Biến Yêu Thành Cưới
Chương 23: Muốn một đường lui
Cô tìm thấy trong nhà mấy cái đĩa phim, mặc dù không có gì gọi là nghệ thuật, cũng không thể nói là kinh điển nhưng dù sao cũng khá thú vị. Mấy bộ phim thấp kém này chỉ cần có một vài tình tiết thú vị là cô cũng sẽ thích, còn nghệ thuật thực sự, cô quả thật không có mắt thưởng thức!
Ngày qua ngày, cứ tối đến cô lại gặp Cố Thừa Đông, cô vẫn đích thân làm cơm, nói vài câu bông đùa với anh, cả một ngày giống như một dấu chấm tròn viên mãn trên bức tranh.
Kỳ thực, ngày ấy cô vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện cho nên hôm sau cô liền ra khỏi nhà.
Cô vốn dĩ đã biết rằng, dựa dẫm vào một người đàn ông, đem số phận của mình giao vào tay đối phương, là việc làm không khác gì với mua cổ phiếu. Cho dù cổ phiếu đang ở tình trạng tốt, nhưng chỉ cần vừa lỗ một cái thì lập tức sẽ không nên giữ trứng gà ở trong giỏ nữa.
Trước tiên, Dương Cẩm Ngưng lên mạng tra cứu một ít tư liệu, cuối cùng mới xác định được rằng, bản thân tốn nhiều thời gian như vậy rồi, vì sao vẫn còn tiếp tục lãng phí thêm?
Nơi cô lựa chọn là một khu vực không gần thành thị. Người dân ở đây họp chợ vài ba ngày một lần, những hôm có chợ phiên thì sẽ tương đối đông.
Cô quan sát giao thông vùng này, cách xa đường lớn của khu trung tâm thành phố, dân bản địa cũng khá đặc biệt. Thông thường, trẻ con vẫn học, bố mẹ đi làm, hoặc là mẹ ở nhà trông con, bố đi làm, rồi tết nguyên đán sẽ về nhà sum họp. Tiền lương của họ không cao, có điều mua được bộ quần áo một hai trăm đồng thì vẫn có khả năng, nhất là trường hợp gia đình nào vợ chồng ra ngoài kiếm tiền để chu cấp cho con cái cuộc sống tốt.
Dương Cẩm Ngưng tra tìm một lúc cuối cùng cũng xác định được địa điểm. Cô đích thân đến những nơi đó quan sát, cuối cùng quyết định chọn.
Cô bắt đầu nghĩ tới biện pháp kiếm tiền, tự lo kinh tế cho bản thân để có thể độc lập. Bản thân cô một khi đã muốn làm việc gì thì chắc chắn sẽ có quyết tâm, trong lòng cũng không có cảm giác trống trải.
Cô rất nhanh chóng chọn được một cửa hàng mặt tiền, nằm chính giữa con phố. Có điều, mặc dù là cửa hàng mặt tiền thật đấy, nhưng ở cái nơi hẻo lánh này mà cũng thét giá ba mươi vạn. Đối phương vội vã đòi tiền, cô đồng ý trả toàn bộ tiền mặt cho họ, nhưng mà với điều kiện là chỉ hai lăm vạn. Người bán có chút không đồng ý, nhưng cuối cùng cô vẫn trả giá thành công, mua được cửa hàng kia với giá hai lăm vạn.
Mua được cửa hàng rồi, Dương Cẩm Ngưng bắt đầu nghĩ tới chuyện nên bán loại quần áo gì. khi cô còn đi học, có một câu nói mà cô nhớ rất kỹ: lừa tiền của học sinh rất dễ. Cái này thực ra không phải là vì học sinh ngốc mà là vì dù chúng chưa vào đời nhưng lại có nguồn cấp kinh tế đầy đủ, cha mẹ bọn trẻ dù có nhịn ăn nhịn uống cũng sẽ cho con cái mình được đầy đủ.
Dương Cẩm Ngưng quan sát trang phục học sinh này, có giới hạn nhất định.
Trong vùng cũng không phải là không có bán quần áo học sinh. Có vài cửa hàng quy mô không lớn lắm, cũng chỉ bán đồ rẻ tiền, chất lượng đồ không tốt. Cô đương nhiên biết bán đồ hiệu ở nơi này là không thể, một phần là vì kinh tế, một phần là vì người dân ở đây cũng có thói quen, muốn mua hàng hiệu thì sẽ ngồi xe mấy tiếng đồng hồ vào trung tâm thành phố mà mua.
