Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 32: Nửa đêm sờ vào trong chăn
Quách Hoàng Ngân kéo tay Quách Thanh Tú để cô ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt Hoàng Ngân nhìn cô đầy dịu dàng.
Tay Quách Hoàng Ngân vuốt vuốt lọn tóc xõa nơi trán cô: “Thanh Tú, em đã trưởng thành rồi, càng ngày càng xinh đẹp, thật giống mẹ của em…”
Quách Thanh Tú chợt thấy chua xót trong lòng. Đến giờ cô vẫn không rõ mẹ mình đã chết như thế nào.
Cô chỉ biết rằng đêm hôm đó trời mưa rất to, cô được Quách Hoàng Ngân ôm vào lòng, nhét vào trong một chiếc xe rồi rời xa khỏi thành phố đó.
Cho đến năm cô hai mươi tuổi, Quách Hoàng Ngân mới nói cho cô biết mẹ mình đã qua đời, còn ba thì không rõ tung tích.
Mọi thứ giống như sương mù vây quanh cô vậy.
“Chị, chị có thể nói cho em biết, mẹ em đã chết như thế nào không?”
Bàn tay Quách Hoàng Ngân hơi khựng lại, cô ấy nhanh chóng buông tay ra, hít một hơi thật sâu.
“Thanh Tú, chuyện này đã trôi qua lâu như vậy mà em vẫn không buông bỏ được sao?”
“Chị, em lớn rồi, em có khả năng chấp nhận những chuyện đó. Xin hãy nói cho em biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Quách Hoàng Ngân đổi đề tài: “Thanh Tú, sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì?”
Quách Thanh Tú buồn bã. Hồi còn nhỏ, ba luôn động viên cô, kêu cô sau này lớn lên học kinh doanh để kế thừa sự nghiệp của ông.
Nhưng cô lại không có chút hứng thú nào với kinh doanh mà ngược lại đã lựa chọn ngành thiết kế.
Mặc dù cô luôn cảm thấy nghi ngờ về cái chết của mẹ, về việc mất tích của ba nhưng Thanh Tú biết bản thân cô căn bản không thích hợp với việc kinh doanh. Cô không thể, không tài nào thực hiện hi vọng của ba, nên cô đã khiến ông thất vọng.
Nhìn sắc mặt buồn bã của Quách Thanh Tú, Quách Hoàng Ngân vỗ vai cô khích lệ: “Thực ra học thiết kế cũng không tệ, tương lai chị sẽ đưa em ra nước ngoài học, để em học ở học viện thiết kế tốt nhất.”
“Ha ha, cảm ơn chị…”
Quách Hoàng Ngân nói: “Paris là thiên đường của mỹ thuật, nơi đó sản sinh ra rất nhiều nhà thiết kế ưu tú. Nếu như em muốn đi thì giờ chị có thể nghĩ cách đưa em đi.”
Quách Thanh Tú đột nhiên trở nên nhạy cảm, cô ý thức được việc không biết có phải là chị ấy đã cảm nhận được điều gì rồi, nên mới muốn cô rời đi nhanh như vậy không?
Lẽ nào cô ấy đã biết được mối quan hệ mập mờ giữa Lâm Việt Thịnh và cô?
Quách Thanh Tú ngây người một hồi rồi cười nhạt: “Chị, cách này rất hay ạ. Nhưng đi Paris cần rất nhiều tiền, giờ bác cả hoàn toàn dựa vào sự trợ giúp của Lâm Việt Thịnh. Nếu như em đi Paris thì lúc này không được thích hợp cho lắm. Nhưng em đã bàn bạc với Lê Quyên Quyên rồi, đợi đến lúc nghỉ hè, bọn em sẽ đi núi Ba Sơn dạy thiện nguyện hai tháng.”
Ba Sơn là một vùng núi nghèo hoang vắng, Quách Hoàng Ngân chau mày.
“Không được, chỗ đó quÁ Hânng vắng, chị không cho phép em đi.”
“Chị, em đã lớn rồi, không thể cứ núp mãi dưới đôi cánh của chị được. Hơn nữa, dạy học thiện nguyện vốn là một việc làm rất tốt. Em mất ba mẹ từ nhỏ, em là người có thể cảm nhận được rõ nhất tâm trạng của những đứa trẻ đó. Núi Ba Sơn có một cô nhi viện đang thiếu giáo viên, em đi rất thích hợp.”
