Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 82: Đệ tử thiên tài thuần dương môn
Lâm Thần khẽ liếc nhìn một cái nói:
– Ngươi tốt nhất đừng cử động nếu không hậu quả ngươi không gánh nổi.
Đang hướng Lâm Thần bước gần đến, hắn bỗng nhiên sững sờ. Vốn dĩ hắn muốn nhân cơ hội Lâm Thần không để ý đánh lén, không ngờ rằng Lâm Thần đã phát hiện ra ý đồ của hắn.
Dừng lại một lát, hắn khẽ lắc đầu cười nói:
– Tiểu tử, xem ra ngươi ánh mắt của ngươi hơi lại hại a. Chẳng qua bị ngươi phát hiện cũng chẳng sao, dù sao ngươi cũng sẽ trở thành một xác chết ngay thôi.
Hắn tỏ vẻ tự cao tự ngạo cười khẽ, liền rút thanh bảo kiếm đeo bên người ra, không nói nhiều liền hướng mũi kiếm về phía Lâm Thần.
Ầm!
Có điều chỉ trong nháy mắt một vệt sáng liền lóe lên trước mắt hắn rồi xuất hiện một luồng sức mạnh khổng lồ khiến hắn cùng thanh bảo kiếm văng xa vạn trượng.
Phốc…
Bị trúng một đòn mạnh như thế nam thanh niên liền phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt trắng xám kinh sợ nhìn Lâm Thần.
Vốn dĩ hắn chỉ dùng năm phần mười công lực vào chiêu thức lúc nãy để đối phó với Lâm Thần, nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ thì một đệ tử chỉ vừa tu luyện đến Luyện Thể cảnh tầng thứ tám trung kỳ cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng khi hắn ra đòn này không những không thể giết được Lâm Thần mà ngược lại còn bị phản phệ lại bản thân.
– Này… tại sao lại như thế được!
Vốn dĩ, hắn thấy tu vi của lâm Thần chỉ vừa đạt đến Luyện Thể cảnh tầng thứ tám sơ kỳ mà lại có thể một chiêu đẩy lùi đệ tử Thiên Cương cảnh!
Ai ai cũng biết tu vi Luyện Thể cảnh đều phân ra ba sáu chín đẳng, huống hồ Lâm Thần cùng tên đệ tử kia tu vi cách xa nhau hoàn toàn một trời một vực.
– Cùng tiến lên, giết hắn!
Tên võ giả lớn tuổi quát lên một tiếng liền rút thanh trường kiếm tập kích Lâm Thần.
Tốc độ của hắn nhanh nhẹn, Lâm Thần cũng không thua mà còn nhanh hơn gấp mấy lần. Thanh trường kiếm vừa được nâng lên thân ảnh của Lâm Thần liền tan biến trong không trung đồng thời phát ra âm thanh.
Phốc…
Vốn dĩ hắn muốn bất ngờ tập kích Lâm Thần nhưng lại không ngờ tên kia liền gục ngã trên mặt đất.
Trên ngực hắn liền xuất hiện một vệt máu loan lổ có thể nhìn thấy rất rõ.
Lâm Thần đứng nhìn không cử động, gương mặt lạnh như băng nhìn hai tên đệ tử kia.
– Giết…!
Thấy vậy mặt tên đệ tử kia càng thêm khó coi. Lâm Thần giết người rồi. Lâm Thần chém giết người kia chính là người bằng hữu của hắn tại Thuần Dương môn. Quan trọng hơn là tu vi của người kia vốn dĩ không tồi vậy mà lại bị Lâm Thần hạ sát trước mặt điều đó đồng nghĩa rằng Lâm Thần cũng có thể giết hắn diệt khẩu.
– Tiểu tử thối! Ngươi dám ra tay giết đệ tử nội môn, ngươi nhất định phải đền mạng!
Hắn tức giận gào thét nhưng không ngờ hắn lại xoay người bỏ chạy. Lâm Thần có thể ra tay giết một người dễ dàng như ăn cháo thì mạng của hắn tính là gì.
Mặt Lâm Thần không có cảm xúc, không muốn phí lời với hắn liền nâng Hàn Thiết kiếm lên công kích.
Vù vù…
Cuồng phong thét gào, hắn nghe được âm thanh này, sắc mặt liền thay đổi, sợ hãi tột độ gầm lớn:
– Dừng tay! Ta là đệ tử nội môn của Thuần Dương môn nếu như ngươi giết ta, ta xin thể từ nay về sau Thuần Dương môn sẽ truy sát ngươi đến tận cùng trời đất.
Thông thường mà nói, đệ tử bị thương và tử vong ở bên ngoài là chuyện rất đỗi bình thường. Nếu chết vì bị yêu thú tấn công thì chỉ trách đệ tử vô năng còn nếu không thì bị các đệ tử võ giả khác sát hại, một khi tông môn nghe được chắc chắn sẽ sắp xếp người này vào danh sách đen mà không ngần ngại trừ họa cho tông môn.
Nghe xong, hai mắt Lâm Thần vẫn lạnh lẽo, nếu như thực lực của Lâm Thần không bằng hai người này thì chắc chắn người nằm dưới đất kia chính là hắn.
Huống hồ nếu như bây giờ Lâm Thần lại thả hắn đi chắc chắn sau này sẽ về tông môn báo cáo lại với các trưởng bối. Đến lúc đó, Lâm Thần sẽ phải đối mặt với đệ tử trong ngoài của Thuần Dương môn.
Không chút đắn đo, Lâm Thần dùng một nhát kiếm chém xuống tên đệ tử kia.
– A…
Thấy vậy, tên võ giả liền tức giận mà gào thét, giơ tay đỡ lấy thanh bảo kiếm chống lại sự tấn công của Lâm Thần.
Ầm…
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Ngay sau đó, tên đệ tử kia liền lùi lại vài bước. Sắc mặt bỗng tái nhợt ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Tất nhiên hắn trúng đòn của Lâm Thần đã bị thương không nhẹ.
Sắc mặt nam thanh niên liền biến sắc kinh hãi hối hận nhìn Lâm Thần. Vốn dĩ Lâm Thần chỉ mới đạt đến Luyện Thể cảnh tầng thứ tám sơ kỳ, còn tưởng hắn là một kẻ vô danh tiểu tốt không ngờ lại là chân nhân bất lộ tướng.
Hiện tại một người thì chết người kia lại bị trọng thương. Nếu như Lâm Thần tiếp tục tấn công việc đối mặt với cái chết là điều đương nhiên.
Hắn điên cuồng hét lớn:
– Tiểu tử thối! Coi như ta có chết thì ta cũng biến thành ma theo ngươi suốt đời!
Nói xong hắn liền lấy một viên ngọc bội sau đó liếc nhìn Lâm Thần rồi bóp nát vụn viên ngọc bội.
Thấy vậy, Lâm Thần nhất thời nhíu mày, khi hắn bóp nát viên ngọc bội, chính là đang liên hệ với các đệ tử nội môn khác, năm đó Trường Thanh mang đá truyền tin bóp nát., như vậy nếu như hắn có bỏ mạng thì tin tức cũng có thể truyền ra ngoài. Đến lúc đó…
Chỉ sợ đông người lại phiền phức.
Mà trong lúc này tiểu Bạo Hùng vẫn còn tu luyện chưa thành tuyệt đốt không được xảy ra sơ suất gì
Nhìn thấy Lâm Thần nhíu mày, tên kia liền cười khẽ nói:
– Tiểu tử thối, biết sợ rồi à, ta cho ngươi hay. Ngoan ngoãn thì lập tức rời khỏi đây may ra còn bảo toàn được tính mạng…
Hắn còn chưa nói hết, Lâm Thần liền vung một kiếm đâm vào lồng ngực của hắn.
– A…
Một tiếng thét lớn, hai mắt trợn trừng nhìn Lâm Thần rồi bỏ mạng.
Lâm Thần lau sach Hàn Thiết kiếm sau đó cau mày nhìn hai thi thể đang nằm dưới đất.
– E rằng đệ tử Thuần Dương môn sẽ đến đây nhanh thôi.
Lâm Thần không chắc tin tức có được truyền tới Thuần Dương môn hay không nhưng chung quy vẫn là truyền cho các đệ tử bên ngoài. Nếu như vậy thì quả là phiền phức to.
Lâm Thần khẽ lắc đầu, không do dự. Liền dùng linh hồn lực kiểm tra hai thi thể bắt đầu tìm kiếm.
Từ trên thi thể phát hiện được hơn hai mươi viên nạp giới trong đó không ít là những viên nạp giới bị cướp của võ giả khác. Điều đó cho thấy hai người này giết người cũng không ít.
Hơn hai mươi viên nạp giới ngoại trừ có không ít linh thạch hạ phẩm còn có một số Tụ Khí đan trung phẩm và thượng phẩm. Càng làm cho Lâm Thần bất ngờ chính là còn có một ít bình chất độc.
Lâm Thần lấy ra trong đó một bình chất độc hoá học, nhỏ một giọt trên đất, nhất thời vang lên một trận âm thanh.
