Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh - Chương 57: Say
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh


Chương 57: Say


Editor: Vô Ngôn Tean

Để hôm nay có thể cùng Tùy Hi về trường, Quý Cảnh Thâm đổi ca đêm với người khác, cũng đã phòng hờ xin nghỉ trước một tuần cuối tháng ở bệnh viện.

Sáu giờ sáng, Tùy Hi từ từ tỉnh giấc, tay theo thói quen sờ qua bên cạnh…

Lạnh, mới nhớ ra anh đang ở bệnh viện.

Trằn trọc mãi không buồn ngủ, Tùy Hi đơn giản đứng dậy, rửa mặt xong mặc đồ vận động ra ngoài chạy bộ. Vào tháng sáu, giờ này ánh mặt trời đã ló dạng, ấm áp bao phủ cả tòa thành thị.

Mua hai phần bữa sáng trong một tiệm trước cửa tiểu khu, Tùy Hi chậm rãi trở về, lúc ra thang máy sờ chìa khóa, chợt thấy trước cửa có người, đầu tựa lên đầu gối, yên lặng ngồi như đang ngủ.

Cô vội vã đi qua.

Có lẽ là nghe thấy tiếng mở cửa của thang máy, trước khi Tùy Hi ngồi xổm xuống, Quý Cảnh Thâm tự tỉnh lại.

“Sao anh lại ngồi ở cửa?”

Đầu ngón tay của Quý Cảnh Thâm đè nặng huyệt Thái Dương, thấp giọng tự cười đùa mình: “Quên mang chìa khóa.”

Sáng sớm giao ban xong liền vội vã muốn trở về, kết quả không có chìa khóa, cô lại không ở nhà, chỉ có thể ở đó chờ.

Tùy Hi cũng cười, đôi mắt chứa từng vụn ý cười, Quý Cảnh Thâm nhìn mà cổ họng ngứa ngứa, xúc động muốn hôn cô mà không màng đây là đâu…… 

Không chờ suy nghĩ này khuếch tán lan tràn, Tùy Hi đã đứng lên, thuận tay kéo anh lên, mở cửa vào nhà.

Tách ra đi tắm rửa, đi qua cùng nhau ăn sáng, hai người xuất phát đến nhà ga.

Vốn đang vào lúc sinh viên về trường, quanh nhà ga tấp nập biển người, Tùy Hi biết anh vì xin nghỉ hai ngày này, vừa giải phẫu bù vừa trực ca đêm bù, như thế nào cũng không chịu để anh mệt nhọc, rất siêng năng tự đi lấy vé.

Hai người mua vé xe lửa mười giờ mười hai phút, hai người ngồi xuống, Tùy Hi dựa vào cửa sổ.

Xe lửa rất nhanh khởi hành.

“Chú út, anh buồn ngủ không?”

Mỗi lần trực ca đêm xong, cô đều về nhà liền lao đầu xuống ngủ, phải tới buổi chiều mới có thể bổ sung lại giấc ngủ và sức lực thiếu hụt về, chưa bao giờ trực đêm rồi còn đi ra cửa nữa.

“Không buồn ngủ lắm.” Anh nói.

Tùy Hi nửa nghi nửa ngờ, vỗ vỗ vai bảo anh gối lên vai mình ngủ một lát, thấy Quý Cảnh Thâm không động đấy, cô dứt khoát vươn tay, đè nặng anh không cho anh nhúc nhích.

“Anh ngủ đi, tới rồi em gọi anh.”

Quý Cảnh Thâm lần đầu tiên phát hiện cô bướng bỉnh như thế, bất đắc dĩ một lát, gối lên vai cô, bỗng dưng thấp giọng nói một câu.

Tùy Hi không nghe rõ: “Gì cơ?”

“Anh nói, cũng mới mẻ đấy chứ.”

Anh không hề chớp mắt nhìn cô, cười: “Bị một cô bé chăm sóc hết mọi mặt, cũng khá mới mẻ.” Ba mươi mấy năm qua, chưa bao giờ từng có thể nghiệm này.

Mặt cô đỏ lên, mắt ngó tây ngó đông, không chịu nhìn anh, nhỏ giọng lầu bầu: “Trực đêm rất mệt mà……”

Anh không nói tiếp nữa, thỏa mãn nhẹ dựa vào cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến khách sạn đã đặt phòng, Quý Cảnh Thâm ở lại ngủ bù, Tùy Hi thì đến trường học, tập trung lớp, gặp thầy cô phụ đạo, lấy bằng tốt nghiệp……

Tới buổi chiều, toàn bộ lớp theo ngành y tá xếp hàng chụp ảnh tốt nghiệp, còn chưa đến phiên lớp bọn cô, Tùy Hi liền cùng Tạ San đứng ở dưới bóng cây nói chuyện phiếm.

“Quên hỏi mất, bác sĩ Quý nhà cậu đâu? Không tới cùng cậu sao?”

“Có tới, tối hôm qua anh ấy trực đêm, buổi sáng tớ bảo anh ấy ở lại khách sạn ngủ bù.” Nói xong Tùy Hi nhìn về một hướng, người bị nhìn phảng phất có cảm ứng, nhìn lại, Tùy Hi nghiêng nghiêng đầu, nghịch ngợm chớp mắt.

Tạ San hâm mộ không thôi, nhớ lại bạn trai nhà mình vì công việc mà không thể tới với cô, hai người tối hôm qua còn bởi vì một chút việc nhỏ mà cãi nhau một trận, cảm thấy thật là bế tắc.

Thì ra không phải tất cả đàn ông đều là móng heo bự.

Rất rõ ràng bác sĩ Quý không phải.

Hai người câu được câu không hàn huyên một lát, chỉ còn hai lớp liền đến phiên bọn cô, lúc này có người lại đây, dừng lại trước mặt Tùy Hi.

Là một bạn nam trong lớp

Tuy rằng chưa nói chuyện với nhau mấy lần, cũng không thân, nhưng Tùy Hi xuất phát từ lễ phép đáp lại nam sinh một câu chào bạn.

“Tớ đột nhiên phát hiện, còn chưa thêm WeChat của cậu nữa,” Nam sinh quơ quơ chiếc di động trong tay, “Là bạn học cả mà, thêm một cái đi, sau này nếu cần cũng dễ liên hệ.”

Tùy Hi thật ra không quá thích thêm người xa lạ, nhưng nếu nam sinh cũng đã nói như vậy, cô cũng không dễ làm kiêu từ chối, cô sờ túi tiền trên người, phát hiện di động không ở chỗ mình.

Di động đâu? Cô nghĩ thầm.

A…… Giữa trưa lúc ăn cơm với anh, không tiện cầm di động nên thuận tay bỏ vào trong túi anh, sau đó…… quên lấy về rồi.

WeChat của cô không mở ra tính năng thêm số di động, số WeChat cũng là tự mang một chuỗi mã loạn hoàn toàn không biết, Tùy Hi đang định nói rõ tình huống, trên vai bị ôm chặt.

Cô vui sướng nhìn lên, một chút cũng không phát hiện sắc mặt khẽ đổi của nam sinh.

“Chú út, di động……” Cô nói giọng rất nhỏ.

Quý Cảnh Thâm nhìn cô một cái, nghiêm trang nói dối: “Anh vừa mới trở về khách sạn, di động của em ở trên giường, quên cầm rồi.”

Tùy Hi sửng sốt.

Anh nhàn nhạt nhếch môi lên, thong thả ung dung lấy ra di động của mình, mở ra mã cá nhân QR trên giao diện WeChat, đặt ở trước mắt nam sinh: “Cậu thêm anh đi, nếu cần liên hệ, tìm anh cũng được.”

Nam sinh: “……” Chậm rì rì rất không tình nguyện mà thêm vào, nam sinh lưu luyến mỗi bước rời đi.

Nhìn theo nam sinh biến mất, Quý Cảnh Thâm buông cô ra, xoa bóp má cô: “Anh ở bên kia chờ em, chụp xong mang anh đi tham quan trường học nhé?”

“…… Vâng.”

Tạ San ráng nhịn xuống, đợi Quý Cảnh Thâm đi xa, liền không nín được, ôm bụng cười banh nóc: “Hi Hi, bác sĩ Quý nhà cậu thật tài tình!”

“……”

“Di động của cậu ở trên người anh ta chứ gì?”

“Ừ……”

“Thế mà còn nói ở khách sạn,” Tạ San cười đến bụng đau, vẻ mặt cũng vặn vẹo, “Chuyện này đã dạy chúng ta, nhìn người ngàn vạn lần không thể nhìn bề ngoài.”

Ai có thể tin tưởng, một người trông có vẻ lạnh nhạt thanh tâm quả dục như vậy, ăn dấm chua cũng không hề kém cạnh chút nào, đương nhiên, giải quyết tình địch, cũng là nhanh chóng chính xác tàn nhẫn.

Tùy Hi ban đầu còn có chút thất thần, bị Tạ San nói như vậy…… Không nhịn được cũng cười lên.

Chụp ảnh tốt nghiệp xong, giải tán ngay tại chỗ.

Trước khi Tùy Hi đi tìm Quý Cảnh Thâm, Tạ San nhắc nhở: “Buổi tối có liên hoan lớp, đừng quên tham gia, à đúng rồi, có thể mang người nhà nha!”

“…… Biết rồi!”

Cởi ra trang phục tốt nghiệp dễ gây chú ý, Tùy Hi cùng Quý Cảnh Thâm tay trong tay, chậm rãi bước trong sân trường.

Theo như anh yêu cầu, cô thật sự nghiêm túc giới thiệu trường học cho anh. Quý Cảnh Thâm thất thần nghe, đợi đến một chỗ ngoặt không người, anh nhẹ nhàng dùng sức, kéo cô trốn vào trong một góc, nhẹ nhàng đè lên người cô.

Cánh tay phải chặn sau thắt lưng cô, bàn tay trái đè lên gáy cô, Quý Cảnh Thâm cúi đầu, chóp mũi thân mật cọ cô, không nói nhiều, bắt đầu từ khóe miệng cô, đến ngậm lấy môi dưới của cô chậm rãi hôn lên.

Nụ hôn của anh luôn nóng rực mà lại có vẻ kiềm chế, lúc này đây lại dùng lực, xâm nhập nghiền liếm, mãi đến khi làm người cô mềm nhũn.

“Thật đáng tiếc.” Anh không rời đi, môi nhẹ nhàng dán cô, hô hấp nóng bỏng.

Tròng mắt rất ướt, tựa như chưa đựng một tầng hơi nước mỏng, Tùy Hi mềm chân đứng không vững, ngón tay nắm vạt áo sườn eo anh, tựa vào người anh.

Anh thấp giọng tiếp tục: “Anh và em xa nhau mấy năm nay, vô cùng đáng tiếc.” Không thể thấy cô học đại học, rất đáng tiếc.

Nhưng ——

“May mắn chúng ta quen nhau sớm.”

May mắc có thể tham gia phần lớn cuộc sống của cô, kế tiếp, tất cả cũng đều thuộc về anh.

……

Đi dạo trường học xong, Tùy Hi nhận được tin nhắn từ Tạ San, nói là bọn cô có thể lại đây rồi, đã chừa ra hai chỗ trống.

“Lớp bọn em liên hoan, anh đi chứ?” Tùy Hi hỏi anh.

Quý Cảnh Thâm không quá hứng thú với tiệc tùng, nhưng nghĩ đến cậu nam sinh buổi chiều kia……

“Đi.”

“Vâng.” Cô nhắn tin cho Tạ San, sắp đến đây.

Hai người xem như đến trễ, cơ bản tất cả đã ngồi xuống hết rồi, ngồi xuống chỗ Tạ San đã giữ, Quý Cảnh Thâm giúp cô lấy chén đũa, dùng nước sôi cẩn thận tráng.

Nếu là liên hoan tốt nghiệp, đương nhiên không thể thiếu uống rượu, tửu lượng của Tùy Hi không tốt, Quý Cảnh Thâm liền tự giác gánh vác chắn rượu, một giọt cũng không để cô đụng tới.

Trên bàn cơm rượu hỗn tạp, đỏ trắng đều có, cho dù tửu lượng của Quý Cảnh Thâm tốt đến đâu, cũng không chịu được uống trộn vào nhau như vậy, không bao lâu liền có chút chóng mặt nhức đầu.

“Anh đi rửa mặt nhé.” Anh nói.

Quý Cảnh Thâm vừa đi, chỗ bên cạnh Tùy Hi liền trống, cô cúi đầu dùng bữa chờ anh trở về, thình lình bên cạnh có người ngồi lại đây, là cậu nam sinh buổi chiều kia.

“Tùy Hi, đó là bạn trai cậu đúng không?”

Tùy Hi thoáng thối lui một chút, ừ một tiếng.

“Hẹn hò khi nào thế, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cậu nhiều……”

Tùy Hi không muốn trả lời loại vấn đề này, cũng không thích nghe nửa câu sau, lạnh lùng nhíu mày không để ý đến cậu ta. Cậu nam sinh cảm giác mình nói sai lời, lại vui cười đổi đề tài hỏi: “Anh ta làm nghề gì thế?”

Tùy Hi còn chưa đáp, giọng nói không nóng không lạnh của Tạ San truyền đến: “Bạn trai của người ta chính là bác sĩ khoa ngoại, rất tài giỏi.”

Cậu nam sinh: “Bác sĩ sao, cũng là tốt nghiệp từ trường Phục Đán chúng ta sao?”

“Đương nhiên không phải,” Tạ San cười lạnh, “Người ta chính là sinh viên tài giỏi tốt nghiệp từ bệnh viện chính thống của Mỹ, biết Pennsylvania không? Không sai, chính là trường cậu nghĩ tới đó!”

Cậu nam sinh ngượng ngùng đi về.

“Trước kia không phát hiện người này đáng ghét như vậy, Tùy Hi, cậu đừng để ý đến cậu ta.” Tạ San trợn trắng mắt về phía cậu nam sinh rời đi.

“Ừ, tớ không để ý đâu.”

Thực ra cô cũng không rảnh mà để ý, một lòng đều nghĩ về Quý Cảnh Thâm vẫn chưa trở về, chờ mãi chờ mãi cuối cùng vẫn không chờ được, cô đứng lên: “Tớ đi xem anh ấy.”

Quẹo phải thẳng đi đến toilet, Quý Cảnh Thâm đang dựa vào mép bồn rửa tay bên ngoài, nửa nhắm mặt, sắc mặt hơi hồng.

“Anh không sao chứ?” Cô bước nhanh qua đỡ lấy anh, hối hận lo lắng nói, “Biết vậy không cho anh uống……”

“Không sao đâu,” Anh lại rửa mặt, lau khô bọt nước trên mặt, “Em trở về đi!”

Tùy Hi không nhúc nhích.

“Sao thế?” Anh quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.

“Em không muốn về,” Dù sao cơ bản đều không thân với lớp, “Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi, em mệt rồi.”

Quý Cảnh Thâm biết chỉ là cô tìm cớ mà thôi, nhưng: “Được rồi.”

Tùy Hi cong mắt, nhắn tin cho Tạ San xong, cùng anh đi ra ngoài.

Trước sau tắm rửa xong, hai người dựa vào nhau xem TV, có lẽ là hiếm khi có thời gian rảnh, có lẽ là rượu vào dễ sinh tình, có lẽ là cái gì khác, đợi Tùy Hi phản ứng lại, đã bị Quý Cảnh Thâm đè ở dưới thân, hôn thật sâu.

Chuyện xảy ra rất đột ngột mà lại tự nhiên, nụ hôn của anh từ môi, đến đôi mắt, chóp mũi, cổ, xương quai xanh, xuống chút nữa, dừng trên ngực hơi lộ ra vì đã cởi một nút áo.

Cả người đều nóng lên, giống như sắp bốc cháy, tim đập càng gấp càng nhanh, muốn nhảy ra ngoài cơ thể,  ngón tay cô len lỏi vào mái tóc đen của anh, ý thức được kế tiếp có khả năng sẽ xảy ra cái gì, ngoại trừ sợ hãi, càng có rất nhiều kiên định.

Cảm giác an tâm, chỉ có anh cho.

Cô rất trắng, toàn thân mềm như nước, Quý Cảnh Thâm hôn một lát, trước khi xâm nhập xuống dưới, đột nhiên kéo về lý trí.

Không được……

“Anh đi tắm rửa.”

Ném xuống những lời này, Quý Cảnh Thâm căng cánh tay ngồi dậy, vội vàng tiến vào buồng vệ sinh tắm nước lạnh. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN