Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 113: Thật là một lão hồ Ly háo sắc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá


Chương 113: Thật là một lão hồ Ly háo sắc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước đây luôn có tin đồn Tập đoàn Kha Thị có ý định ngáng đường Tập đoàn Lạc Thần, nhiều lần gặp gỡ Trình Viễn Sơn cũng chính vì dự án này, hành động của Kha Tử Thích có thể nói là đã khơi mào cho các doanh nghiệp vốn đã khiếp sợ Tập đoàn Lạc Thần ra mặt, giờ họ đều nhao nhao chạy đến trước mặt Trình Viễn Sơn để lấy lòng và tỏ ý hợp tác, mà Trình Viễn Sơn cũng có thái độ cởi mở, không từ chối ý tốt của các doanh nghiệp lớn đó, như thể ai cũng có khả năng trở thành đối tác đáng mến của ông ta vậy

Người ngoài thì cảm thấy mờ mịt, chẳng phải từ trước đến nay Tập đoàn MG rất thân với Tập đoàn Lạc Thần sao? Thời2gian trước nhìn như đã dàn xếp xong chuyện hợp tác của cả hai rồi, nhưng Trình Viễn Sơn bỗng hành động trái ngược với bình thường, rất nhiều doanh nghiệp đối thủ của Tập đoàn Lạc Thần trong giới kinh doanh ngoài mừng thầm ra, còn tìm cách muốn biết tình hình bên trong Đương nhiên Lạc Thần Hi cũng tham dự buổi tiệc giao lưu này, bởi vì Trình Viễn Sơn đã nhiệt tình mời anh đến

Kha Tử Thích là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nên chuyện tham dự cũng là khó tránh

Lạc Thần Hi tiêu sải bước vào buổi tiệc trong tiếng thì thầm bàn tán và đủ kiểu ánh mắt ngờ vực của mọi người, một điều không thể nghi ngờ, với khí chất mạnh mẽ, thân hình cường tráng cùng diện mạo xuất chúng, anh9đi đến đầu liền trở thành tiêu điểm của nơi đó

Nhưng anh không biết là mình nối gót Kha Tử Thích đi vào, họ đều là hai vì sao chói lóa, khiến cho hội trường lập tức ngời sáng, càng rực rỡ nhiều hơn

Trình Viễn Sơn cười sâu xa, ông ta cầm ly rượu như người vừa thắng một trận lớn, mời Kha Tử Thích và Lạc Thần Hi một ly.

“Cách tung hỏa mù của Chủ tịch Trinh cũng thật cao siêu, tôi thật sự phải kính ngài một ly ra trò.” Lạc Thần Hi cẩm ly rượu lên, cong môi nở nụ cười như người thắng cuộc.

Trình Viễn Sơn tỏ vẻ “áy náy”: “Ôi chao, Chủ tịch Lạc cũng đừng trách tôi, tôi cũng là bất đắc dĩ, chuyện này đang được tôi tiến hành suôn sẻ, họ bỗng chen6một chân vào, nói phải cạnh tranh công bằng gì đó, anh nói xem rốt cuộc tôi làm sao cho tốt đây?”

Lạc Thần Hi công khóe môi, nụ cười ấy càng thêm sâu xa khó dò: “Có trời biết chuyện này khiến Chủ tịch Trinh khó xử nhường nào, song trước nay bản thân tôi chủ trương cạnh tranh công bằng, như vậy những kẻ thua cuộc dưới quyền kia mới có thể tâm phục khẩu phục.” Anh thoáng quét mắt nhìn Kha Tử Thích ở bên cạnh, ý cười giễu như có như không, rồi lại nhìn chằm chằm Trình Viễn Sơn, nụ cười càng tỏ rõ sự châm biếm.

Kha Tử Thích từ đầu đến cuối đều cười mỉm lịch thiệp và ôn hòa: “Cạnh tranh công bằng vẫn được coi là lựa chọn tốt nhất, Chủ tịch Trình, xem0ra tôi còn rất nhiều phương diện cần phải học hỏi ngài.” Anh nói như có hàm ý khác

Trình Viễn Sơn thu nhận hết những lời nói sâu xa của hai người trẻ tuổi: “Ha ha, chuyện này còn cần đến sự ủng hộ của hai vị, cho dù lần này có thể hợp tác với ai trong hai vị, đều là vinh hạnh của tôi.”

“Chủ tịch Trình khiêm tốn quá rồi, mọi người cùng có lợi, Tập đoàn Kha Thị thật lòng hi vọng được hợp tác với Tập đoàn MG.” Kha Tử Thích khách sáo nói

Nụ cười giễu nơi khoẻ môi Lạc Thần Hi như còn như không, anh nhìn chằm chằm Kha Tử Thích, cười trong im lặng

Họ trò chuyện hào hứng, các khách mời theo dõi ba ông lớn đến say sưa, cũng có người đỏ mắt7chạy tới bắt chuyện, thật ra nhìn thấy cảnh này, rất nhiều doanh nghiệp dù ngây thơ cũng biết rõ, thắng bại nằm ở Tập đoàn Lạc Thần và Kha Thị

(*) Đỏ mắt nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng

Lúc Trình Viễn Sơn phát biểu trên sân khấu của hội trường, Kha Tử Thích lui sang một bên, thong thả thưởng thức Cocktail

Lạc Thần Hi cầm một ly rượu vang bước đến, giơ lên với anh: “Chủ tịch Kha, cạn ly chứ?” Kha Tử Thích đáp lại bằng nụ cười, đổi sang rượu vang, cụng ly với anh

“Anh thấy cuộc cạnh tranh lần này, ai sẽ là người thắng lớn?” Lạc Thần Hi cầm ly rượu trong tay, nhìn vẻ mặt hăng hái của Trình Viễn Sơn trên sân khấu, hỏi một cách bông đùa

Kha Tử Thích cũng nhìn Trình Viễn Sơn: “Không nói chính xác được, ai có thể đoán trước chứ?”

Lạc Thần Hi nhếch môi, đôi mắt tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lẽo: “Chẳng phải thắng bại đã rất rõ ràng rồi sao?”

Vẻ mặt Kha Tử Thích không cho là đúng: “Chưa đến phút cuối cùng, suy nghĩ của ai cũng không quyết định được gì.”

Lạc Thần Hi lấy một ly rượu vang từ tay nhân viên phục vụ, khẽ nhấp một ngụm, trông rất ung dung: “Con người tối, ghét nhất người khác chơi đánh đố với mình, bình thường những ai dám khiêu chiến trò mà tôi không thích, đến sau cùng e rằng ngay cả tư cách để tham gia cũng không có.” Anh dán mắt vào Trình Viễn Sơn trên sân khấu, ánh mắt lúc sáng lúc tối, khiến người khác không đoán được suy nghĩ của anh.

Kha Tử Thích đại khái cũng hiểu một chút: “Tôi tin Chủ tịch Lạc cũng là một người thích khiêu chiến, nếu đã như vậy, cớ sao lại không làm?”

Lạc Thần Hi cười lạnh: “Phải, nếu đã như vậy, cớ sao lại không làm?” Hành động của Trình Viễn Sơn, chính là đang tự tìm đường chết, cho rằng Lạc Thần Hi anh thuộc kiểu dễ dãi mặc cho người khác chia cắt xâu xé sao? Hừ, rốt cuộc là lão cáo già này đánh giá quá cao thủ đoạn của mình, hay quá xem thường năng lực của anh?

Người dám xem Lạc Thần Hi anh như một món đồ chơi, kết cục chỉ có một từ: Thảm.

Nhưng nếu trò chơi này đã có thêm Kha Tử Thích thì anh trái lại muốn xem thử rốt cuộc lão già này có thể bày ra trò gì, khi gặp được đối thủ đích thực, kẻ mạnh không ngại tham gia vào, chơi cho thỏa chí

Buổi tiệc giao lưu này thật ra chính là một cuộc cạnh tranh, từng doanh nghiệp tìm đến Trình Viễn Sơn, đây chính là thời điểm để các doanh nghiệp lớn thể hiện thực lực trước mặt ông ta

Các chủ tịch đại diện cho doanh nghiệp của mình vây xung quanh Trình Viễn Sơn thể hiện năng lực của mình, bày tỏ cách nhìn và kế hoạch về dự án đá mài, dốc sức phát huy thực lực của bản thân hùng hậu nhất có thể.

Ngược lại với họ, Lạc Thần Hi trò chuyện với bạn bè làm ăn của mình.

Khi tiệc giao lưu kết thúc, Trình Viễn Sơn mời anh và Kha Tử Thích đến phòng hội nghị uống trà.

