩm để bọc lại, sau đó mới dùng chài cán bột cán bọn chúng thành hình dáng của lớp da sủi cảo.
“Không quên tình đầu đang làm cái gì vậy, chẳng lẽ muốn gói dâu tây thành nhân của sủi cảo hả.” Triệu Tiểu Dã lải nhải.
Bạch Niệm Niệm nói: “Nếu như tớ đoán không sai thì có lẽ là đang làm bánh dâu tây Đại Phúc đó.”
Cô nhớ trước đây trong lúc luyện tập, Không quên tình đầu chưa bao giờ làm bánh dâu tây Đại Phúc cả, nhưng lại lựa chọn làm món này trong lúc thi đấu khiến Bạch Niệm Niệm cảm thấy ngờ vực. Nhưng cô nghĩ, hắn làm vậy, chắc chắn là có lý do riêng của hắn, cô chỉ cần tin tưởng hắn, sau đó cổ vũ cho hắn là được rồi.
Không quên tình đầu tập trung tinh thần vào việc cán “da sủi cảo”, ống kính trên màn hình liền đổi sang người chơi khác. Bạch Niệm Niệm nhìn hắn từ xa, thấy hắn kéo màn bọc thực phẩm ra, bày “da sủi cảo” có dính một lớp bột màu trắng bên ngoài lên giữa lòng bàn tay, lại lấy “trứng chocolate” trong tủ lạnh nhỏ ra đặt nó vào chính giữa lớp “da sủi cảo”, vê vỏ ngoài lên bọc “trứng chocolate” vào trong giống như đang làm bánh bao vậy.
“Đúng là bánh dâu tây Đại Phúc thật kìa.” Triệu Tiểu Dã nói.
Dâu tây Đại Phúc màu trắng mập mạp chắc nịch, kiểu dáng không giống chè trôi nước như mấy món bánh ngọt thường thấy trong tiệm, mà là hình dạng trên hẹp dưới rộng tinh tế phù hợp với dáng vẻ gốc của quả dâu tây. Nếp gấp khép miệng được giấu phía dưới cùng không thể nhìn thấy được, kỹ thuật gói rất khéo léo. Đỉnh đầu là trong trắng lộ đỏ: đầu nhọn của dâu tây xuyên thấu qua lớp da nửa trong suốt thoáng lộ ra màu đỏ dần thay đổi, giống như là một đóa hoa trên đỉnh núi xa bị tuyết bao phủ dần dần nở rộ hiến tặng cho thiên thần vậy.
Trong lúc các người chơi khác đang đợi lên men hoặc là chờ đợi lò nướng, Không quên tình đầu đã nặn xong mười hai cái bánh dâu tây Đại Phúc trong sự bình thản ung dung.
Tất cả chén dĩa được dùng trong cả cuộc thi đấu đều do nhà tài trợ cung cấp, trên khay chén đĩa muỗng đều có vẽ logo Đào yêu chước hoa trắng mịn mang hơi hướm cổ trang. Dâu tây Đại Phúc ngây ngô đáng yêu ngồi vây thành một vòng trong khay, giống như bức tranh Tết “Em bé mở tiệc”, lại giống như trong mùa xuân, tuyết trắng trên núi Thiên Sơn hòa tan, để lộ ra hoa đào vậy.
“Đinh”!
Một tiếng chuông báo đầu tiên lanh lảnh vang lên khắp toàn bộ sàn thi đấu, tác phẩm dự thi của Không quên tình đầu – Bánh dâu tây Đại Phúc đã hoàn thành.
Những người chơi nhàn tản không có bang hội cùng các khán giả sau lưng hắn đều là người hâm mộ tự đến cổ vũ cho hắn, các cô gái nhao nhao đứng lên, vỗ tay hoan hô hắn. Bạch Niệm Niệm mang theo hâm mộ nhìn vẻ mặt vui cười của các cô gái mà cầm lòng không được cũng cười lên.
Vu Văn Tu nhìn sườn mặt của Bạch Niệm Niệm, lại nhìn hai gò má đang dần đỏ ửng lên của cô, trên chóp mũi mềm mại có lấm tấm mồ hôi đang phát sáng, cũng không bằng ánh sáng từ mắt cô tỏa ra. Nếu như cô ấy bằng lòng thì anh muốn đem toàn bộ thế giới đến đặt trước mặt cô ấy. Nhưng mà nụ cười của cô ấy không phải vì anh ta.
“Anh Văn Tu, anh cũng là chức nghiệp Thần bếp mà đúng không?” Giọng nói của Triệu Tiểu Dã từ bên cạnh Bạch Niệm Niệm truyền tới.
Vu Văn Tu cười nhạt, nếu như biết Bạch Niệm Niệm quan tâm đến giải đấu này như vậy thì anh ta đã đặt nhiều tâm huyết vào trò chơi hơn rồi.
“Đúng vậy,“ Anh ta nói, “Lần này chưa chuẩn bị đủ, cho nên không tham gia thi đấu, lần sau hai đứa cũng phải tới cổ vũ cho anh đó.”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Tiểu Dã vừa nói vừa chớp chớp mắt, “Lần này anh Văn Tu đừng đổi tên nữa.”
