Khi Em Mỉm Cười
Chương 31
—–
Đồng Dao nhìn bên dưới, có đến hơn hai vạn bình luận, nhiều ý kiến khác nhau.
Có lửa giận phẫn nộ bắt Lục Nhạc phải rời đi–
[Đây là có ý gì? Tôi mẹ nó nghĩ tay Minh thần bị thương là bệnh nghề nghiệp, bên ZGDX cũng là ý này, kết quả là hiện tại mấy người nói là do đánh nhau….Hiện tại tôi chỉ muốn nói, Lục Nhạc cậu chết một vạn lần cũng đáng.]
[Fan Minh thần đang trên đường, xem ra trụ sở của ZGDX sắp bị nghiền nát.]
[Tôi không đồng ý Lục Nhạc gia nhập chiến đội ZGDX.]
[Lục Nhạc người này bình thường luôn có cảm giác tà tính, ha ha, mấy người ai nói bề ngoài cậu ta giống với Lục Tư Thành, khi video này vừa mới bắt đầu tôi đã biết không phải Lục Tư Thành, tôi mẹ nó còn không phải fan Lục Tư Thành.]
[Trước khi thi đấu quý còn công bố là Lục Nhạc vì đánh nhau nên bị cấm thi đấu, nguyên nhân cụ thể chưa nói…..Thật douma đánh nhau, hóa ra là như thế này?]
[Nghe nói Lục gia có tiền, thế lực cũng lớn, có lẽ là bị đè xuống.]
….
Có một vài người không quá phẫn nộ, tỉnh táo nghi ngờ về người đăng tin–
[Đợi chút, anh tung một video rồi bỏ chạy là có ý gì? Nguyên nhân kết quả đâu? Lục Nhạc nhàn rỗi sinh nông nổi đi đạp cửa đánh người sao? Lí do đâu?]
[Bên trên nói rất đúng, fan ZGDX đừng vội đi tranh đấu nội bộ, tôi bây giờ càng muốn biết lí do….]
[Tôi nhớ năm ngoái chiến đội JK sau khi bị giáng cấp đến nhà đầu tư cũng thay đổi, vốn là một đám con nhà giàu tự lập thành một chiến đội, treo cái tên là đội phụ của CK mà thôi? Cho nên chuyện này nhiều người liên lụy, a, vậy mà lại được che giấu tốt đến như vậy, báo chí một chút tiếng gió cũng không thấy, đến cả gió lùa cũng không.]
………
Còn có vài người đặt đúng trọng điểm lên người Minh thần–
[QAQ, cổ tay của Minh thần chúng ta, trời ơi, tôi đang đi học mà cũng bật khóc……Đồ ngốc này tại sao phải đi lên ngăn cản hả!!!!!!]
[Tôi sắp đau lòng muốn chết, nhìn thấy máu cả người tôi đều không khỏe.]
[Hi vọng hiện tại Minh thần không có chuyện gì, ở nơi mà chúng ta không nhìn thấy Minh thần đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở, chỉ nghĩ đến như thế thôi tôi đã không chịu đựng được.]
….
Đồng Dao nhìn tiếp, vừa có người cảm khái vừa có người mù quáng mắng chửi, bình luận phần nhiều giống nhau, cuối cùng những cái theo đuổi chân tướng vì sao đăng video cũng bị chìm lấp……
Có một bình luận theo thuyết âm mưu nói rằng video này là Smiling đăng, đừng nhìn cô ta hằng ngày ngốc nghếch bạch ngọt, đằng sau cũng không ít mưu mô, nói không chừng sợ Lục Nhạc đoạt mất vị trí của mình mới phát video này…….
Một chuyện khôi hài như vậy không nên dùng ngữ điệu nghiêm túc nói ra mới đúng.
Đồng Dao dùng tài khoản phụ của mình đáp lại, “Đại huynh đệ, nói cho cùng thì độc nhất là lòng người”, rồi sau đó thoát khỏi Tieba, đi xem Weibo sắp nổ tung vì tin nhắn—–Số người chạy đến Weibo của cô tán gẫu cũng không ít, Đồng Dao viết “Tôi hiểu cái rắm”, rồi dứt khoát copy paste gửi cho những người còn lại.