Hiểu rõ những điều này, Dương Cẩm Ngưng quyết định đi quan sát người ta nhập hàng. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ cô cảm thấy nếu như nhập một lượng hàng lớn như vậy thì cần rất nhiều nhân lực, một mình cô kham không nổi. Bởi vậy, cô từ bỏ ý nghĩ nhập hàng sẵn mà thay vào đó là đặt hàng tại một xưởng may, đúng hạn người ta có thể giao hàng tới cho cô. Cô liên hệ với đối tác, ký hợp đồng, tiến hành lắp đặt trang thiết bị trong cửa hàng, rồi thông báo tuyển dụng nhân viên. (*Đoạn văn đã được giản lược và tóm tắt)
Dương Cẩm Ngưng lo liệu xong toàn bộ, tiền mặt trong tay cũng còn tương đối.
Cô biết bản thân cần chi tiêu nhiều nên giữ lại trong người kha khá tiền mặt, mua ba phần bất động sản, có điều cũng chỉ là ba căn hộ bình thường. Hai căn hộ có hai ba phòng ngủ và một phòng khách, căn hộ còn lại hai phòng ngủ và một phòng khách.
Cho dù có ngày nào đó, cô chỉ còn lại mình mình, cô cũng không phải lo hai bàn tay trắng.
Cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ gạch bỏ hết đường lui cho bản thân mình.
Cô tận mắt chứng kiến mẹ bị đuổi ra khỏi nhà, lúc ấy, cô đã tự nhủ sẽ không để người khac quyết định sô phận của mình.
Cô cứ như vậy bận rộn lu bù. Cố Thừa Đông hằng ngày lo chuyện công ty, tự nhiên hôm nay lại hỏi cô: “Dạo này em bận rộn làm gì thế?”
“Ở trong thành phố này nhiều năm như vây rồi nhưng tự nhiên em phát hiện ra mình chẳng quen thuộc hết nơi này, cho nên muốn đi một vòng khắp nơi cho biết.” Dương Cẩm Ngưng nói bừa, nhưng lại không thấy mặt mình đỏ lên.
“Vậy đi được những đâu rồi?” Cố Thừa Đông này bình thường cứ về tới nhà là ngủ, sao tự nhiên hôm nay lại hỏi tỉ mỉ kỹ càng như thế. Dương Cẩm Ngưng kỳ quặc nhìn anh.
Anh vừa gội đầu, tóc vẫn còn dính nước, nếu đã nhìn thấy thế thì cô cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy được. Vì vậy, cô vẫy tay gọ anh lại gần, giúp anh sấy tóc.
Cố Thừa Đông thấy cô như vậy, vẻ mặt có chút cứng nhắc.
“Anh cảm động đấy à?” Cô vừa sấy tóc vừa hỏi.
Anh bật cười nhẹ, không trả lời.
Anh vừa gội đầu, tóc vẫn còn dính nước, nếu đã nhìn thấy thế thì cô cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy được. Vì vậy, cô vẫy tay gọ anh lại gần, giúp anh sấy tóc.
Cố Thừa Đông thấy cô như vậy, vẻ mặt có chút cứng nhắc.
“Anh cảm động đấy à?” Cô vừa sấy tóc vừa hỏi.
Anh bật cười nhẹ, không trả lời.
Cô lại nhỏ giọng nỉ non, “Hôm nay em tới đại học XX, quả nhiên như lời đồn, rộng thật đấy.” Trường đại học này nổi danh nhất với diện tích chiếm tới gần nửa diện tích khu vực nội thành: “Em đi cùng người khác, nhưng một nửa cũng chẳng đi hết. Vốn định vào cửa sau, ra cửa trước, nhưng chẳng hiểu đi thế nào lại ra đằng cửa sau, tức chết đi được.”
Cố Thừa Đông giơ một ngón tay,không ý bảo cô dừng lại.
Tâm tình của anh hôm nay chắc hẳn rất tốt, còn có tâm trạng mà bồi cô nói chuyện phiếm: “Vậy sao không mắng có người dẫn đường một trận?”
“Anh ta quá ngốc, không đáng để em lãng phí nước bọt.”
Cô sấy tóc cho anh xong liền ngồi yên trong lòng anh. Cố Thừa Đông sợ cô ngã, đành phải giơ tay ra ôm lấy.
“Hôm nay em đi bộ rất lâu, chân đều mỏi nhừ cả rồi.” Cô nhỏ giọng, chăm chú quan sát đôi mắt Cố Thừa Đông. (đáng iu chết đi thôi!!!)
Đây là một người đàn ông đẹp trai, cho tới giờ cô vẫn luôn nghĩ như vậy.
Lạc Gia trong chương trình If you are the one (*) từng nói, phụ nữ có nhan sắc thì thường càng không biết xấu hổ là gì. Cũng đúng, trong rất nhiều tiểu thuyết, cho dù nữ chính là loại người nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng được đoàn viên, mặc dù trước đó đã khiến cho nam chính đau đầu nhức óc đến thế nào. DƯờng như chỉ cần viết tấm biển “Em thích anh” là sẽ nhận được sự đồng cảm và chúc pơhucs của người khác.
(*) tên tiếng Anh của 1 chương trình truyền hình nối tiếng ở Trung Quốc (非诚勿扰)
“Chuẩn bị ngày mai tiếp tục?”
“Ừm, để xem thế nào đã.”
Cô trườn ra khỏi vòng tay anh, nằm sấp xuống giường xem phim Tân Tây Sương Ký trên kênh CCTV. Nam nữ chính đều xinh đẹo, nhưng mà câu chuyện thì dường như đã sớm lệch khỏi quỹ đạo, nhà sản xuất muốn kéo dài số tập, cũng dể hiểu thôi, mỗi câu thoại kéo dài ra vài giây, cho nên mới nhiều tập như vậy.
Bộ phim này không hay, nhưng vẫn xem vì các kênh khác chẳng có gì đáng xem cả.
Dương Cẩm Ngưng thấy kiểu tóc của nhân vật Thôi Oanh Oanh vô cùng quái dị, nhưng nhìn một lúc lâu lại thấy cũng không đến nỗi nào.
Cô lấy chân di di áo ngủ của Cố Thừa Đông, không nhanh không mạnh, nhưng anh có thể cảm nhận được.
“Nói đi.” Làm như ra lệnh ấy.
Dương Cẩm Ngưng vẫn cười, “Nhìn lâu như thế, thấy người ta xinh đẹp lắm à?”
“Kênh này không phải em chọn sao, anh còn tưởng em thích nữa chứ!” Anh giơ ngón tay, chỉ vào cậu thư sinh trên TV.
Dương Cẩm Ngưng nhìn theo, vốn dĩ không hiểu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thư sinh kia cô mới giật mình. Hắn rất giống Dương Nhất Sâm. Nhưng nếu càng nhìn sẽ càng phát hiện, Dương Nhất Sâm còn thư sinh hơn hắn.
Dương Cẩm Ngưng ra vẻ không hiểu: “Nhìn hắn đâu có thú vị bằng nhìn anh.”
“Anh nên cảm thấy may mắn vì được khướu thẩm mỹ của phu nhân đề cao không?”
Lần này Dương Cẩm Ngưng không nể tình, thẳng chân đá lên người Cố Thừa Đông. Trước khi anh kịp phản ứng lại, cô lại nhanh chóng ôm lấy anh: “Có chuyện cần bàn bạc.”
Cố Thừa Đông khẽ kêu lên một tiếng bất mãn.
Cô mặc kệ, không quan tâm: “Mấy ngày nay em đi ra ngoài chơi, gặp mấy người bạn học cũ, bọn họ đang có ý định góp vốn làm ăn nhưng thiếu tiền, bọn họ muốn em cùng tham gia. Cho nên, anh xem…”
Cố Thừa Đông không để ý tới cô, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh loạn lên.
Thấy anh không phản ứng, cô liền lay lay vai anh.
“Ừm, chuyện của em, em tự quyết định.”
“Ơ em đương nhiên phải bàn bạc với ông xã của em chứ.”
“Cái này gọi là bàn bạc? Sao anh có cảm giác như là em đang thông báo cho anh biết?”
“Thần tài đại lão gia của em à, anh lên tiếng một cái, một trăm vạn khẳng định không thành vấn đề.”
Cố Thừa Đông do dự chốc lát, “Em cũng muốn có cổ phần ư?”
“Đã có cổ phần trường kỳ là anh rồi, em còn cần chỗ khác làm gì.”
Cố Thừa Đông vẫn chưa để ý tới câu đùa của cô, kéo tay cô nói: “Đi thương lượng với bọn họ, nếu như để em nắm 60% cổ phần, tài chính liền không thành vấn đề.”
“Như vậy… có phải là hơi…”
“Trên thương trường nói chuyện thương trường.” Cố Thừa Đông di chuyển ánh mắt, biểu tình không có một chút gì gọi là thương lượng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!