Vu Văn Tu nghe vậy, đôi mắt liền trừng to lên, ánh mắt không thể tin lướt qua Bạch Niệm Niệm, rơi lên người Triệu Tiểu Dã: “Con bé này, sao em lại biết?!”
Bạch Niệm Niệm sững sờ, nhìn trái nhìn phải, nói: “Hai người đang nói gì vậy?”
Vu Văn Tu có vẻ như còn ngạc nhiên hơn cả cô nữa, trong lòng không biết là vui mừng hay là hối hận, liền vội nói: “Không sao không sao, Niệm Niệm, em xem thi đấu tiếp đi.” Sau đó mới gửi trò chuyện riêng cho Triệu Tiểu Dã: “Không được nói chuyện này cho Niệm Niệm, biết chưa?”
Triệu Tiểu Dã cười nham hiểm nhìn anh ta: “Em cũng không thể cam đoan à nha.”
Vu Văn Tu liếc cô rồi nói tiếp: “Em gái Tiểu Dã, nếu như anh nhớ không lầm thì em vẫn luôn muốn có ván trượt bản giới hạn của ZN ha…”
Ánh mắt Triệu Tiểu Dã sáng lên, bỗng chốc nhảy từ trên chỗ ngồi xuống chạy tới trước mặt Vu Văn Tu, hai tay đè lên hai vai anh ta: “Anh Văn Tu, anh có thể kiếm được ván trượt bản giới hạn kia hả? Ôi chao, em yêu anh chết mất!”
Hai người đang dùng kênh trò chuyện riêng để nói chuyện với nhau cho nên người ngoài không thể nghe thấy tiếng nói của bọn họ, chỉ thấy hai người “đàn ông” đẹp trai, một người vô cùng hưng phấn, một người làm ra vẻ cao thâm, giống như đã đạt thành một giao dịch đen tối không thể thấy ánh sáng nào đó rồi vậy.
“Rốt cuộc thì hai người đang nói chuyện gì, còn gạt tớ nữa?” Ánh mắt Bạch Niệm Niệm mang theo không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hai người.
“Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà!” Triệu Tiểu Dã vui vẻ xoa xoa đầu Bạch Niệm Niệm, sau đó liền nhảy về chỗ ngồi của mình. “Dùng lịch sử đen tối của người nào đó để đổi chút đồ, khà khà. Niệm Niệm đừng sốt ruột, nếu như anh ấy nuốt lời thì tớ nhất định sẽ nói với cậu trước tiên.”
Nói xong, cô xoay sang làm một khuôn mặt quỷ với Vu Văn Tu, khiến Vu Văn Tu chẳng biết nên làm gì.
Bạch Niệm Niệm mang theo một bụng nghi ngờ tiếp tục xem thi đấu. Cô nhướng mày lên, hô một tiếng “Ê” thật thấp.
“Sao vậy Niệm Niệm?” Vu Văn Tu hỏi.
“Cô ta đang làm gì vậy?”
Bạch Niệm Niệm nhìn mặt bàn của Một khúc thơ ngâm một chén phiền, một cái bánh Fondant ba tầng đang dần thành hình.
Tổng thể bánh ngọt có màu trắng, nghệ thuật Fondant khiến bề ngoài của nó vô cùng nhẵn bóng, có vẻ rất thuần khiết mà tao nhã. Trên mỗi một tầng bánh ngọt đều có tác phẩm chocolate trắng được Một khúc thơ ngâm một chén phiền chạm khắc ra. Tầng dưới cùng, đám mây màu trắng trông rất sinh động; tầng thứ hai, có rất nhiều đóa hoa màu trắng phức tạp leo đầy trên mái hiên cùng hàng rào, một đốm đỏ giữa hoa chính là dùng nơi mềm nhất của dâu tây tạo thành; thiên sứ màu trắng ban đầu đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người được đặt ở tầng trên cùng, một mình thành tâm cầu nguyện, không biết vòng sáng trên đầu đã được đính thêm một vòng kim tuyến từ lúc nào mà đang chiếu sáng lấp lánh.
Dưới ánh mắt lo lắng của Bạch Niệm Niệm, Một khúc thơ ngâm một chén phiền sắp xếp dâu tây mà cô ta đã chuẩn bị sẵn xung quanh thiên sứ nhỏ một vòng thật đều. Trên mỗi một quả dâu tây đều có mang một vòng tròn màu vàng khá quen mắt, ăn khớp với vòng sáng trên đầu của thiên sứ nhỏ.
Động tác kế tiếp của Một khúc thơ ngâm một chén phiền kéo theo ánh mắt của Bạch Niệm Niệm, cũng chứng thực suy đoán của cô – cô ta bắt lấy một nắm kim tuyến, vẫy nhẹ lên đỉnh đầu dâu tây, giống như rẽ mây thấy mặt trời, ánh sáng vàng chợt lộ ra. Trên người thiên sứ không có kim tuyến, nhưng lại bị kim tuyến chung quanh phủ lên một vòng màu vàng nổi bật càng thêm thần thánh – Bánh ngọt Ánh sáng thiên sứ đã hoàn thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!