Thi thoảng lại có vài người chạy đến hóng chuyện, Đồng Dao quỳ gối ngồi trên giường cúi đầu nhìn hơn nửa giờ mới xem xong….Sau đó cửa phòng bị người bên ngoài gõ rồi đẩy vào, đội trưởng đại nhân thân ái của bọn họ đứng ở khe cửa:”Rời giường, họp.”
Âm điệu có thể nói là âm ba độ C.
Đồng Dao ngoan ngoãn đặt di động xuống, bò xuống giường, suy nghĩ một lát rồi định đi theo anh ta xuống tầng; nhưng vừa đặt tay lên nắm cửa định đi ra ngoài, một bàn tay to từ phía sau cửa nhấn cô đẩy vào bên trong: “Rửa mặt, áo khoác.”
Đồng Dao sửng sốt, lúc này mới nhớ ra mình đã bị tin tức kinh thiên động địa này chi phối đến hỏng đầu, mặt chưa rửa đầu chưa gội, trên người còn mặc áo ngủ lôi thôi……Mặt già đỏ lên, phủi bàn tay ở trên đầu mình ra, nhỏ giọng than thở:”Được rồi.”
Nói xong đóng cửa lại.
Khi Đồng Dao xoay người đi đến phòng tắm, cô nghe thấy âm thanh mơ hồ Lục Tư Thành gõ cửa phòng ai đó; cô mở vòi nước cầm cốc đánh tăng, thì bên cạnh lại nghe thấy tiếng người đi qua đi lại; Đồng Dao phát hiện ra phòng cách âm cũng không tốt, cho nên cô đóng lại vòi nước, nghe thấy giọng trầm thấp của Lục Tư Thành, anh đang nói chuyện với ai đó—
“Lúc ấy mấy cậu xảy ra chuyện gì?”
Người bên kia im lặng, khi cô gái ngậm bàn chải đánh răng trừng mắt, ghé mông nâng chân, cả người gần như dán vào bức tường gạch men trong phòng tắm, cô mới nghe thấy tiếng người loáng thoáng trả lời–
“A Nhạc không cho nói, tôi nói thì cậu ấy lại giận….Nếu cậu muốn hỏi thì cứ hỏi, dù sao cũng chỉ có cậu quản được cậu ấy.”
Người ghé vào gạch men sứ ngẩn người, không nghĩ tới người nói ra những lời này lại là Minh thần–không có phẫn nộ, không có bất mãn, cũng không vì chân tướng năm ấy được công bố mà sung sướng, âm thanh của anh ta cực kì bình tĩnh, thậm chí còn có một chút bất đắc dĩ.
Đồng Dao: “…….”
Đầu Đồng Dao rời khỏi bức tường, nhìn chằm chằm vào đôi mắt phản chiếu lại trên gạch men một lát—cô bỗng nhiên cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản như bọn họ nghĩ, về cái gọi là chân tướng năm ấy…..
Hẳn là chính người đăng cái video kia cũng không biết.
Một lát sau cô mới hoàn hồn, bỏ bàn chải đánh răng trong miệng ra rửa mặt, sau đó khoác chiếc áo sơ mi đi xuống lầu—
Tất cả mọi người đều đã có mặt tại tầng một.
——Tất cả mọi người có nghĩa là “những người có thể nghĩ ra được”. Ngoài trừ thành viên chính thức của chiến đội, quản lí chiến đội, thì còn có một số nhân viên công tác Đồng Dao chưa gặp bao giờ, còn có một vài cô gái, họ cười cười với Đồng Dao, sau đó giới thiệu mình là admin, cũng chính là những người thường hay trả lời bình luận và thông báo tin tức trên Weibo……
“Weibo đều đang rất hỗn loạn,” cô gái cẩn thận nhìn Lục Tư Thành một cái, sau đó nhỏ giọng nói, “Đều là do cái video kia, nên hiện tại làm sao đây? Cái này không phải giả chết không trả lời là có thể cho qua…..”
Admin vừa nói xong, Lục Nhạc vốn đang ngồi ăn bánh vượng tuyết lui trong một góc của sô pha dừng lại, nâng mắt nhìn Minh thần một cái, Minh thần cúi đầu không nói chuyện…….Lục Nhạc “Chậc” một tiếng cầm lấy di động xem mọi người nói cái gì, thì thấy một cô gái chặn lại: “Lục Nhạc cậu vẫn không xem thì hơn, không có mấy lời tốt đẹp.”
Lục Nhạc đen mặt đặt điện thoại xuống.
Lục Tư Thành nhấc chân đạp cậu ta một cái: “Hối hận hả? Năm ấy chẳng phải đã nói với em tuyển thủ cũng được coi là một nửa người của công chúng hay sao, lời nói cử chỉ không được giống như trong trường học, bảo em thu liễm một chút cẩn thận lại tự hại mình hại người—”
Lục Nhạc ngậm đồ ăn trong miệng, mặt không chút thay đổi nâng hai tay che lỗ tai mình.
Lục Tư Thành lại đạp cậu ta thêm một cước.
Quản lí chiến đội Tiểu Thụy từ đầu tới cuối vẫn im lặng nói: “Đầu tiên việc này chắc chắn là nhắm vào Lục Nhạc, đây là lúc Lục Nhạc vừa mới kết thúc hình phạt cấm thi đấu quay lại câu lạc bộ, còn có người đăng video, rõ ràng là muốn lợi dụng truyền thông dư luận không cho cậu ta trở về…..”
Tiểu Thụy tạm dừng lại rồi tiếp tục: “Video này chỉ có người ở nội bộ chúng ta có, tôi nói thật, lúc đó vì sao tin tức lại kín như vậy? Bởi vì những người xem qua video này chỉ gồm cảnh sát và nhân viên ở KTV không đến hai mươi người, bảo an KTV và cảnh sát đều người trung niên ba bốn mươi tuổi, bọn họ có xem cũng không thể nói họ có liên quan đến thể thao điện tử, với họ thì đây cũng chỉ là một đám người trẻ tuổi đánh nhau, còn lại là người của câu lạc bộ chúng ta, và những người chiến đội JK—–người chiến đội JK khẳng định không dám công bố video đó, bởi vì dùng dư luận, đối với họ cũng không có ích lợi gì, lúc ấy đem mọi chuyện dàn xếp ổn thỏa là kết quả được thỏa thuận, bọn họ thậm chí còn muốn giữ im lặng chuyện này hơn cả chúng ta.”
Đồng Dao: “Vì sao? Không phải Lục Nhạc đánh người trước sao?”
Lục Tư Thành: “Nhưng bọn họ đánh lại.”
Đồng Dao: “Là phòng vệ chính đáng?”
Lục Tư Thành: “Phòng vệ cũng không phải như vậy, theo video, những người này bạn đầu muốn đánh Lục Nhạc, đẩy cậu ta ngã, cướp hung khí, đây gọi là phòng vệ chính đáng; nhưng sau đó lại tiếp tục vây đánh, cái này gọi là tụ tập hành hung–”
Lục Tư Thành liếc mắt nhìn Lục Nhạc một cái: “Anh thấy, cũng là xứng đáng.”
Tiểu Thụy ra hiệu bảo Lục Tư Thành đừng nói: “Cho nên chuyện này là người của chúng ta làm, là ai tôi không biết, tôi hi vọng người này tự giác đứng ra, sau đó chúng ta cùng nhau giải quyết chuyện này—Hiện tại tin đồn ở bên ngoài, mỗi người đều là đứng ở đầu sóng ngọn gió, nếu chúng ta còn không đoàn kết, thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Tiểu Thụy vừa nói xong, Tiểu Bàn liền sờ bụng mình, sau đó mặt không chút thay đổi nói:”Video là tôi đăng.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Đồng Dao yên lặng đỡ cằm mình, không nghĩ Tiểu Bàn sẽ thú nhận sảng khoái như vậy, cũng không nghĩ tới video này thật là anh ta phát.
“Vì sao đánh nhau? Vì sao liên lụy Minh thần? Vì sao liên lụy tới toàn đội?” Tiểu Bàn cau mày, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt khinh miệt, “Đập chai rượu xuống đúng thật soái khí ngời ngời nhỉ, ha ha, nhớ năm ấy tính tính tôi bạo lực, khi đi học đánh mười người cũng soái như vậy, nhưng vì sao tôi hiện tại lại không như thế? Bởi vì tôi hiểu rõ tôi là một tuyển thủ, sau lưng tôi là đồng đội, là nhà tài trợ, có câu lạc bộ, còn có toàn bộ vòng tròn thể thao điện tử này…..”
Tiểu Bàn thở dài một hơi: “Nếu nói đơn giản, bởi vì cậu, Minh thần không thể hoàn thành ước mơ, không đi đến được với trận chung kết thế giới, một năm cố gắng của toàn bộ đội đều uổng phí; nói phức tạp, người ta sẽ nhìn ngành thể thao điện tử này như thế nào? Thanh thiếu niên nghiện mạng, không có việc làm đàng hoàng, chỉ biết chơi trò chơi thì có tương lai gì—mấy lời như thế này tôi năm nào cũng nghe thấy, nghe đến phiền nhưng cuối cùng cũng không dám nhấc đầu lên, bởi khi cậu vừa mới giải thích với một trăm người, chúng tôi không phải như thế, thì vừa quay đầu, có đồng đội heo dùng hành động của mình nói với một vạn, mười vạn người: Mọi người nói đúng, chúng tôi chính là một đám phế vật.”
Tiểu Bàn đứng lên:”Tôi hiểu rõ nghiêm trang như thế này rất nhàm chán, nhưng tôi chính là nghĩ như vậy—tôi rất mệt mỏi, vì bản thân mình rốt cuộc chẳng làm gì sai, nhưng cuối cùng cũng không dám ngẩng đầu ưỡn ngực, đây là vì sao?”
Tiểu Bàn nói xong, trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện.
Lục Nhạc nhìn Tiểu Bàn, cũng không tức giận, trên mặt hiện lên cảm xúc không rõ ràng……..Lục Tư Thành nhẹ nhàng bâng quơ ném xuống một câu “Rất xúc động”, Tiểu Thụy thở dài một hơi:”Mấy đứa trẻ các cậu này—-”
Minh thần nhăn mày gọi Lục Nhạc một tiếng.
Lục Nhạc ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Minh thần im lặng, rồi sau đó như lấy hết quyết tâm không nhìn Lục Nhạc, mà đột ngột nói với Tiểu Bàn: “Tiểu Bàn, cậu lầm, việc này kì thực còn có nội tình, A Nhạc sợ năm ấy ảnh hưởng đến mọi người mới không cho nói—”
Lục Nhạc vốn giữ trật tự ngồi im trên ghế bỗng đứng dậy:”Dư Minh.”
Lục Tư Thành nhấc chân đạp vào đầu gối cậu ta, cậu ta kêu lên rồi bị ngã trở lại ghế, Lục Tư Thành cảnh cáo nhìn Lục Nhạc, rồi sau đó quay đầu nói với Minh thần: “Tôi đã biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, anh nói rõ ràng năm ấy đã có chuyện gì xảy ra.”
…………
Câu chuyện phải bắt đầu từ lúc trận chung kết giải mùa hạ vừa mới kết thúc.
Chiến đội ZGDX đạt được quán quân giải mùa và được tham dự trận chung kết thế giới, vốn cũng là một chuyện cực kì đáng mừng, đánh xong trận đấu tất nhiên nên đi mở tiệc liên hoan, sau khi liên hoan xong, mọi người kéo nhau đến KTV ca hát.