“Không được, Thanh Tú, chị không thể để em tùy hứng làm càn như vậy được…”
“Thôi được, thôi được, chị đừng giận nữa. Em chỉ tiện miệng nói ra mà thôi. Từ giờ đến lúc nghỉ hè còn xa lắm, mình nói sau đi!” Quách Thanh Tú lùi để tiến, cô dỗ dành để Quách Hoàng Ngân vui vẻ.
Nhưng nghe giọng nói của chị, Thanh Tú không cảm nhận được bất kỳ sự ngờ vực nào từ chị ấy cả.
Buổi tối, Quách Thanh Tú ngủ cùng Quách Hoàng Ngân trong một gian phòng khách.
Gian phòng này nằm ở tầng thứ ba của tòa biệt thự, ngay sát khu vực sân thượng.
Chiếc giường quá rộng, Quách Thanh Tú cứ lăn đi lăn lại, cô không ngủ được. Trong bóng đêm, cô nhìn lên trần nhà, nhớ đi nhớ lại những chuyên hồi còn nhỏ.
Nhưng trong ký ức của cô vẫn chỉ là hình ảnh của một bầu trời tối mù mịt với tiếng mưa rơi xối xả.
Đột nhiên điện thoại của cô kêu lên.
Quách Thanh Tú đưa tay với lấy điện thoại trên kệ tủ đầu giường. Là tin nhắn của Lâm Việt Thịnh gửi tới.
“Qua đây!”
Quách Thanh Tú vội vàng tắt màn hình điện thoại đi. Tim cô đập loạn, cô chầm chậm quay đầu qua nhìn, hình như Quách Hoàng Ngân đang ngủ rất say.
Cô vội tắt điện thoại. Người đàn ông này có bị bệnh không vậy? Muộn như vậy rồi còn gửi tin nhắn cho cô.
Quách Thanh Tú vừa mới tắt máy thì tiếng gõ cửa vang lên. Cô sợ Quách Hoàng Ngân bị đánh thức liền nhẹ nhàng đi tới mở cửa.
Dì Nguyễn thò đầu vào, khẽ nói: “Cô Quách, cô quên uống thuốc.”
Giọng nói rất nhẹ nhưng vẫn truyền vào tai Quách Hoàng Ngân rõ mồn một. Cô hơi chống người lên, khẽ nói: “Thanh Tú, đi uống thuốc đi!”
“Ồ, vâng chị. Chị ngủ trước đi, lát em quay lại…”
Bóng hình Quách Thanh Tú lao nhanh ra ngoài, cửa phòng được đóng lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Trái tim Quách Hoàng Ngân như bị thứ gì đó cắn xé, rất đau!
Quách Thanh Tú đi sau Dì Nguyễn tới lầu hai. Dì quay người cười nói: “Cô Quách, thuốc ở trong phòng cậu chủ, cậu ấy vừa mới lấy đi.”
Biết ngay là hắn mà! Quách Thanh Tú thầm nhủ trong lòng. Cô quay người đi tới phòng của Lâm Việt Thịnh.
Thanh Tú mở cửa, ánh mắt sắc bén của hắn phóng tới khiến cô cảm thấy luống cuống.
“Tắt máy à?”
Lâm Việt Thịnh nói giọng mỉa mai.
“Ấy, dù sao cũng đang ở nhà anh, tắt máy thì chẳng phải anh cũng tìm thấy tôi sao?”
Lâm Việt Thịnh cực kỳ tức giận. Lần nào Quách Thanh Tú cũng có thể chọc cho hắn giận ngút trời. Đây chính là đặc quyền của cô.
Thấy Quách Thanh Tú đứng bất động ở cửa, Lâm Việt Thịnh liền trầm giọng ra lệnh: “Tới đây, đứng ngẩn ra đó làm gì?”
“Ồ.”
Quách Thanh Tú bước từng bước chậm rãi: “Này, tôi cần uống thuốc…”
Đúng rồi, có cần phải uống thuốc không? Bác sĩ hầu như không dặn dò gì mà? Trông cô rất khỏe mạnh, dường như không cần phải uống thuốc.
Thanh Tú nhìn vào đôi mắt hung hăng của Lâm Việt Thịnh rồi lùi lại một bước: “Thôi bỏ đi, muộn thế này rồi, không uống nữa, ngày mai uống…”
Quách Thanh Tú đang định đi ra thì một tiếng đóng cửa cạch vang lên. Cánh cửa này được điều khiển từ xa.
Quách Thanh Tú từ từ quay người lại: “Được, tôi sẽ uống thuốc…”
Bộ dạng thỏa hiệp của cô khiến Lâm Việt Thịnh cảm thấy rất hài lòng.
Hắn đứng dậy, cầm lấy những chai lọ ở trên bàn rồi ra lệnh đầy bá đạo: “Mau tới đây.”
Quách Thanh Tú đi tới một cách miễn cưỡng. Mỗi khi tiến gần thêm một chút là cô lại cảm thấy sợ hãi.
Trên lọ thuốc toàn là tiếng Anh. Nếu như tách ra từng chữ thì Quách Thanh Tú đều nhận ra hết. Đáng tiếc, gộp chúng lại với nhau thì cô không còn phân biệt được rõ ràng nữa.
Lâm Việt Thịnh một tay cầm cốc nước, một tay cầm thuốc đưa tới miệng cô.
“Uống đi…”
Quách Thanh Tú lùi lại một bước, trong mắt hiện lên sự đề phòng: “Đây không phải là thuốc mê đấy chứ!”
Lâm Việt Thịnh không nhịn được cười. Cô gái này rốt cuộc có não không vậy? Ở nhà của mình mà hắn phải hạ thuốc à? Hắn muốn thế nào mà chẳng được…
Hắn nhướng đôi lông mày đẹp đẽ, cười một cách mỉa mai: “Đúng là thuốc mê, cô dám uống không?”
Quách Thanh Tú lắc đầu: “Tôi không uống…”
“Quách Thanh Tú, rốt cuộc cô có não không vậy? Tôi sẽ để cô uống thuốc mê sao, trí tưởng tượng của cô quá phong phú rồi đấy?”
Nhìn có vẻ không giống thuốc mị tình cho lắm. Quách Thanh Tú cầm cốc nước, từ từ uống hết chỗ thuốc kia.
Ấy, hình như không có gì khác thường cho lắm. Thôi được! Quách Thanh Tú lắc đầu, cô lùi ra phía cửa: “Được rồi, đã uống xong thuốc, đến lúc tôi đi ngủ tồi.
Lâm Việt Thịnh dùng cơ thể của mình chặn đường đi của cô lại.
“Hiện tại vẫn chưa thể đi, cô vẫn còn một việc chưa làm…”
“Gì cơ?”
“Cô đã từng nói, tôi ởgh cùng chị gái cô một lần thì cô sẽ làm điều đó một lần. Hôm nay tôi ở cùng cô ấy cả ngày, có phải là chúng ta nên ở bên nhau cả tối nay không?”
Lâm Việt Thịnh vừa nói vừa cởi áo vest trên người ra. Hắn vứt áo xuống ghế sofa, từ từ nới lỏng cà vạt.
Ánh mắt tà ác của hắn nhìn cô đầy nóng bỏng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Làm gì có chuyện đó. Rõ ràng là anh ở cùng tôi cả ngày, chị ấy mới tới đây thôi…”
Quách Thanh Tú cao giọng phản bác.
Cô biết rõ trước mặt Lâm Việt Thịnh, mọi lời nói đều là điều nhảm nhí, nhưng cô chỉ có thế làm được từng đó thôi.
Lâm Việt Thịnh khom người bế cô vứt lên giường. Hắn nhào tới, không nói năng gì.
“Cô thử lớn tiếng lần nữa xem, có thể sau khi chị cô nghe thấy thì sẽ càng kích thích hơn đấy.”
Hắn hôn đôi môi mềm mại của Thanh Tú, tay cởi bỏ những thứ bó buộc trên người cô.
“Đừng…” Quách Thanh Tú nhỏ giọng kêu.
Nụ hôn nóng rực mang theo hơi thở dồn dập mớn trớn từ chiếc cằm thon gọn của cô xuống phía dưới từng chút, từng chút một.
Bàn tay hắn mặc sức nắn bóp cơ thể mềm mại của cô qua lớp áo ngủ mỏng manh.
Thân thể của Quách Thanh Tú dưới sự điều khiển của hắn nhanh chóng rơi vào trạng thái ham muốn. Làn da nhạy cảm của cô bị hơi thở dồn dập của hắn làm cho ngứa ngáy, khó chịu. Cô thở dốc hơn, những tiếng rên rỉ nỉ non, đứt quãng phát ra từ miệng cô.
“Ưm…ưm…ưm…”
Khoái cảm giống như là điện giật kích thích thần kinh cô. Dưới cái hôn của hắn, cô hoàn toàn bị tan chảy.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi cười đắc ý. Quách Thanh Tú, cô còn giả bộ gì nữa, thân thể cô sớm muộn cũng là của tôi thôi.
Cơ thể to lớn của hắn đè lên thân thể mềm mại với những đường cong mảnh mai của cô.
Quách Thanh Tú rướn cánh tay trắng nõn của mình ra như muốn túm lấy thứ gì đó. Lâm Việt Thịnh nắm chặt lấy ngón tay cô đưa vào khoang miệng nóng rực của mình mà mút. Sức nặng phần thân dưới của hắn không ngừng tăng lên…
Quách Thanh Tú giống như một chiếc thuyền nhỏ dần mất đi phương hướng, cô chao đảo trong biển lớn rồi rơi vào vòng xoáy được che kín bởi sương mù.
Rồi từ từ bay lên thiên đường.
“Thoái mái không? Quách Thanh Tú!”
Hắn mơn trớn, mút lấy vành tai cô giống như có một viên kim cương mượt mà đang được biến đổi hình dạng trong miệng hắn vậy.
Âm thanh sột soạt, tràn đầy sự kích thích và mê hoặc.
Quách Thanh Tú khẽ hé mở đôi mắt xinh đẹp của mình, gật đầu thẹn thùng.
Lâm Việt Thịnh dừng lại chưa tiến vào: “Có muốn không?” Hắn cố ý quyến rũ cô.
Đôi gò má của Quách Thanh Tú ửng đỏ ngại ngùng. Cô khẽ gật đầu, thể hiện ý muốn nhiều hơn thế.
Lâm Việt Thịnh Thở hổn hển, liếm lấy vành tai mẫn cảm của cô: “Nếu muốn thì hãy nói lớn lên.”
“Tôi…muốn…”
Quách Thanh Tú đã hoàn toàn bị hắn mê hoặc mất đi tinh thần và lý trí.
Lâm Việt Thịnh nhận được lời ủng hộ thì càng di chuyển phần thân dưới một cách điên cuồng hơn.
Quách Thanh Tú túm chặt lấy chăn mền, những giọt mồ hôi đo đỏ toát ra trên khuôn mặt cô.
Ở căn phòng còn lại, Quách Hoàng Ngân không thể nào ngủ được.
Trong cơn mơ màng, cô ấy nghe được âm thanh gì đó rất lớn. Từng đợt từng đợt, đó là tiếng giường đụng vào tường một cách có tiết tấu.
Cô mở to mắt, cảnh đêm tối om dài dằng dặc. Tiếng bước chân khẽ khàng truyền tới. Sau đó cánh cửa phòng được mở ra, bóng dáng Quách Thanh Tú từ từ đi vào.
“Thanh Tú…”
“Ồ! Là em, chị vẫn chưa ngủ à?”
“Chưa, chị đang đợi em quay lại.”
Khuôn mặt Quách Thanh Tú đỏ hồng đầy hưng phấn. Cô không dám bật đèn. Vữa nãy khi tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Cô ra ngoài lâu quá, sợ chị biết sẽ buồn nên vội vàng lau khô tóc rồi quay lại phòng.
Bầu không khí tràn ngập mùi hương sữa tắm hoa hồng từ cơ thể cô.
“Vừa nãy em ở trong phòng khách xem tivi, rất hay, phim Mỹ “666 Park Avenue”
“Ừ, ngủ đi, muộn lắm rồi…”
Quách Thanh Tú nhẹ nhàng nằm xuống, cô định nói gì đó nhưng Quách Hoàng Ngân đã quay người qua một bên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!