Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá
Chương 129: Lại nhảy vào lửa
Ánh mắt Kha Tử Thích dịu đi: “Nỗi khổ?”
Thiến Nhã gật đầu: “Phải, anh còn nhớ buổi họp báo của Tập đoàn MG cách đây không lâu chứ?”
Kha Tử Thích đáp: “Dĩ nhiên.”
“Lạc Thần Dương nói với em, Trình Viễn Sơn biết một số tin tức về2cha, cho nên em đến đó, muốn hỏi ông ta cho rõ ràng, nhưng hình như ông ta luôn tránh né câu hỏi liên quan đến cha, luôn úp mở với em.” Thiên Nhã phiền muộn nhớ lại, thật không biết Trình Viên Sơn đó muốn thế nào, nếu đã biết sự tình thì nên nói cho cô biết chứ.
“Nên em giả làm người yêu của Lạc Thần Dương?” Vẻ mặt Kha Tử Thích đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại, như đang suy nghĩ gì đó, hỏi cô.
Thiên Nhã lắc đầu: “Không phải, là vì…” Thiên Nhã chợt nhớ đến lời của Lạc Thần Dương, vì Jenny Trình nên Kha Tử Thích mới không đưa cô đến buổi họp báo, cô khựng lại,7không muốn nói ra chuyện này khiến Kha Tử Thích khó xử..
“Anh ta cứ luôn thích nói đùa.” Thiên Nhã viện một cái cớ.
“Vậy là em về Tập đoàn Lạc Thần, muốn thông qua đó để tiếp cận Trình Viễn Sơn?” Kha Tử Thích cảm thấy sợ hãi vì suy nghĩ này của Thiên Nhã, con người Trình Viễn Sơn tuyệt đối không đơn giản, vả lại ông ta có thật sự biết tin tức về cha Thiên Nhã hay không, điều này còn cần điều tra.
Anh không hi vọng Thiên Nhã bị kéo vào vòng xoáy này.
“Thiên Nhã, nghe anh nói, đừng về đó được không? Chuyện cha của em, anh sẽ giúp em điều tra, chỗ Trình Viễn Sơn anh cũng sẽ tra ra thật giả nhanh nhất có9thể
Vẻ mặt Thiên Nhã khó xử, nhưng hiển nhiên không cân nhắc đề nghị của Kha Tử Thích: “Xin lỗi Tử Thích, em… em không đợi được nữa, em cần nhanh chóng tra ra tung tích của cha, còn có chân tướng của sự việc, hơn nữa Lạc Thần Hi anh ấy…”
Cô ngập ngừng, nhớ lại những điều kiện mới mà Lạc Thần Hi viết trong hợp đồng, dòng chữ cuối cùng được ghi rõ rằng cô phải giữ bí mật chuyện này, không thể để người thứ ba biết. Vả lại chuyện này liên quan đến cụ Lạc, cô thấy mình nên tuân thủ lời hứa, không nên nói ra.
Kha Tử Thích chăm chú nhìn cô, chờ cô nói ra những lời bị kìm lại, sau cùng, anh chỉ nhận5về thất vọng. Anh nhìn ra Thiên Nhã còn có một số chuyện che giấu mình, nhưng cũng không còn cách nào, cô đã không muốn nói, anh chỉ có thể đi hỏi người khác, anh không muốn Thiên Nhã cứ thế đến gần Trình Viễn Sơn. Sau khi Kha Tử Thích và Karen về, nhân lúc Tiểu Bảo đang tắm, Đồ Hoa Kỳ kéo Thiên Nhã vào phòng bắt đầu nghiêm khắc tra hỏi“.
Thiện Nhã cười đáp: “Tớ biết ngay cậu sẽ không buông tha cho tớ dễ dàng.” Thật ra cô đã thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy tuy mới đầu Kha Tử Thích không tán thành, nhưng sau cùng vẫn đồng ý, chỉ là luôn miệng dặn dò cô phải cẩn thận Trình Viễn Sơn.
“Cậu biết là tốt!3Từ khi nào mà lại thân thiết với Lạc Thần Hi rồi hả, sao không nói tớ biết!” Đồ Họa Kỳ hỏi với vẻ mặt giận dỗi.
Thiên Nhã vừa giận vừa buồn cười: “Cái gì mà lại thân thiết với Lạc Thần Hi chứ, tớ có thân thiết với anh ấy bao giờ đâu.” Cô ấm ức đáp. Đồ Hoa Kỳ như đi guốc trong bụng cô, thoáng lườm cô, nói: “Cho dù hai người chưa thật sự thân thiết, nhưng chắc chắn cũng qua lại lén lút với nhau, ít nhất tim cậu đã thân thiết với anh ta rồi.” Thiên Nhã bị lời này của cô bạn làm cho đỏ mặt: “Cậu nói gì vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng!” Thật ra cô sợ La Tiểu Bảo nghe thấy, chuyện này không phù hợp với trẻ nhỏ. Đồ Hoa Kỳ che miệng cười trộm: “Xem cậu kìa, tâm lý yếu ớt như vậy, chả trách Hạ Vân Cẩm và Jenny Trình đều nhắm vào cậu không buông, chuyện gì cậu cũng thể hiện trên mặt sao được?” Một người phụ nữ đã khó đối phó rồi, đằng này hai người thì thật sự vô cùng đáng sợ, vả lại hai người đó đều thuộc kiểu phụ nữ “cực phẩm“. Thiên Nhã bất lực: “Tớ trở về không phải vì Lạc Thần Hi.”
Đồ Hoa Kỳ nhướng mày, dáng vẻ như không nằm ngoài dự đoán của mình, nhưng vẫn có chút không tin, không vì Lạc Thần Hi thì vì ai?
Thiên Nhã suy nghĩ một lúc, nói lại những lời với Kha Tử Thích cho Hoa Kỳ nghe. Cô bạn nghe xong, cũng thấy Trình Viễn Sơn kia dường như muốn bày trò gì đó, có điều cũng không giải thích được nguyên nhân, thấy Thiên Nhã kiên trì, cô cũng không biết nên nói sao, chỉ liên tục dặn Thiên Nhã đừng để trái tim chìm đắm thêm nữa, phải kiên định, mặc dù Lạc Thần Hi là cha của La Tiểu Bảo, nhưng suy cho cùng anh ta đã có vợ, cũng có tình nhân, hơn nữa còn là một yêu nghiệt. Thật ra điều làm Thiên Nhã sợ cũng là điều này, cô rất sợ phải đối mặt lần nữa với Lạc Thần Hi, chủ yếu là lo lắng bản thân lại không kìm lòng được…
Nhưng vì cha, cô chỉ có thể dũng cảm tiến lên! Trở về Tập đoàn Lạc Thần! Kiềm chế tốt chính mình, một lòng tìm kiếm tung tích của cha! Nếu cô tìm thấy cha rồi, có khi còn có thể điều tra rõ ràng chuyện bắt cóc lần trước, sẽ có thể chứng minh rốt cuộc Lạc Thần Hi có nói dối hay không.
Tại văn phòng Chủ tịch, Lạc Thần Hi đang tập trung xử lý văn kiện thì Hạ Nhất Y gọi điện thoại nội bộ đến: “Chủ tịch, Chủ tịch Kha đến rồi.” Lạc Thần Hi nhếch môi, quả nhiên anh ta đã đến, không ngờ lại sớm như vậy. “Mời anh ta vào.”
Lúc Kha Tử Thích gõ cửa đi vào, Lạc Thần Hi đã ngồi trên sofa chờ anh.
“Mời ngồi.”
Kha Tử Thích ngồi trên sofa đối diện anh: “Chủ tịch Lạc ngày đêm làm việc như vậy, tinh thần này thật khiến người bạn hợp tác là tôi cảm thấy hổ thẹn.”
Lạc Thần Hi nhếch môi, như cười như không: “Muộn thế này mà Chủ tịch Kha còn ghé thăm văn phòng của tôi, thật làm người khác ngạc nhiên đấy.”
Kha Tử Thích cười đáp: “Trái lại, trông như Chủ tịch Lạc đã sớm biết tôi sẽ đến, chắc không phải đặc biệt đợi tôi chứ? Nếu là vậy, thì tôi thật sự nên nói lời cảm tạ rồi.”
Hạ Nhất Y bưng cà phê cho họ rồi lui ra ngoài. Lạc Thần Hi cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, nói: “Tuy Nhất Y đã theo tôi nhiều năm, nhưng cà phê mà cô ấy pha, vẫn không bằng người đó.” Kha Tử Thích biết người đó” chính là Thiên Nhã, anh cầm tách cà phê lên, thử một ngụm, nói: “Đúng thật không bằng Thiên Nhã pha, chắc không phải vì để mỗi ngày uống được cà phê ngon mà Chủ tịch Lạc mời Thiên Nhã trở về làm việc chứ?” Anh vẫn nở nụ cười nghề nghiệp, nhưng ánh mắt lại biểu lộ một sắc thái khác.
Lạc Thần Hi khẽ cười: “Thành thật mà nói, đó cũng là một nguyên nhân.” “Vậy những nguyên nhân khác thì sao?” Kha Tử Thích nhìn chằm chằm anh, hỏi. Lạc Thần Hi nhìn thẳng vào đối phương, đôi mắt sâu thẳm khó đoán mang theo tia sáng sắc bén. “Chủ tịch Kha cho rằng có thể vì nguyên nhân gì?” “Tôi không mong lần hợp tác của chúng ta dính líu đến Thiên Nhã, nhưng dường như Chủ tịch Lạc không nghĩ vậy.” “Thực tế là chuyện này cũng không thể không có cô ấy.” Sắc mặt Kha Tử Thích chợt trầm xuống: “Anh biết rõ lão cáo giá Trình Viễn Sơn ấy đang có mưu đồ gì.” Lạc Thần Hi cười giễu: “Chẳng phải chúng ta cũng đang có mưu đồ với ông ta sao?”
“Nhưng tôi đã nói, điều kiện tiên quyết là không tổn hại đến Thiên Nhã.” “Làm một chuyện lợi nhiều việc, ngay cả bản thân cô ấy cũng bằng lòng, vì sao anh lại một mực cản trở?” Lạc Thần Hi nghịch nhẫn, thong thả hỏi.
Kha Tử Thích cười lạnh, hỏi vặn lại: “Lẽ nào chuyện Trình Viễn Sơn biết tin tức cha Thiên Nhã, không phải một cái bẫy của anh?” Lạc Thần Hi nở nụ cười sâu xa: “Đây không được xem là cái bẫy của tôi.” Anh chỉ nhờ Lạc Thần Dương giúp đỡ, nào ngờ Lạc Thần Dương lại lấy lý do này để Thiên Nhã đến tham dự buổi tiệc. “Anh đang phủ nhận chuyện này?” Kha Tử Thích nhướng mày hỏi.
“Chưa chắc được.” Anh cố tính nói một cách thần bí.
“Nếu Chủ tịch Lạc đã không có chút thành ý hợp tác nào, thể thì chuyện hợp tác giữa chúng ta cứ kết thúc tại đây đi.” Kha Tử Thích đứng dậy, nói xong liền muốn rời đi.
“Chủ tịch Kha không giống kiểu người thiếu kiên nhẫn, chẳng lẽ sức mạnh của tình yêu thật sự vĩ đại như thế, đủ để khiến một người đàn ông mất đi lý trí?” Lạc Thần Hi nói bằng giọng sâu xa.
Kha Tử Thích dừng bước, im lặng nhìn chằm chằm anh, chờ anh nói tiếp.
Lạc Thần Hi cũng đứng lên, lấy hai ly rượu từ trong tủ rượu, sau đó rót rượu Tây vào, đưa cho Kha Tử Thích. Kha Tử Thích nhìn anh, nhận lấy ly rượu.
“Nếu như Chủ tịch Kha hủy bỏ hợp tác, vậy thì vở kịch hay này khó mà diễn tiếp được rồi.” Lạc Thần Hi tiếp tục nói một cách sâu xa.
“Người ngay thẳng không nói lời vòng vo, nếu đã là quan hệ hợp tác, tôi nghĩ Chủ tịch Lạc cũng không cần phải giấu thêm làm gì?” Lạc Thần Hi quay người lại, cong khoé môi nở nụ cười khó hiểu.
Thiên Nhã đứng ngoài cửa cao ốc của Lạc Thần Hi, không khỏi thở dài, Tập đoàn Lạc Thần, cuối cùng cô vẫn trở về nơi này. Nhóm đồng nghiệp cũ thấy Thiên Nhã lại có thể quay về làm việc, mỗi người một sắc mặt khác nhau. Họ trao đổi bằng ánh mắt, dường như đều không tiếp nhận nổi sự thật này. Một vài đồng nghiệp trước kia quan hệ không tệ với cô đi tới hỏi này nọ, Thiên Nhã cũng chỉ đành viện tạm đủ loại lý do để trả lời qua loa. “Đang làm gì đấy? Mọi người đều hết chuyện để làm rồi à?” Hạ Nhất Y vừa về đến, nghiệm mặt hỏi. Các nhân viên giải tán, Thiên Nhã thở phào, nhìn thấy gương mặt rõ ràng không vui của Hạ Nhật Y, cô gật đầu chào hỏi. Hạ Nhất Y ném một bản văn kiện lên bàn làm việc của cô: “Trước khi Chủ tịch về phải hoàn thành văn kiện này cho tôi.” Nói xong cô ta về văn phòng của mình.
“Ôi, mùi thuốc súng nồng nặc quá đi, chắc không phải chị ta sợ Thiên Nhã trở về rồi, chị ta sẽ không giữ nổi địa vị của mình chứ?”
“Xì, chị ta thì có địa vị gì, ngay cả kiểu phụ nữ xinh đẹp lại lắm tiền như Jenny Trình, Chủ tịch còn không đặt vào trong mắt kia mà.” “Tớ nói này, sau này văn phòng lại có kịch hay để xem rồi.” Nhân viên đó liếc nhìn Thiên Nhã, nói một cách ám chỉ. “Đúng vậy, rồi chuyện mập mờ sẽ được hé mở.” “Ài, các cậu đừng bàn tán nữa, tớ thấy Chủ tịch sắp về rồi đấy.”
Mọi người bỗng im bặt. Một lúc sau, Lạc Thần Hi trở về. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đỏ rượu, trông rất tiêu sái. Trong ký ức của Thiên Nhã, đây là lần đầu tiên anh mặc vest màu này, thật đẹp trai đến mức khiến người khác ngây dại.
Ôi không, La Thiên Nhã, mày đang nhìn gì đây? Anh có đẹp trai hay không thì liên quan gì đến mày? Yên phận làm việc mình đi.
“Thiên Nhã?”
Thiên Nhã đang ra sức lắc đầu nhắc nhở chính mình thì nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh gọi.
Cô quay đầu lại, nhận ra Lạc Thần Hi đang nhìn mình. Mặt cô chợt nóng lên, tim của cô không hiểu sao lại đập nhanh hơn vài nhịp: “Chủ tịch.”
“Đưa văn kiện cho tôi.” Anh quét mắt nhìn văn kiện trên bàn cô, vươn tay và nói.
Thiên Nhã đưa cho anh: “Văn kiện đã hoàn thành rồi.”
Gương mặt không cảm xúc, anh nhận lấy, đi thẳng vào văn phòng. Thiên Nhã làm mặt quỷ với bóng lưng của anh, hừ, thần mặt đen, mới sáng đã bày bộ mặt ấy cho ai xem đấy. Lạc Thần Hi đi tới trước cửa văn phòng, bỗng quay mặt lại, Thiên Nhã lập tức ngừng làm mặt quỷ, thay vào đó cô và tươi cười.
“Cô, pha cà phê cho tôi.” Anh căn dặn.
“Vâng ạ, Chủ tịch.” Thiên Nhã tiếp tục và niềm nở đáp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!