Bởi vì ngày hôm sau được nghỉ, nên mọi người đều uống một ít rượu, Lục Nhạc ngồi giữa là uống nhiều nhất, Dư Minh từ đầu đến cuối không chạm vào giọt rượu nào kéo cậu ta đi nhà vệ sinh rượu mặt tỉnh táo…..
Kết quả trên đường quay về đụng phải người chiến đội JK—-chiến đội này trước kia là đội phụ dưới danh nghĩa chiến đội CK, sau đó từ đánh giải không chuyên chuyển sang đánh league chuyên nghiệp, bởi vì một câu lạc bộ không thể có hai đội cùng đánh league, nên Chiến đội JK bị bán, mà phú nhị đại A dùng giá cao để mua, cũng là để bản thân hắn ta được tham gia trận đấu.
A làm đội trưởng chiến đội JK, tuy rằng hắn chơi không tệ, nhưng không đạt đến trình độ tuyển thủ, nên dù bốn đồng đội kia cố gắng, cũng chỉ có thể liên tiếp bại trận trong league……cuối cùng bọn họ là đội có thành tích thấp nhất, đang đánh trận bảo cấp với một đội khác, đội thua sẽ bị trực tiếp chuyển sang giải nghiệp dư, sau đó chiến đội JK quả nhiên thua—
Mà bởi vì bị giáng thứ hạng, bọn họ hận không phải là chiến đội đánh trận cuối cùng khiến họ trở thành đội bị giáng cấp, mà là chiến đội lúc ấy có ưu thế đi thẳng vào trong giải mùa sau lại sống chết không chịu nâng đỡ bọn họ một tay, tránh cho vận mệnh trở thành kẻ đứng đầu đếm ngược, chiến đội ZGDX. (*chiến đội ZGDX là thành tích cao, còn JK thành tích thấp, trong giải mùa hạ khi thi đấu, JK nghĩ là ZGDX nên nhường bọn họ thắng một trận để có bọn họ chút thành tích, nhưng ZGDX không nhường ~)
“Mẹ! Nếu không phải do mấy tên Telecom Trung Quốc này thì chúng ta cũng không đến mức bị giáng cấp! Chỉ cần đứng thứ hai từ dưới lên thì dù thua cũng có quyền tranh vé bảo cấp của chiến đội league nghiệp dư đứng thứ hai!”
“Tôi cảm thấy chúng ta không đánh được league chuyên nghiệp, nhưng đánh league nghiệp dư vẫn dư dả.”
“Tôi vừa mới thấy mấy người Telecom Trung Quốc, hình như là liên hoan chiến thắng, cũng đến KTV này.”
“Ha, hiện tại đám Telecom kia nghĩ đến S5 (giải chung kết thế giới), cả ngày mũi hếch lên trời. lão tử vừa nhìn đã thấy buồn nôn—chúng ta bị giáng cấp thì họ được gì? Nâng đỡ một chút thì có làm sao? A ca mất nhiều tiền như vậy mua người, mới đánh một quý đã ngã xuống, số tiền này đều thành bọt nước hết à…..”
Âm thanh của người bên trong rất lớn, gần như che mất cả âm thanh phòng bên cạnh đang ca hát…; Lục Nhạc vốn đang ngã trái ngã phải được Minh thần dìu đi nghe vậy, đột nhiên cười cười đứng ở cửa không chịu đi–
Người bên trong không chút nào cảm kích, còn tiếp tục, người lúc trước không nói chuyện, cũng chính là A ca trong miệng của đội viên JK, phỏng chừng là uống say, kì quái nói một câu: “Muốn đi S5? Mơ đẹp nhỉ, chúng ta cũng phải để bọn họ nếm chút mùi cay…..”
Vừa nói xong, trong phòng an tĩnh lại, người đang hát cũng tắt nhạc.
