Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi - Chương 44: Sự thật tàn khốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi


Chương 44: Sự thật tàn khốc


Quách Thanh Tú biết nếu mũi thuốc này được tiêm xuống thì Quách Hoàng Ngân chắc chắn sẽ ngủ mất.

Không được, cô khó khăn lắm mới có thể tới đây một chuyến, không thể để mất cơ hội này được.

Quách Thanh Tú vội vàng tiến lên ngăn cản động tác của y tá.

“Y tá, tôi xin cô, đừng tiêm thuốc này, đừng tiêm thuốc an thần cho chị tôi…”

Y tá khó xử nhìn Quách Thanh Tú: “Thưa cô, bệnh nhân đã có hành vi mang tính công kích nên cần phải tiêm thuốc an thần.”

Quách Thanh Tú che mặt, lắc đầu: “Dù sao tôi cũng đã bị thương, nếu cô tiêm liều này vào thì chẳng phải tôi đã bị thương vô ích sao? Tôi xin cô, tôi khó khăn lắm mới tới đây được. Đợi tôi nói thêm vài câu với chị ấy rồi mới tiêm được không?”

Y tá thở dài một hơi, cầm kim tiêm rời khỏi phòng.

“Vậy mong cô hãy cẩn thận một chút…”

Quách Thanh Tú lau đi vết bẩn trên tóc mình, sau đó lấy một miếng bánh ngọt nhân táo do chính cô tự tay nướng từ trong túi ra, đặt lên mặt bàn.

“Chị ơi, đừng gây chuyện nữa, được không ạ?”

Quách Thanh Tú ngồi trước mặt Quách Hoàng Ngân, dỗ dành cô ấy như đang dỗ một đứa bé.

“Chị ơi, chị nghe em nói này, chị là người thân duy nhất của em, chị có thể đừng như vậy được không? Em cũng rất khổ sở, chị có biết không? Nếu em mất cả chị thì em không biết mình nên tiếp tục sống như thế nào nữa, em không biết em nên làm thế nào? Chị nói cho em biết đi, em phải làm thế nào thì chị mới có thể tỉnh lại?”

“Chị ơi, có phải vì tên Lâm Việt Thịnh đê tiện kia không? Anh ta đã phụ bạc chị, khiến chị khổ sở phải không? Chị yên tâm, chị muốn nói gì cứ nói ra đi. Bây giờ anh ta đi nước ngoài rồi, không tới đây với em, chị hãy nói cho em biết đi! Chỉ cần chị có thể bình phục, chị muốn em làm gì cũng được…”

Quách Hoàng Ngân vẫn dại ra như trước, không có bất kỳ biểu cảm nào.

Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Quách Thanh Tú, cô không biết hiện mình nên làm gì mới tốt.

Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, cô tuyệt đối sẽ không buông tay.

“Chị ơi, chị có biết không, vào một buổi tối nọ, em đã rất muốn giết chết Lâm Việt Thịnh. Vừa nghĩ tới những thương tổn mà anh ta đã gây ra với chị, em thật sự không chịu được… Anh ta là tên khốn kiếp! Anh ta đã nói người nhà họ Quách đều đáng chết, tại sao lại như vậy? Em lại không tìm được đáp án.Chị ơi, em sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, em sẽ không thể kiềm chế được bản thân mà giết anh ta mất!”

“Sức em yếu, em đánh không lại anh ta. Em muốn bỏ thứ độc nào đó vào trong thức ăn của anh ta, độc chết anh ta từng chút, từng chút…”

Quách Thanh Tú mặc kệ tất cả, cô cứ nói để phát tiết tâm trạng của mình mà chẳng có bất kỳ mục đích nào.

Đột nhiên, trong con ngươi đang dại ra của Quách Hoàng Ngân xuất hiện một tia sáng.

“Đừng…”

Quách Thanh Tú ngẩn ra, sau đó chợt hồi phục tinh thần, vui vẻ kêu lên: “Chị ơi, chị tỉnh rồi ạ?”

Ánh mắt của Quách Hoàng Ngân dần dần biến thành u buồn, thâm trầm.

“Thanh Tú, đừng giết anh ấy! Em đừng làm vậy!”

“Chị ơi, chị tỉnh rồi, chị không điên phải không? Tại sao chị lại tự coi rẻ bản thân như vậy? Chị theo em ra ngoài đi, bây giờ chúng ta hãy rời khỏi nơi này, chúng ta chạy tới một nơi thật ra, rời xa khỏi Lâm Việt Thịnh…”

Quách Hoàng Ngân cười lạnh: “Trốn không thoát đâu. Đây chính là số mệnh của chúng ta.”

“Cái gì?”

“Người nhà họ Quách đúng là đều đáng chết, đây chính là số mệnh…” Vẻ mặt Quách Hoàng Ngân rất thê lương.

Quách Thanh Tú cảm thấy dưỡng khí trong đầu mình càng lúc càng ít đi: “Vì sao chứ? Chị, vì sao chúng ta lại đáng chết? Người đáng chết chính là tên khốn kia!”

“Chị, có phải chị yêu anh ta tới mức hồ đồ, tới mức phát điên rồi không?”

Quách Thanh Tú lắc lắc Quách Hoàng Ngân.

“Chị đã nói với em rồi, chúng ta trốn không thoát đâu. Thanh Tú, em đừng mơ mộng hão huyền nữa. Thế lực của nhà họ Lâm rất lớn, lớn tới mức em không thể tưởng tượng nổi đâu…”

Mặt Quách Hoàng Ngân không chút thay đổi, cô ấy nói những lời này giống như đang trần thuật lại một chuyện bình thường.

“Nhưng em muốn biết lý do tại sao?”

Vẻ mặt Quách Hoàng Ngân trở nên cực kỳ đau đớn: “Kẻ thù truyền kiếp…”

“Kẻ thù truyền kiếp là sao?” Quách Thanh Tú mơ hồ đoán được chút gì đó, Lâm Việt Thịnh có khốn nạn, có cầm thú đến thế nào hắn không thể vô duyên vô cớ làm khổ cô và chị gái được.

Tuy tâm lý hắn rất biến thái nhưng hắn vẫn luôn bận rộn chuyện của bản thân hắn, không thể nào đi báo thù chỉ một nhân vật nhỏ được.

Nhất định là có nguyên nhân.

“Nếu vậy thì có phải nó liên quan tới ba mẹ chúng ta không?”

Quách Thanh Tú dò hỏi.

Quách Hoàng Ngân đột nhiên che mặt, bật khóc: “Đừng hỏi nữa! Thanh Tú, chị van em, đừng hỏi nữa. Tuấn Khanh còn đau khổ hơn chúng ta rất nhiều. Vết thương mà anh ấy phải chịu, em không thể nào thấu hiểu được. Chị xin em, đừng trả thù anh ấy. Ân oán đời trước nên chấm dứt ở đây đi! Nếu sự hi sinh của chị có thể khiến anh ấy quay đầu thì chị có chết cũng được…”

“Chị, em biết chị yêu anh ta nhưng chị không thể như vậy…”

Quách Hoàng Ngân đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn Quách Thanh Tú: “Thanh Tú, chị biết anh ấy yêu em… Chị biết anh ấy rất quan tâm em, chị biết cái chết của mình có lẽ cũng sẽ không khiến anh ấy quay đầu lại. Nhưng có lẽ tình yêu của em sẽ có thể hóa giải ân oán của hai nhà, Thanh Tú, chị xin em…”

“Chị, chị biết em và anh ta…”

Quách Hoàng Ngân dùng sức gật đầu: “Ngày đính hôn, chị đã thấy hai người ở trong phòng…”

Ngày đó, cô ấy thấy Thanh Tú vẫn chưa chịu xuống lầu nên lo lắng lên xem. Kết quả là cô đã thấy Lâm Việt Thịnh đang đè Quách Thanh Tú, điên cuồng dây dưa với nhau trên sofa.

Ngay giây phút đó, thiếu chút nữa cô ấy đã phát điên.

Nhưng cô ấy rất yêu Lâm Việt Thịnh, yêu hơn bất kỳ người nào. Chỉ cần có thể được ở bên cạnh hắn, thì cô có thể nhẫn nhịn tất cả.

Vì thế, cô đã chọn cách im lặng rời đi.

“Chị, có phải chuyến đi Maldives là do chị sắp xếp phải không?” Giọng nói của Quách Thanh Tú có hơi khàn.

Đúng vậy, cô vẫn luôn tin rằng chị cô không biết điều này, một mình côgánh vác thật vất vả.

Quách Hoàng Ngân vô lực gật đầu: “Thanh Tú, xin lỗi em, chị không còn cách nào khác! Chị biết như thế sẽ khiến em tổn thương rất nhiều nhưng chị không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Ngoại trừ em thì không ai có thể khóa trái tim Tuấn Khanh lại. Chị muốn dùng em để trói buộc trái tim Tuấn Khanh…”

Quách Thanh Tú đột nhiên có cảm giác bản thân bị đùa giỡn và lừa gạt.

Hơn nữa người lừa gạt cô lại chính là người thân nhất của cô.

Chị!! Giờ phút này, tiếng gọi ấy trở nên lạnh lẽo và tàn nhẫn cỡ nào.

Nước mắt rơi như những viên ngọc trai đã đứt dây. Từng giọt, từng giọt rơi xuống dưới.

“Chị, chị có biết em đã vuột mất cái gì hay không? Chị có biết em đã phải trả cái giá lớn cỡ nào không? Chị có biết em đã hi sinh hạnh phúc và sự trong trắng của mình không? Cũng chỉ để đổi lại một lời nói dối như thế này, thật là không đáng!”

“Thanh Tú, thật sự xin lỗi em!” Quách Hoàng Ngân dùng ánh mắt cầu xin nhìn Quách Thanh Tú.

“Chị, không cần phải nói xin lỗi! Nếu đã làm thì phải gánh chịu hậu quả. Chị, em hận chị…”

“Thanh Tú, thật xin lỗi…” Quách Hoàng Ngân lẩm bẩm, lặp đi lặp lại câu này.

Quách Thanh Tú dùng khăn che mặt, vội vã lao ra ngoài.

Quách Hoàng Ngân nhìn bóng dáng chạy trốn của Quách Thanh Tú thì càng chìm sâu vào trong nỗi tuyệt vọng.

Thanh Tú, mong em có thể hoàn thành tâm nguyện của chị!

Quách Thanh Tú lao tới cửa lớn, rồi chui thẳng vào trong xe của Lê Hùng Việt.

Lê Hùng Việt thấy cả người Quách Thanh Tú chật vật thì kinh ngạc hỏi: “Cô Quách, cô sao thế?”

Quách Thanh Tú cười khổ lắc đầu: “Không có gì, chúng ta về thôi!”

Xe chậm rãi chạy lên đường lớn, trong đầu Quách Thanh Tú thì hỗn loạn, tất cả đều là lời của Quách Hoàng Ngân.

Kẻ thù truyền kiếp? Rốt cuộc là dạng kẻ thù truyền kiếp thế nào?

Cô không nghĩ ra, suy nghĩ đáng sợ này khiến cô muốn phát điên.

Chẳng lẽ ba mẹ đã làm gì Lâm Việt Thịnh nên hắn mới hận người nhà họ Quách như thế?

Tất cả như một màn sương mù nặng nề bao phủ tầm mắt Quách Thanh Tú.

Khiến cô không thể nào nhìn rõ được.

Quách Thanh Tú trở lại Cung điện Versailles, Dì Nguyễn vừa liếc mắt một cái đã thấy trên đầu cô bất thường. Bà đỡ Quách Thanh Tú, vạch tóc cô xem thử, vừa nhìn là biết cô bị phỏng.

“Ai nha, cô Quách, da đầu của cô bị phỏng hết rồi. Ôi, Lê Hùng Việt, mau lấy thuốc tới đây…”

Lúc này, Quách Thanh Tú mới cảm thấy đầu tóc mình đau quá!

Dì Nguyễn ấn Quách Thanh Tú ngồi xuống sofa, sửa sang mái tóc giúp cô rồi thoa thuốc trị bỏng lên.

Da đầu bị phỏng, tổn thương một mảng lớn, đỏ đỏ, có nhiều chỗ còn có thể thấy được cả tia máu.

“Ôi trời, cô Quách à, ai đã làm cô bị phỏng thế? Nếu để cậu chủ biết thì chắc chắn người nọ không thể sống tiếp rồi.”

“Ha ha ha, đau…” Quách Thanh Tú đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Dì Nguyễn, không sao đâu. Là do cháu không cẩn thận nên mới bị phỏng thôi!”

“Cô Quách phải cẩn thận một chút, lỡ khi cậu chủ về mà nhìn thấy cô bị thương thì cậu ấy nhất định sẽ làm khó chúng tôi.”

Dì Nguyễn cằn nhằn liên tục, nhưng lời nói lại cực kỳ ấm áp.

“Cô Quách, tôi nghĩ cô nên đi bệnh viện băng bó đi. Chẳng may vết thương bị nhiễm trùng thì làm sao?”

Quách Thanh Tú cười, khoát tay nói: “Ai biết khi nào Lâm Việt Thịnh về chứ, anh ta sẽ không thấy đâu.”

Quách Thanh Tú trở lại biệt thự chưa được một tiếng đồng hồ, hiện tại cô đang ngồi ăn tối trong phòng ăn.

Dì Nguyễn chạy từ phòng khách vào: “Cô Quách, cô có điện thoại!”

Quách Thanh Tú mỉm cười, đặt chén cơm xuống: “Là ai gọi thế?”

Dì Nguyễn lắc đầu, vẻ mặt có hơi mờ mịt: “Là một người đàn ông lạ.”

Đàn ông? Quách Thanh Tú nghi hoặc nhận điện thoại.

“Alô, tôi là Quách Thanh Tú…”

“Chào cô Quách, tôi là bác sĩ Ôn, làm phiền cô có thể tới bệnh viện một chuyến được không ạ?”

“Có chuyện gì sao ạ?”

“Vâng, là chị gái của cô đã qua đời…”

“Cái gì!”

Điện thoại trong tay Quách Thanh Tú rơi xuống đất vang lên một tiếng thật lớn, trong đầu Quách Thanh Tú đột nhiên trống rỗng. Cả người cô như đang lơ lửng trong không trung, không có chỗ nào để dựa vào…

“Cô Quách, cô Quách, cô làm sao thế?”

Quách Thanh Tú phục hồi tinh thần, nhìn Dì Nguyễn đang hoảng hốt: “Xe, xe, mau! Kêu Lê Hùng Việt tới đây, tôi muốn đi gặp chị tôi…”

Chị!

Đừng, đừng mà! Chị đừng chết mà!

Thế giới trước mặt Quách Thanh Tú dần trở nên tối đen.

Dì Nguyễn kinh hoảng hét lớn: “Người đâu, tới mau! Mau lên, cô Quách ngất xỉu rồi!”

Trong bệnh viện, Dì Nguyễn bất an ngồi canh chừng bên giường bệnh, trên người Quách Thanh Tú còn đang cắm dây truyền nước biển.

Sắc mặt cô tái nhợt, miệng còn đang mê sảng: “Chị ơi, đừng đi mà! Đừng rời bỏ em…”

Dường như cô đang bị một cơn ác mộng đáng sợ quấy rối khiến cô không thể nào tỉnh giấc.

Dì Nguyễn ngẩng lên nhìn Lâm Việt Thịnh: “Cậu chủ, bây giờ nên làm sao mới tốt?”

Sắc mặt Lâm Việt Thịnh âm u, hắn quát khẽ: “Đi ra ngoài!”

Hắn chỉ mới rời khỏi chưa tới ba ngày mà trong nhà lại hỗn loạn đến thế này. Hắn không thể không bỏ cuộc họp quan trọng ở châu Âu để ngồi máy bay tư nhân nhanh chóng trở về đây.

Dì Nguyễn ra ngoài với vẻ mặt buồn bã, Lê Hùng Việt đang canh giữ ở ngoài cửa cũng rất bất an. Hắn ta biết rõ chuyện này xảy ra thì cậu chủ sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta.

Lâm Việt Thịnh ngồi xổm xuống bên cạnh Quách Thanh Tú, nắm bàn tay nhỏ bé đang quờ quạng của cô.

“Đừng sợ, tôi ở đây…”

Giọng nói trầm thấp đầy sự dịu dàng, hoàn toàn không giống với tên ác ma trong quá khứ.

Nhìn gương mặt bé nhỏ bị thương và tiều tụy của cô, nơi mềm mại trong lòng hắn đã bị chạm vào. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, bây giờ, trên trán cô toát đầy mồ hôi lạnh…

Hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, để đầu cô áp vào ngực hắn.

“Đừng sợ, tôi ở đây…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN