Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
Chương 1
Đã từng thương nhớ người khác. Thì có sao! Người yêu quan trọng nhất cuộc đời chính là người đã khiến cô phải cam tâm tình nguyện gắn bó trọn đời, vĩnh viễn không xa.
Thất tiết trước khi về với anh. Thì có sao! Khi đã yêu thương cô thật lòng thì có gì không bỏ qua được. Khi trong trái tim anh, cô luôn ngự trị thì có gì đau khổ bằng anh phải xa cô.
Đánh mất chữ trinh. Thì có sao! Có chứ! Vì lúc cô biết mình thương anh cũng là lúc, cô muốn hiến dâng mọi thứ, kể cả những giọt máu nhỏ nhoi, kể cả cảm giác đau đớn đầu đời, trong giây phút duy nhất của cuộc đời, giây phút cô giã từ đời con gái để trở thành… “đàn bà”.
Nói xong, anh ngồi lên giường rồi đỡ cô ngồi dậy, không nói không rằng, anh đưa tay chạm vào nút áo, hành động của anh diễn ra một cách tự nhiên khiến Liên bất ngờ, cô vội giữ tay anh để ngăn lại.
– Anh làm gì vậy?
– Thay đồ cho em. – Đạt nói thản nhiên không chút ngượng ngập trong khi Liên nghe xong thì vô cùng xấu hổ.
– Không cần đâu, em tự thay được.
– Em nói còn không nổi thì làm sao mà thay, có gì mà mắc cỡ, anh với em có xa lạ gì nữa đâu. Đâu phải anh chưa từng cởi đồ cho em đâu àm sợ. Ngồi yên, để anh thay cho.
Nói xong là anh tiếp tục dùng hai tay mà mở hẳn nút áo của cô khiến cô vừa phải dùng tay mình để giữ cổ áo lại vừa lên tiếng kháng cự.
– Chuyện đó khác, chuyện này khác.
– Có gì mà khác, với lại, bữa trước, cũng là anh thay đồ cho em chớ ai, cũng máu me như vầy chớ có khác gì đâu.
– Là anh hả? – Liên tròn mắt ngạc nhiên, đó là việc mà cô chưa bao giờ ngờ tới.
– Chớ em nghĩ là ai, dì tám đi mời đốc tờ, mấy người khác giống em thì không có ở nhà, Nhanh thì lụp chụp không dám làm, không lẽ, để em nằm bê bết như vậy mà chịu được à? Bỏ tay ra để anh cởi cho mau.
– Bữa trước, em bị xỉu nên không biết gì, bữa nay em đỡ rồi, em đang rất tỉnh táo, em tự thay được mà.
Thấy Liên nhất quyết không cho anh thay đồ dùm, anh để bộ quần áo bên cạnh cô rồi hờn dỗi đứng lên. Thấy anh còn đứng đó nhìn mình, cô tiếp tục nhìn anh với cái nhìn ái ngại.
– Anh ra ngoài được không anh?
– Anh chỉ đứng đây thôi mà, có đụng chạm gì tới em đâu. Em cứ việc thay đồ, anh đứng đây thì cứ kệ anh đi.
– Em thay đồ, anh đứng đó làm gì?
– Thì anh đứng dòm chừng em chớ chi. Lỡ em xỉu thì sao? Em đang yếu như vậy, để em một mình, anh không yên bụng chút nào.
– Em mạnh hơn rồi, không sao đâu, anh cứ đứng đó nhìn là em không thay đồ được đâu.
– Sao mà em nhiều chuyện quá vậy, cái gì cũng không được, cái gì cũng không cho.
Đạt hậm hực quay đi. Anh vừa ngồi xuống ghế thì dì tám vừa lên tới, bà chưa đi vô mà đứng ngoài cửa với mâm cơm mà nhìn Đạt, ngay lập tức anh lên tiếng hỏi cô.
– Xong chưa em?
– Chưa đâu anh.
– Lẹ lên còn ăn cơm, uống thuốc nữa nè.
Anh cứ hối liên tục làm cô thêm rối, động tác của cô đã chậm lại càng chậm thêm, quần đã mặc xong nhưng áo thì cứ bị gài lộn nút, cô cứ phải mở ra gài lại. Hối cô chỉ vài ba tiếng thì Đạt sốt ruột, anh đi tới giường, vừa vén màn là anh nhanh chóng chồm tới người cô mà cầm lấy hai mép áo rồi giúp cô gài lại. Lần này thì anh không thèm hỏi han gì, anh làm một cách dứt khoát nên Liên không kịp phản ứng, cô chỉ thấy tay anh anh lần tới từng chiếc nút rồi gài lại một cách thuần thục. Áo được gài nút một nửa thì cô nghe anh lầm bầm.
– Hồi nãy anh nói rồi mà không chịu nghe, để anh làm có phải lẹ làng hơn không, chờ em làm xong chắc tới mai.
Liên nhìn anh với vẻ bất bình, cô đâu phải là người vô dụng tới vậy. Hồi nãy, anh vừa mới đi được vài bước thì đã quay lại hỏi cô xong chưa, cô vừa trả lời thì ngay tức khắc anh lại hối, hối vài ba tiếng thì anh đã chạy vô đây, anh có cho cô thời gian đâu mà nhanh với chậm.
Anh liên tục rướn người lên để dìm cô vào khao khát. Bờ vai anh di chuyển không ngừng, cô nhìn bờ vai rắn rỏi đang đung đưa trước mặt, nhìn từng giọt mồ hôi rịn ra trên vai anh mà cô bỗng nhiên thấy ghen tức. Trước đây, cô chưa từng nghĩ, dưới bờ vai anh, cô có phải là người duy nhất hay không, nhưng lúc này thì cô lại dằn được lòng mà đắn đo tự hỏi, phải chăng, làn da anh đã từng có bàn tay khác vuốt ve, phải chăng bờ vai rắn chắc trước mặt đã từng có một bàn tay nhỏ khác gì vào, và có thể, đôi môi mộng thắm nào đó đã bao lần in hằn lên đó. Cô là người thứ mấy trong cuộc đời anh, anh đối với cô có giống với họ không.
Nghĩ tới đó, cô thấy như có lửa trong lòng. Ngay lúc này, cô chưa tự mình nhận thức được đó là gì, là ghen hay giận, cô chỉ thấy tim cô khó chịu lắm. Cô đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lưng anh rồi trượt xuống rồi nắm lấy mông mà bóp mạnh rồi ghì nó áp chặt vào người cô hơn nữa, theo nhịp thúc của anh, cô càng đẩy mạnh nó lên nhưng muốn anh vùi sâu vào cô hơn nữa. Nhưng bấy nhiêu đó dường như chưa đủ để khỏa lấp ngọn lửa trong cô, cô vặn người rồi xoắn lấy anh mạnh mẽ. Bị cô tấn công bất ngờ, anh đau đớn gầm lên một tiếng, không kiềm chế được, anh bắn vào người cô rồi thở dốc.Cô nâng đầu cắn vào vai anh thật mạnh, dấu răng hằn sâu vào da thịt thật lâu mới dứt, dù bị đau bất ngờ nhưng anh không phản kháng, anh cố gắng chịu đau, anh muốn đem nỗi đau thể xác đổi lấy sự xoa dịu cho tâm hồn thương tổn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!