Đội viên chiến đội JK ánh mắt chăm chú nhìn A ca lấy điện thoại di động ta, gọi điện thoại, sau đó dùng ngữ điệu cực kì vui vẻ nói–
“Một lát nữa gọi người đến KTV Ceasar ngồi vào người cho tao, ừ, những người nào đi ra tao nói cho….Không cần thế nào, chỉ cần phế đi hai tay, a ha ha đúng đúng–là tuyển thủ—-còn cho bọn nó đánh chức nghiệp, lấy chân mà đánh….Đúng rồi, ở giữa có hai tên tiểu tử khá tuấn tú thì đừng chạm vào, người Lục gia, phiền toái, người còn lại không cần lo lắng, bồi tiền ngồi tù, lão tử trả thù lao, bọn mày nhanh lên chút, tao sợ chúng nó chạy mất.”
Âm thanh rõ ràng rơi vào tai người đang đứng ngoài hành lang.
Minh thần đứng ở ngoài cửa nghe thấy thế, thầm nghĩ không xong, đang muốn chạy nhanh về báo cho đồng đội còn chưa biết tình hình, thuận tiện gọi điện báo cánh sát—
Kết quả thấy người vẫn còn đang nằm úp sấp trên người mình, ánh mắt đột nhiên không đúng, đứng lên xoay người, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, xách một chai rượu đá văng cửa phòng bao của chiến đội JK!
Khi ai cũng chưa kịp phản ứng lại, Lục Nhạc đã đập bình rượu lên đầu người gọi là A ca—-từ đầu đến đuôi cũng chỉ nói một câu: “Mày nghĩ mày giỏi? Có bản lĩnh, ngồi tù đền tiền? Lão tử cũng có tiền.”
Sau đó chính là đoạn trên video kia, đánh nhau, mãi đến khi Minh thần bị thương, bọn họ mới dừng tay, gọi cảnh sát và xe cấp cứu, sau khi cảnh sát đến lôi mấy người bị thương không bị nghiêm trọng đi, Lục Nhạc, Dư Minh, còn có A ca bị đánh vào đầu kia được đi bệnh viện—-
Sau đó là giám định vết thương.
A ca tuy rằng đầu rơi máu chảy nhưng vết thương lại ngoài ý muốn rất nhỏ, không cấu thành trách nhiệm hình sự, Lục Nhạc chỉ bị mang đi giáo dục vài ngày, sau đó đền tiền……Chỉ là chuyện này lại bị công ty quản lí game ở Trung Quốc biết (*Chính là Tencent~), những người tham dự ngoại trừ Minh thần đều bị cấm thi đấu, mức độ nặng nhẹ khác nhau, Lục Nhạc bị cấm thi đấu một quý, thời gian lâu nhất.
Minh thần vào bệnh viện, tuy rằng cổ tay bị thương, nhưng bác sĩ vẫn chưa công bố án tử cho cánh tay anh, chỉ nói cần quan sát thêm—
Sau đó, Minh thần không thể tham sự S5.
Lục Nhạc khi đi từ Cục cảnh sát ra chạy ngay đến bệnh viện, quỳ trước giường bệnh Dư Minh một đêm, không chỉ xin lỗi Dư Minh, còn nói chuyện này không cần nói với những người khác, bởi vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến việc chinh chiến S5 của đội, mọi người đã cố gắng một năm, không thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng….Mới đầu Dư Minh cũng không đồng ý, nhưng cuối cùng Lục Nhạc đã thuyết phục được anh.
Lục Nhạc nói: Em cũng đã bị cấm thi đấu, anh cũng bị thương, Vì cái gì? Chẳng lẽ để toàn đội không thể yên tâm đánh chức nghiệp còn bị mấy chuyện như thế này quấy nhiễu hay sao, vì việc này quả thực không đáng.
Lục Nhạc nói một câu thuyết phục Minh thần.
Chỉ là sau đó cánh tay Minh thần trước khi thi S5 vẫn không phục hồi, cho nên khi một đường giữa bị cấm thi đấu, một đường giữa bị thương, ZGDX cuối cùng không thể không tuyên bố từ bỏ tham dự trận chung kết toàn cầu bọn họ mơ ước.
Sau đó Dư Minh vẫn muốn nói cho mọi người chuyện này là Lục Nhạc cũng không phải là người sai, nhưng Lục Nhạc không cho anh nói, sau đó Lục Nhạc tạm thời rời khỏi đội, biến mất nửa năm, ai cũng không liên hệ, sang năm mới cũng không về nhà—
Cho đến hôm nay.
…….
Dư Minh không nhanh không chậm đem chân tướng mọi chuyện nói ra, nói đến lời cuối cùng, mọi người đều trầm mặc, đến âm thanh hô hấp cũng không nghe thấy……Tuy rằng Lục Nhạc vẫn có cái tật xấu làm việc theo cảm xúc nhưng nếu nghĩ kĩ lại, lúc ấy cậu ta cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, một đứa trẻ khí huyết dâng trào làm ra mội vài chuyện xúc động, cũng không phải vô lí—-
Tựa như một học sinh cấp ba nghe được lớp bên cạnh có người muốn đứng ở cổng trưởng đánh mình, thì việc đầu tiên cậu ta làm không phải là báo cảnh sát hay nói với thầy cô, mà là tìm thêm càng nhiều người đến đánh lại.
Chính là vì đạo lí này, hơn nữa từ đầu Lục Nhạc cũng đã uống say, cậu ta khi đem chai rượu vào phòng còn đẩy Minh thần đứng ở bên ngoài, cậu ta cũng không nghĩ tới sẽ liên lụy Minh thần bị thương.
Minh thần bị thương thực ra là điều mà không ai muốn thấy.
Vì thế trước mắt, khi Minh thần nói xong, biểu tình trên gương mặt Tiểu Bàn có phần phức tạp, cậu ta lấy điện thoại ra trước mặt mọi người xóa video, sau đó xoay người lên tầng, đóng cừa phòng.
Những người phụ trách quan hệ xã hội cùng với Tiểu Thụy kéo nhau đi họp, không nói là có thể đảo ngược mọi chuyện, nhưng ít nhất cũng phải để cho mọi người hiểu rõ năm ấy chuyện không phải do Telecom Trung Quốc bọn họ làm sai.
Lục Tư Thành ngồi trên ghế sô pha ôm cánh tay nhìn em trai: “Tiểu anh hùng.”
Lục Nhạc cúi đầu, từ từ tốn tốn mà ăn bánh, cau mày liếc mắt nhìn Minh thần than thở “Toàn nói mấy chuyện vô nghĩa”, Minh thần cười cười sờ đầu cậu ta: “Em đã ủy khuất lâu như vậy, không thể lại tiếp tục ủy khuất thêm nữa.” (*không hiểu sao, mình bắt đầu thấy Minh thần và Lục Nhạc có chút gian tình…)
Lục Nhạc không kiên nhẫn đẩy tay anh ra.
Cùng lúc đó, Đồng Dao cảm thấy không khí áp suất thấp bao trùm cả trụ sở biến mất.
Buổi chiều, khi mọi người đều vội vàng thương lượng nên giải quyết chuyện này như thế nào, Lục Tư Thành vậy mà lại phát trực tiếp—vào thời điểm này, phát trực tiếp, không bằng nói là mời phóng viên đến tham dự họp báo, phòng trực tiếp của anh nhanh chóng bị mọi người chen nghẽn mạng, ai cũng đang hỏi video sáng nay là chuyện như thế nào…..
Lục Tư Thành vẫn chơi trò chơi, chỉ là hôm nay phá lệ mở phần bình luận ra, vừa đánh trò chơi vừa như hoàng đế lật bài tử, tủy tiện chọn một vài vấn đề trả lời—
“Lục Nhạc động tay động chân trước, đúng vậy, bởi vì lúc ấy người muốn đánh cậu ta đã kéo đến trước mặt rồi.”
“Tay Minh thần bị thương là ngoài ý muốn, đúng vậy, có liên quan đến chuyện này….Tay của anh ấy lúc trước? Cũng có vết thương cũ, kiện tụng cái gì, thật bình thường,…. chiến đội luôn có bác sĩ.;’
“Video là ai đăng? Không thể phụng cáo, người có quá nhiều lòng hiếu kì, đảm bảo sống không quá nửa tập phim truyền hình.”
“…..Video là Smiling đăng vì sợ bị cạnh tranh?” Tay Lục Tư Thành run lên, vừa đánh lính vừa chuyển camera, “Mấy người tự mình hỏi cô ấy đi.”
Trong webcam, một cô cái đang ăn khoai tây chiên xem phim ngẩn người, cắn một miếng khoai quay đầu lại, miệng nói không rõ: “Có chuyện gì?”
“Có người nói video là em đăng.” Thanh âm bình tĩnh của người đàn ông từ bên cạnh truyền đến.
Người đang ăn khoai tây nằm cũng trúng đạn mắt trợn trừng, xắn tay áo đứng lên ghế:”Đậu mắ, giờ này năm ngoái lão tử còn đang đi học ở nước ngoài! Làm sao có video để mà đăng! Nghĩ tôi là FBI à!”
Người đàn ông: “Vụn khoai tây rơi đến đây.”
Cô gái: “…….”
Cô gái hoang mang nâng tay lên che miệng, đồng thời màn hình cũng bị một bàn tay to che mất, khi bàn tay lấy ra vẫn là trương mặt than của đội trưởng Telecom Trung Quốc: “Nghe thấy chưa?”
Phần bình luận ngoại trừ một số người vẫn còn hỏi một vài vấn đề, còn lại đều là “2333333333” “ha ha ha ha ha ha” “Đứng ở trên ghế thật dễ thương”, còn có si hán bắt được trọng điểm, hỏi—
[Tôi không thấy áo ngủ của Smiling.]
[a a a a a a váy ngủ thiếu nữ! Màu trắng!’]
[Đội trưởng, đường giữa nhà anh mặc gì! Áo ngủ sao?]
[Để cho tôi ngắm vợ tôi thêm một chút!!!]
Đối với vấn đề này, không ai biết Lục Tư Thành có nhìn thấy không, mọi người chỉ biết là ba mươi giây sau, trên màn hình đen, biểu hiện “Chủ phát (*streamer) không có ở đây”—
Người đàn ông không thích liền đóng phát trực tiếp.
Mọi người trong phòng trực tiếp trợn tròn mắt, năm phút sau, bọn họ thấy một tin tức mới trên Weibo, hai chữ trên cái Weibo một vạn năm không có đăng cái gì: Mất mạng.
Về phần đay có phải là chuyện thật hay không–
“Buổi chiều trong trụ sở bị mất mạng?”
Trên bàn cơm tối, ngừơi đang ngồi xổm trước màn hình máy tình xem phim cầm di động mờ mịt hỏi.
“Có.”
“Tại sao em không biết?”
“Video có thể chạy khi không có mạng.”
“…Ô,” Đồng Dao gật đầu đặt điện thoại xuống, “Thành ca, vì sao anh không theo dõi Weibo của em?”
“Có theo dõi.”
“Không có mà!” Đồng Dao giơ điện thoại di động để trước mặt Lục Tư Thành, “Anh xem, không có, hay là bị nhầm lẫn?”
“Sau đó lại bỏ theo dõi.”
“??????”
“Em phát Weibo quá nhiều, lướt từ đầu đến cuối cùng chỉ có em.”
“…….”
“Nhìn phiền.”
“…….”
Đồng Dao đặt điện thoại di động xuống, ăn thêm hai miếng cơm, nghĩ nghĩ rồi ném đũa, khó chịu nói: “Con gái chính là có một chút việc cũng đều muốn đăng lên mạng! Anh thì biết cái gì!”
Lục Tư Thành: “Không hiểu, cho nên không theo dõi nữa, có vấn đề?”
Đồng Dao: “…..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!