– Xì xì xì
Cây cỏ xung quanh liền bị héo tàn.
Thấy vậy, Lâm Thần liền hít một hơi. Khí độc này nếu như kết hợp với kiếm pháp thì lực công kích khi xuất kiếm tuyệt đối mạnh. Nhìn cây cỏ xung quanh bị ăn mòn, tâm tư Lâm Thần hơi động, mang độc thử lên hai thi thể võ giả này.
– Xì xì xì…
Trong chốc lát, vang lên một trận âm thanh, hai thi thể liền biến mất trong không trung chỉ còn lưu lại trong mùi gió một vị máu rất tanh.
Làm xong Lâm Thần liền quay người nhìn tiểu Bạo Hùng cách đó không xa.
Vù vù…
Giờ khắc này tiểu Bạo Hùng vẫn luôn say giấc có điều mỗi lần tiểu Bạo Hùng thở đều hấp thụ một lượng lớn linh khí của Thiên Địa giúp khí tức của tiểu Bạo Hùng ngày một tăng.
Nhưng khoảng cách để thăng lên một cấp còn cần một khoảng thời gian.
Lâm Thần khoanh chân sử dụng Thanh Minh Huyền Dương công nhanh chóng hút linh khí Thiên Địa từ bốn phía.
Linh khí Thiên Địa tập trung trên người tiểu Bạo Hùng cực kỳ mạnh mẽ và dữ dội. Lâm Thần hấp thụ một ít cũng không gây ra sự cản trở gì nhiều.
Có điều Lâm Thần tu luyện không bao lâu thì một trận gió nhẹ nhàng kéo đến.
Thở phì phò…
Người đến tựa như cố gắng không gây ra động tĩnh, bước đi phát ra âm thanh cực nhỏ. Nhưng Lâm Thần đã tu luyện linh hồn lực đến cảnh giới cấp cao nên ngũ quan cực kỳ nhạy bén, cho dù có ai cố ý áp chế âm thanh đi nữa cũng không qua mặt Lâm Thần được.
Khẽ mở mắt, Lâm Thần vẫn khoanh chân bất động nhưng đồng thời cũng áp chế khí tức của hắn đến cực điểm.
– Tiểu Bạo Hùng đang lên cấp?
Lâm Thần vừa mở mắt ra liền nghe một âm thanh truyền đến.
Một đạo sĩ trẻ tầm mười tám tuổi. Người này không ngờ mình lại có thể gặp được một con yêu thú đang lên cấp mới lỡ miệng la lớn. Mặc dù hắn đã áp chế động tĩnh nhưng sự kinh ngạc lại làm lộ thân phận của hắn.
Lời vừa dứt hắn liền đứng bất động. Hắn dừng lại cách tiểu Bạo Hùng mấy trăm trượng không nhúc nhích.
Hắn khẽ thở cau mày nói thầm: “Ừ, vị máu tươi. Xem ra hai vị sư đệ chết thảm quá rồi.”
Một bên khác, Lâm Thần hơi nhíu mày, những lời đệ tử võ giả đó nói hắn nghe rất rõ, hắn không khỏi ngạc nhiên mà giật mình.
Hai vị sư đệ trong miệng vị võ giả này chính là hai người đệ tử nội môn Thuần Dương môn mà Lâm Thần mới vừa giết. Có điều Lâm Thần ngày càng cảnh giác hơn, người này tâm tư quá nhạy bén. Hai vị sư đệ kia bị Lâm Thần giết chết, mùi máu tươi đã bị gió thổi đi rất nhiều vậy mà hắn cũng phát hiện ra.
Lâm Thần nhắm hai mắt nhìn về phía võ giả kia.
Võ giả kia xem ra tuổi tác còn khá trẻ, Lâm Thần đoán hắn chỉ tầm mười bảy tuổi, trên người lại mặc bộ y phục của Thuần Dương môn, trên lưng lại mang theo thanh đại đao, hành động cẩn thận, quan trọng hơn là tu vi của hắn đã đạt đến Thiên Cương Cảnh trung kỳ.
Mới chừng ấy tuổi mà đã đạt được thành tựu cao như thế, quả nhiên đệ tử nội môn Thuần Dương môn không tầm thường.
Trong chớp mắt Lâm Thần đã quan sát kỹ vị võ giả kia nhưng chính là trong nháy mắt đó vị võ giả kia lại rút đại đao hướng về Lâm Thần mà tập kích.
– Đi ra đi.
Mặt hắn không có cảm xúc khẽ nói.
Tất nhiên trong lúc Lâm Thần đánh giá hắn ta thì đã bị người hắn ta phát hiện ra vị trí của Lâm Thần rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!