Phương Án Nghịch Tập Nam Thần
Quyển 2 - Chương 14
– ———–
Sét đánh đối với cô mà nói, tất nhiên một chút cũng không đáng sợ. Nhưng đối với nguyên chủ nũng nịu như công chúa này, thì xác thật rất là sợ hãi. Cho nên Từ Như Ý cũng không tính là hoàn toàn là giả bộ.
Tiêu Vũ Triết nhìn khuôn mặt cô gái phía trước.
Sợi tóc của cô rối tung hơi hỗn độn, chân nhỏ mảnh khảnh, trơn bóng như ngọc, ngay cả dép còn chưa kịp đi vào.
Chắc là cô vội vàng chạy tới đi? Nhất định là do cô sợ mình tức giận, cho nên mới tìm lý do qua loa lấy lệ.
Ngẫm lại thái độ của chính mình trước kia, lúc này mới khiến cho cô thật cẩn thận như vậy. Tiêu Vũ Triết đột nhiên có chút hối hận, tại sao lại phải ác liệt đối với một thiên sứ như vậy.
Đúng vậy, chính là thiên sứ.
Cô gái này có được 1/4 huyết thống quý tộc, ngoại trừ thích cậu, bên ngoài dây dưa với cậu, thì càng giống thiên sứ đáng yêu, thuần khiết, thiện lương.
Tại sao trước kia cậu đối với cô như vậy?
“Thực xin lỗi, mình trở về liền!” Từ Như Ý hướng cậu hơi hơi khom lưng, xoay người chạy về phòng của mình.
Tiêu Vũ Triết im lặng, cái gì cũng không thể nói ra được.
Trở lại trên giường, cậu nhắm mắt, như thế nào cũng không ngủ được.
Nghe bên ngoài tiếng sấm ầm ầm, từng đạo tia chớp chớp lên, Tiêu Vũ Triết nhịn không được đứng lên.
Cậu ra khỏi phòng, lại nhìn thấy cô gái cuộn tròn ở cửa.
Cô ôm búp bê vải, dựa vào tường ngồi ở chỗ kia.
Nghe được âm thanh mở cửa, cô giống như một con chim sợ cành gãy, mở to hai mắt.
“Thực xin lỗi! Bạn học Tiêu Vũ Triết! Mình chỉ là cảm thấy, ở gần một chút, mình mới có cảm giác an toàn……”
“Vào đi.” Âm thanh Tiêu Vũ Triết nhàn nhạt vang lên.
Nhìn thấy người ngồi dưới đất không nhúc nhích, cậu vươn tay câu qua vòng eo.
Từ Như Ý bắt lấy cậu, mượn lực đứng lên. “Cảm ơn, phiền toái rồi!”
Cô đi vào phòng ngủ.
Bên trong bày biện rất đơn giản. Trừ bỏ giường cùng tủ quần áo, cũng chỉ có chỗ ban công bày biện một bàn cờ tương đối bắt mắt.
“Không bằng, chúng ta chơi cờ vây đi?” Từ Như Ý chủ động đề nghị.
Dưới tình huống như vậy, hai nam nữ độc thân ở chung một phòng, đúng là có chút xấu hổ. Tiêu Vũ Triết gật đầu: “Được.”
Bọn họ ngồi đối diện hai bên, bắt đầu đánh cờ vây.
Tiêu Vũ Triết có chút kinh ngạc phát hiện, Như Ý vậy mà một chút đều không thua cậu!
Xem ra, cậu thật sự đối với cô gái này hiểu biết quá ít.
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu lại không biết cô thích màu gì, thích ăn đồ ăn gì, hay làm cáu gì. Đối với cô một chút cũng không biết.
Mà ngược lại, Như Ý đối với cậu gần như có thể nói nắm trong lòng bàn tay: Biết cậu thích đồ ăn gì nhất, cô sẽ biến đổi đa dạng làm; hiểu biết thói quen sinh hoạt của cậu, làm việc và thời gian nghỉ ngơi……
Cậu nhìn cô gái chuyên chú chơi cờ trước mặt, chống cằm tự hỏi, trong lòng lại đối với cô gia tăng một ít hảo cảm.
[ Hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm +3, trước mắt đối với ký chủ hảo cảm là 55, đối với Đường Khả Tâm hảo cảm là 25. Làm được không tồi nha! ]
Tiêu Vũ Triết ở lúc cô giết quân của cậu, cũng bắt đầu nghiêm túc.
Có lẽ là do suy xét thời gian có chút quá dài, chờ cậu hồi phục lại, phát hiện Từ Như Ý bên này đã ngủ.
Cô nhẹ nhàng dựa người vào sô pha, đôi mắt linh động đã khép lại.
Chắc là do mệt nhọc? Hôm nay sau khi tan học liền bắt đầu chuyển nhà, sửa sang lại phòng, trở về còn nấu cơm cho cậu, đủ mệt.
Tiêu Vũ Triết không đành lòng đánh thức cô, nhẹ nhàng đi qua.
Do dự một lát, cậu cúi xuống, ôm cô lên.
Từ Như Ý cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là ôm cổ áo cậu, nhích hướng lại gần trong lòng ngực cậu, tìm vị trí thoải mái nhất tiếp tục ngủ.
– —————
-27.07.19-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!