Tại phòng hội nghị của khách sạn, Lạc Thần Hi ngồi trên sofa đối diện Kha Tử Thích với tư thế thư thái nhất, chậm rãi thưởng thức tách trà Phổ Nhĩ đắt tiền và được cất kỹ đã lâu.

Trình Viễn Sơn hút một điếu xì gà, nói chuyện trên trời dưới đất với hai người một hồi, Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích cũng trả lời qua lại, các bên đều như “rất vui vẻ.”

“Sao tiệc giao lưu lần này Chủ tịch Kha không đưa cô trợ lý của Chủ tịch Lạc theo?” Trình Viễn Sơn chợt đổi chủ đề, bỗng nhắc đến Thiên Nhã

Trong khi về mặt Kha Tử Thích thoáng ngạc nhiên thì biểu cảm của Lạc Thần Hi đã như hiểu rõ, anh nhìn ra Trình Viễn Sơn có ý đồ với Thiên Nhã từ lâu, chỉ là không ngờ tới ông ta vẫn chưa dứt thói háo sắc đó

Kha Tử Thích nhớ lại chuyện lần trước Thiên Nhã chủ động hôn mình tại phòng ăn, Trình Viễn Sơn cũng ở đó

“Thiên Nhã không thích tham dự những buổi tiệc thế này.” Anh cúi đầu cười dịu dàng, đáp

“Ồ? Vậy sao cô ấy có thể làm trợ lý riêng của Chủ tịch Lạc được? Ha ha, tôi thấy tửu lượng của cô ấy khá đấy! Tuyệt đối là một người phóng khoáng.” Trình Viễn Sơn nói với dáng vẻ kinh ngạc

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm ông ta, nụ cười nơi khoé môi càng lạnh thêm vài phần

Kha Tử Thích khẽ nhíu đôi mày anh tuấn, dường như cũng nảy sinh nghi ngờ, nhưng anh không đáp lời mà để ông ta nói tiếp

“Ôi chao, quan hệ của những người trẻ các anh bây giờ quá phức tạp rồi, khiến lão già đây cũng mơ hồ theo, song người phụ nữ này cũng lợi hại đây, có thể qua lại với hai vị, có trời biết rốt cuộc cô ta có bản lĩnh đến thế nào.” Câu nói này khiến sắc mặt của Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích đều thay đổi, ánh mắt của Lạc Thần Hi phủ một một màu u ám, Kha Tử Thích chỉnh lại tư thế ngồi, vẻ tức giận trên mặt khó mà nhận ra

Trình Viễn Sơn nhìn hai người họ, tiếp tục nói bằng giọng trêu đùa: “Con người tôi, bình thường sở thích không nhiều là bao, chỉ là thích chơi trò lạt mềm buộc chặt với những người trẻ, vì chơi nhiều, cảm thấy tâm trạng bản thân cũng tươi trẻ ra, có lẽ Chủ tịch Lạc và Chủ tịch Kha sẽ hiểu nỗi lòng không chịu già của tôi?” Câu nói này thật sự đáng để họ nghiền ngẫm, nhưng hiển nhiên Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích đều nghe ra hàm ý của ông ta, cùng siết nắm đấm

Cả hai trao đổi ánh mắt với nhau, lần đầu tiên cảm thấy ăn ý không nói thành lời.

“Công việc chuẩn bị dự án lần này của công ty chúng tôi không phải dễ dàng, tôi như đang gánh trọng trách nặng nề trên vai, nếu có thể tìm được một công ty đối tác hiểu ý chúng tôi, tôi nghĩ dự án này đã thành công được một nửa.” Trình Viễn Sơn chợt đổi chủ đề, than thở sâu xa.

Lạc Thần Hi cười: “Chủ tịch Trình mưu hay chước giỏi, chuyện này sao có thể làm khó ông.” Giọng điệu của anh mang theo vài phần châm biếm.

Trình Viễn Sơn tin rằng ý định của mình đã được truyền đạt đầy đủ cho Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích, ý cười càng sâu mấy phần, thậm chí có thể nói là có chút vênh váo đắc ý.

Ra khỏi khách sạn, vẻ mặt của Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích đều giàu dư vị.

Tại bãi đậu xe, Lạc Thần Hi vừa chuẩn bị khởi động xe thì nghe thấy giọng nói của Kha Tử Thích đang ngồi trong chiếc xe đối diện: “Chủ tịch Lạc, chúng ta nói chuyện một lát được chứ?”

Lạc Thần Hi cong khoé môi cười châm biếm: “Được.”

Mới sáng sớm Thiên Nhã đã bị Karen lối dậy, thì ra vì hôm nay chính là sinh nhật của Kha Tử Thích nên cô bạn muốn chuẩn bị một thử làm anh ngạc nhiên vui vẻ.

Chắc là không có nhiều người xứng với chức vụ “may áo cưới cho người khác” như cô đầu nhỉ? Thiên Nhã ngáp ngắn ngáp dài, ngẩn ra nhìn tấm gương lớn trong gian thử đồ, ngoài tiều tụy ra thì vẫn là tiều tụy.

Gần đây cô bận rộn tìm việc, phỏng vấn, rồi lại tìm việc, phỏng vấn

Cứ như các doanh nghiệp lớn đang cùng nhau lập mưu vậy, lúc phỏng vấn đều tỏ ra rất hài lòng với cô, nhưng vẫn không nhận vào

Cô không thể không hạ thấp yêu cầu dần dần, nhưng vẫn không có doanh nghiệp nào chịu tuyển cô, xem ra thời đại này thật sự muốn đào thải cô rồi

Ai bảo năm ấy cô vì La Tiểu Bảo mà bỏ dở đại học chứ, bằng tốt nghiệp hiện tại cũng nhờ cô tham gia lớp học ban đêm mới lấy về được, khi đó nếu không có sự ủng hộ của Kha Tử Thích, chắc là ngay cả bằng đại học tại chức cô cũng không cách nào nhận.

Bây giờ có cả đống sinh viên bước ra từ đại học danh tiếng đều đang nhàn rỗi ở nhà kia, đừng nói là một người tốt nghiệp đại học tại chức không giỏi mặt nào như cô.

“Thiên Nhã, đang nghĩ gì đấy? Mau xem thử tớ có xinh đẹp không?” Lục Thiên Nhã định thần lại thì Karen đã thay xong quần áo bước ra, là một chiếc váy dạ hội màu đỏ dự tiệc mừng, được thiết kế mới mẻ và độc đáo, tôn lên nét cao quý và tao nhã cho Karen.

Thiến Nhã gật đầu khen: “Đẹp lắm, rất hợp với cậu.” Đây là lời khen ngợi tự đáy lòng của cô.

Karen nhìn gương một lúc, chu môi hỏi: “Nhưng mà hình như anh họ không thích màu đỏ, Thiên Nhã, cậu thấy màu này có nổi quá không?”

Thiên Nhã buồn cười: “Không đầu, màu đỏ này rất đẹp, thật đó.” Người phụ nữ đang yếu, thật sự thiếu tự tin thể sao? Ngay cả một cô nàng xinh đẹp trồng tràn đầy tự tin như vậy mà cũng trở nên sợ sệt trước lựa chọn của mình.

“Vậy thì được, cậu đừng lừa tớ đó, nếu không tớ sẽ thảm lắm.” Tối nay rất quan trọng, chỉ cần nghĩ đến đây thì Karen lại để lộ biểu cảm ngọt ngào

Thiên Nhã nhìn cô, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tớ lừa cậu làm gì, tớ lừa cậu thì đã không giúp cậu rồi.” Có trời biết, liệu sau buổi tối hôm nay Kha Tử Thích có..

Chắc là sẽ không “diệt” cô đâu, với tính cách của anh, cho dù cô có khiến anh thêm thất vọng, thêm buồn lòng, anh đều sẽ một mình chịu đựng

Vì vậy Thiên Nhã vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn, cô vừa sợ Kha Tử Thích nổi giận, thất vọng, buồn lòng, vừa sợ anh sẽ vì cô mà bỏ lỡ một cô gái tốt như Karen

Nhưng Karen có thể mang hạnh phúc đến cho anh, lẽ nào không đúng sao?

La Tiểu Bảo và Đổ Hoa Kỳ đều không tán thành chuyện “may áo cưới cho người khác” vừa tốn sức vừa không có ích lợi này của cô, nhưng cô đã quyết định đánh cược rồi, hơn nữa từ lần trước lúc cô giúp Karen tại tiệc tối kỷ niệm của Tập đoàn Kha Thị, cô đã đặt một chân vào rối, muốn không giúp cũng không được nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN