Hey! Em đẹp trai cách vách - 18:"Tại sao? Tại sao? Tôi... thích anh mà. Này, tôi thích anh lắm..."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Hey! Em đẹp trai cách vách


18:"Tại sao? Tại sao? Tôi... thích anh mà. Này, tôi thích anh lắm..."


Hôm sau cậu đến quán trà sữa xin nghỉ làm.

“Sao vậy?”

“Lịch học của em đổi rồi, không phù hợp với ca làm.”

“Chị sắp xếp lại cho chú là được mà.”

“Không cần đâu.”

Cậu bước ra đến cửa thì bà Sơ nói.

“Thật ra chỉ có buổi đầu tiên là có kịch bản, về sau tôi cũng lười soạn, chỉ đưa cho hai bọn cậu tờ giấy trắng.”

Đẩy cửa, Ngọc Hưng bước ra ngoài. Bên trong quán yên tĩnh bao nhiêu thì bên ngoài ồn ã bấy nhiêu.

Buổi đầu có kịch bản thì cậu với thằng Dũng đều vò nát ném đi. Vậy là đó giờ toàn em đẹp trai tự biên tự diễn chứ không hề có kịch bản nào cả.

Cậu để ý, từ tối qua đến giờ thở dài ngao ngán rất nhiều rồi. Mặc dù là cậu từ chối người ta, nhưng cậu lại có cảm giác nhoi nhói như đang thất tình.

Không suy nghĩ nữa, Ngọc Hưng đi đến trường.

Ngọc Hưng hay nhờ một cậu bạn giữ chỗ cho mình, cậu ta tên Chử Khánh Điệp.

“Lạ nhỉ, mọi hôm thấy bạn trai đưa đón cơ mà?” – Khánh Điệp hỏi cậu.

“Em hàng xóm. Bạn trai cái gì.”

“À, đó chính là tình huynh đệ ( ͡° ͜ʖ ͡°).”

Cong ngón tay gõ một nhát lên đầu thằng Điệp, Ngọc Hưng nhe răng đe dọa.

Tan học, cậu đi mua một bọc mì ăn liền các loại rồi ôm về xóm trọ.

Đi đến cổng thì thấy Hoàng Dũng, cậu suýt nữa thì buột miệng chào nó, may là nuốt lại được.

Cả hai dửng dưng đi qua nhau.

Điều đó là khó tin, chỉ mới hôm nào thôi cả hai còn quấn quít bên nhau, giờ đã thành người dưng nước lã.

Nghĩ nghĩ, cậu không nhịn được ngoái lại nhìn.

Có cún nhỏ tăng động thấy Ngọc Hưng là quấn quít đuổi theo bám chân cậu. Bất đắc dĩ Hoàng Dũng mới quay lại nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau, gật nhẹ đầu chào nhau rồi quay mặt đi hướng ngược nhau.

Đáng lẽ ra ngay từ đầu bọn họ nên như vậy.

Hoàng Dũng đi đến khom người ôm cún nhỏ, mà cún nhỏ bướng bỉnh không chịu nhả gấu quần của Ngọc Hưng ra.

“Cứ đi chợ đi, anh trông hộ cho.”

Kiểu hiểu nhau đến độ không cần nói cậu cũng biết tầm này là nó sẽ đi chợ.

“Phiền anh.” – Hắn khách sáo nói với cậu.

Hai người nói chuyện chẳng khác nào dập khuôn mấy cuộc đối thoại trong sách giáo khoa. Một không khí xa lạ đến đau lòng.

Hoàng Dũng vừa quay đầu bước đi thì cún nhỏ lại chạy tới cắn quai dép của hắn. Nó cố gắng kéo giữ hắn lại không cho đi.

“Hưng!” – Hoàng Dũng không tự chủ mà thốt ra như vậy.

“Đổi tên cho nó đi.” – Ngọc Hưng nói xong thì mím môi lại.

Không mảy may quan tâm, cậu đi vào phòng mình, đóng cửa lại.

Cửa đóng lại là lúc Hoàng Dũng dứt khoát bỏ đi không nán lại nữa, mặc cho cún con không thèm theo hắn.

Hắn cau có nói.

“Ngu xuẩn!”

Quay trở lại phòng lấy chiều khóa xe. Xong, mang theo một mảnh mất mát trống vắng, hắn cứ phi đi trong vô thức.

Hắn đi rồi mà bên ngoài vẫn có tiếng cún nhỏ sủa, Ngọc Hưng mở cửa đón cún nhỏ vào.

Đến lúc đi học chiều thì cậu lại gửi cún nhỏ cho bà chủ trông. Thế mà tận 6 giờ tối cậu về, cún nhỏ vẫn ở chỗ bà chủ.

Không biết hắn đi đâu mà không về.

Nựng cún nhỏ, thấy hai mắt tròn xoe rạng ngời của nó bỗng ỉu xìu buồn lắm.

Còn Hoàng Dũng say khướt mãi 10 giờ tối mới về đến nhà. Hắn cứ lâng tâng khâng đập cửa phòng Ngọc Hưng. Đập cho đến khi tay đau rát, cho đến khi nào cậu không chịu được phải mở cửa mới thôi.

“Hưng…” – Hắn nhìn cậu đến ngây ngốc rồi gọi tên cậu.

Cậu nhìn hắn cứ đứng liêu xiêu, mệt mỏi nói.

“Đừng như vậy nữa.”

“Hưng. Hưng. Hưng.”

“Dũng!”

Kêu tên hắn đầy giận dữ, mà lọt vào tai hắn lại là tiếng gọi trêu ghẹo thân thuộc của cậu. Mỉm cười ngu ngốc không tả được, Hoàng Dũng cứ lì lợm gọi.

“Hưng, Hưng, Hưng.”

Gọi mà không thấy cậu đáp lại, hắn nhíu mày, đôi mắt bắt đầu ứa nước mắt.

“Tại sao? Tại sao? Tôi… thích anh mà. Này, tôi thích anh lắm…”

Hằn nhào đến ôm thì cậu đẩy hắn ra, không nương tay đấm hắn một cái.

“Im đi!”

Cậu thả cún lại cho hắn rồi đóng sập cửa lại lần nữa.

Cho đến khi không còn tiếng gào tên cúng cơm của mình nữa, Ngọc Hưng mới hé cửa rồi té ngửa khi thấy hắn nằm gục trên nền đất.

Hắn hay nhét chiều khóa trong ví nên cậu dễ dàng mò ra. Khó khăn nhét hắn trở lại phòng hắn, Ngọc Hưng giận mình dám nán lại ngắm nhìn.

Gương mặt hắn phờ phạc, bình thường mạnh mẽ cục cằn là thế. Mà, xem, giờ đến làn mi của hắn cũng đẫm nước mất rồi.

Xót xa lắm, nhưng đâu có thể đáp lại.

Nằm trên giường, Ngọc Hưng lại thao thức.

“Anh cũng không quan tâm em hơn nữa.

Trong chúng ta đâu ai có quyền níu kéo được nhau.

Em muốn quên đi bao tháng ngày.

Anh cũng mong hai ta cùng giữ lấy.

Những giấc mơ khi xưa khép lại theo gió nhẹ trôi.

Thôi cũng đành thôi.”*

Tắt nhạc đang phát trên điện thoại, Ngọc Hưng nở nụ cười đong đầy sầu não. Nhìn sang bên không thấy tấm lưng vững chãi của hắn, Ngọc Hưng cay sống mũi.

Hoàng Dũng phòng bên cạnh bị cún con cắn chân giờ mới tinh tỉnh. Hắn biết mình vừa làm ra cái gì, hắn nín nhịn tiếng rít gào trong cổ họng.

Đến khi đi ngủ, hắn vô thức vươn tay sang bên cạnh, nhưng nhận ra người bên cạnh nay đã cách mình một bức vách.

Cậu với hắn chỉ cách một bức vách để thấy nhau, nhưng trong lòng lại như xa đến muôn đời.

__________ ______________________

*Trích bài hát “Cũng đành thôi – Đức Phúc”.

*Trích bài hát “Cũng đành thôi – Đức Phúc”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN